Cô Gái Năm Đó Đã Chết Rồi

Chương 9: Cô ế chắc rồi

Đúng 5 giờ sáng hôm sau Nhạc Hy đã thức dậy. Tối qua 11 giờ hơn mới đi ngủ, không hiểu sao cơ thể vẫn có thể hoạt động theo thói quen hằng ngày. Bình thường Nhạc Hy không phải trực ca đêm nhưng mà buổi sáng thường thức dậy đi làm rất sớm. Hiện tại dù cô cố nhắm mắt nhưng chốt lại vẫn là không thể ngủ được thêm.

Thôi dậy thì cũng đã dậy rồi. Cô khẽ vươn mình rồi đi vệ sinh cá nhân. Xong xuôi, cô thay đồ thể thao rồi cột tóc cao. Mái tóc nhuộm màu nâu rêu xoăn ở đuôi khi được buộc cao trông vô cùng trẻ trung, năng động.

Nhạc Hy lướt nhanh qua đồng hồ. Vớ bừa một cái áo khoác rồi dùng chìa khoá chốt cửa.

Cô nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, trên tay là một đôi giày chạy bộ màu trắng.

Thoát khỏi biệt thự cô mới chợt nhớ, khu này nằm khá xa chỗ tập thể, đông dân cư nhưng bù lại được cái gần công viên Xanh* nên cũng được cái khung cảnh đẹp và không khí trong lành.

*Công viên Xanh: công viên với nhiều cây cối, vườn hoa, phong cảnh thơ mộng, phù hợp với những người ưa nhẹ nhàng.

Cô vừa chạy vừa nghe nhạc. Lâu lắm rồi mới có cảm giác thư thái như này.

Nhạc Hy chợt nghĩ về ba mẹ mình. Cũng lâu rồi cô chưa về thăm mộ ba mẹ, không biết có ai chăm chút nó không. Đến cả ngày giỗ của họ cô cũng ít khi sắp xếp được lịch, trong lòng bỗng cảm thấy mình thật bất hiếu.

Chạy được một hồi cô liền đi chậm lại, đồng hồ giờ đã là 6 rưỡi. Thấy vậy cô lại tức tốc đi về biệt thự.

Cô hớt hải chạy vào trong, trên đoạn đường còn hỏi bảo vệ

"Bà tôi về rồi hả hai anh?"

" Lục Gia gia về được một lúc rồi."

Cô gật gù, hình như là mọi người chưa dậy nên phòng khách trống trơn, Nhạc Hy nhanh chân cởi giày rồi lên thẳng trên tầng.

Cô tính tìm chìa khoá mở cửa nhưng chẳng hay thế nào mà phòng lại không khoá. Có chút lo lắng, chết thật cô ra ngoài không báo với ai, may ra thì có tên bảo vệ to cao kia biết.

"Trông Triệu tiểu thư cứ lén lén lút lút như vậy, người ngoài nhìn vào sẽ tưởng ăn cắp đấy."

Giọng nói nam trầm từ đằng sau phát ra làm cô giật mình, luống cuống đánh rơi cả điện thoại. Cô quay lưng lại, lườm cái tên nghĩ hắn cao thượng đang dựa lưng vào tường kia.

"Anh không nói không ai bảo anh câm đâu."

"Hừ..."

Quân Hàm nhếch môi, tư thế có chút thay đổi. Cô chợt nghĩ ra cái gì đó liền hỏi:

" Là anh mở cửa phòng tôi."

"Tôi phá cửa."

"A-Anh..."

Nhạc Hy không tin vào tai mình, quay ra kiểm tra thì thấy chốt cửa có hiện tượng méo mó. Cô phát cáu, Nhạc Hy mỗi khi vào phòng hay đi đâu đều hay khoá trái, đơn giản cô không thích người khác tự tiện vào phòng mình. Vậy mà giờ anh nói anh phá cửa, sao cô không điêm tiết đây?

"Anh đền cho tôi đi. Hơn nữa, Vương thiếu anh có biết đây là đột nhập trái phép nơi ở của người khác không?"

" Tôi là giúp người. Nếu như cô nói với mọi người mình ra ngoài, sẽ không có việc người làm phải đứng ngoài gõ cửa lâu như vậy."

Cô chịu rồi.

Được.

Cứ cho là cô sai nhưng cái cửa cô bắt hắn đền bằng được.

Nhạc Hy liếc hắn xong liền vào phòng đóng cửa cái rầm.

Cô tắm rửa rồi thay một bộ khác. Nhạc Hy dự định hôm nay sẽ đi thăm mộ bố mẹ rồi đi mua sắm nên ăn mặc có gì đó khá thoải mái. Cô mặc áo phông trắng sơ vin với quần đen cạp cao rách ở đầu gối. Nhạc Hy xuống dưới thì bắt gặp ánh mắt lạnh thấu tim gan của bà ngoại Lục.

" Cô đi đâu giờ mới vác mặt về?"

" Con chạy bộ cho khoẻ. Bà mới về có mệt không?"

"Đợi cô hỏi được cái câu này chắc bà già đây phúc lớn lắm."

Không đợi cô nói tiếp, Lục Bội An tiến vào trong nhà ăn.

Cô cũng không khó chịu gì, ắt hẳn đã quá quen với phong cách của bà.

Thiết kế nhà ăn với tông nâu vàng. Đồ dùng từ bàn ăn hay tủ bếp được làm bằng gỗ, trần nhà đắp thạch cao và giữa treo đèn chùm pha lê. Cũng không thay đổi nhiều là bao.

Cô kéo ghế ngồi bên trái cạnh bà ngoại Lục; phía bên phải lần lượt là Cao Tiệm Giới, Cao Dương, Trình Thất Tư.

Mãi một lúc sau nữa Lưu Thuần và Quân Hàm mới bước vào.

Nhạc Hy thầm nghĩ nhà này là trưng bày mĩ nam đi, người đâu toàn trai đẹp chơi với nhau. Cứ cái đà này chị em còn ế dài.

Quân Hàm ngồi cạnh cô tình cờ hôm nay anh cũnh mặc tông đen trắng giống cô chỉ khác anh có áo khoác da và cô có mái tóc nâu rêu nổi bật.

"Bác ơi bác Uông Mỹ đâu ạ?"

Cô ngó xung quanh rồi hỏi Cao Tiệm Giới.

"Cô ấy đi thăm một người bạn, chắc chiều nay sẽ về. Mà Nhạc Hy, ta tính tổ chức tiệc chào mừng con trở về, có ý kiến gì không?"

"Thôi ạ! Con không thích tiệc tùng."

"Tại sao lại thôi?" Bà ngoại Lục lúc này lên tiếng "Cô cũng 26 tuổi rồi đấy, còn không mau tìm chồng đi, ở đây không chứa cô mãi đâu!"

" Bà à, 26 tuổi là trẻ chán đó, 30 con cũng không có ế đâu."

Cô cười trừ, Cao Tiệm Giới cũng nói thêm:

" Đúng đó mẹ, con bé hãng còn yêu đời; để nó tận hưởng nốt đã."

Quân Hàm ngồi cạnh cô phì cười, anh khẽ cúi đầu nói thầm vào tai cô. Người ta thì lời nói như rót mật đằng này... anh nói đến đâu máu trong tim đều muốn rỉ ra đến đó.

" Loại người như cô sau này, không ế thì cũng chẳng lấy được chồng đâu."

Nhạc Hy tức lắm mà không làm được gì, cuối cùng cô dùng tay véo vào tay anh thật mạnh khiến Quân Hàm vô cùng nhói.

___________________________

#chap trước hơi xàm, hình như còn bị đảo lộn :)) sorry everyone!

#Xu