Cô Nàng Mộ Bên

Chương 11: Désirée

Benny đã gọi điện đến thư viện. Anh nghẹn ngào đến nỗi lúc đầu tôi khó khăn lắm mới hiểu được những điều anh nói.

Anita cũng đã có thai! Cô ta vừa mới thông báo cho anh ấy biết!

Tôi buông ống nghe khiến nó rơi thẳng xuống mặt bàn làm việc bằng gỗ bulô mới tinh. Rồi tôi cầm nó lên và nói bằng một giọng vui vẻ:

- Hay quá, em tin chắc tụi nhỏ sẽ thân với nhau lắm đây! Anh sẽ phải kiếm một chiếc xe đẩy đôi, phòng khi chúng muốn đi dạo chơi cùng một lượt.

Nói xong tôi cúp máy luôn.

Tôi lấy cớ đau đầu và về nhà ngủ liền tù tì mười bốn tiếng đồng hồ.

Khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tôi không biết mình đang ở đâu. Ngoài trời tối om, tôi làm rơi điện thoại trước khi mò được cái ống nghe. Người gọi là Benny.

- Anita bịa đấy! – Anh reo lên. – Cô ấy rất thất vọng, và anh hiểu bây giờ thật không phải lúc, nhưng chúng mình cần...

Qua điện thoại, tôi nghe thấy tiếng bò rống và âm thanh tích tắc của máy vắt sữa. Anh gọi tôi từ chuồng bò. Tôi cúp máy, tháo dây và ngủ tiếp.

Khi thức dậy, tôi tin chắc mình có thể tự thỏa thuận được với ý nghĩ sẽ không bao giờ sống cùng với Benny. Không bao giờ phải chạy đi cạy cứt ruồi bám trên cửa sổ bếp, không bao giờ phải chật vật đẩy xe nôi trên những con đường bùn lầy không có đèn chiếu sáng. Tôi gọi vào máy chuồng bò để thông báo điều đó với anh.

- Không phải là em không muốn thử! – Tôi nói thêm. – Đơn giản là anh phải thật sự chắc chắn về điều mình sẽ làm. Ý em không phải là vụ ai bầu ai không. Ý em là em không biết lái máy kéo và không biết nấu món xúc xích xông khói kiểu truyền thống. Em cực ghét món ấy!

Giọng tôi lạc lên tông the thé. Tôi hắng giọng.

- E hèm... Liệu anh có thể sống được với em nếu như chuyện đó đồng nghĩa với việc anh sẽ không bao giờ nhìn thấy món ấy trong bữa tối?

Anh im lặng một lát.

- Thế còn món bánh khoai? – Anh ướm lời.

Ba tuần lễ sau, tôi bắt xe đến trang trại với một gói bánh khoai to tướng. Anita đã dọn đi một tuần trước đó.

Tôi sốc nặng khi bước vào bếp.

Thôi rồi, Anita và tôi không có cùng sở thích. Tôi không bao giờ ưa nổi những chiếc kệ bé xíu với hàng loạt ngăn trưng bày đủ thể loại vỏ sò ốc và chậu đồng thu nhỏ. Trong nhà tôi không được có hoa bất tử, các loại rèm cửa rườm rà bằng vải kẻ ô. Benny thường phàn nàn rằng căn bếp của tôi khiến anh nghĩ đến căng tin trường học.

Nhưng không thể phủ nhận là Anita đã làm được nhiều điều với tệ xá của Benny. Bây giờ trông nó đã giống nhà hơn, lối trang trí nội thất của cô ta gần gũi với một ngôi nhà hơn tôi. Đây không phải là căn bếp dành cho những ngọn đèn hiện đại và đồ đạc mạ kền sáng choang.

Tôi bị ấn tượng mạnh đến nỗi phải ngồi phịch xuống băng ghế bằng gỗ đánh bóng – cái này cũng mới – chỉ để quan sát. Tôi luôn xem Anita như Kẻ Ngoài Cuộc, nhưng giờ đây tôi bắt đầu nhận ra rằng người ngoài cuộc chính là tôi. Một lúc sau tôi đứng dậy, đi tìm một cái nồi – mới tinh – và thả từng viên khoai tây nhồi thịt vào khi nước sôi tăm. Trông chúng không được ngon, và tôi đã quên mất món ăn kèm. Rau roquette trộn hạt thông được không nhỉ?

Đúng lúc đó Benny xuất hiện với mái tóc ướt nhoẹt và trên người độc một chiếc quần đùi dài. Anh vừa mới tắm trong cái buồng tắm vòi sen mà Anita đã bắt anh lắp ở dưới hầm. Khi nhìn thấy tôi, anh rạng rỡ hẳn lên, nhưng tôi tin anh sẽ càng hài lòng hơn khi nhìn thấy nồi bánh khoai tây.

- Bánh khoai tây, vật bảo chứng tình yêu của anh đây rồi! – Anh nói một cách hài hước.

Vớ lấy chiếc nĩa, anh nhón lấy một chiếc bánh, và tỏ ra tiếc nuối vì tôi đã không mua mứt nam việt quất.

Benny đã báo tôi biết là Anita sẽ quay lại vào thứ Bảy tới cùng với anh trai để dọn đồ cho xong.

- Anh sẽ rất mừng nếu Pelle không xách theo khẩu súng săn. – Benny nói. – Cậu ta không ngại đánh nhừ tử những thằng bạn của mình khi phát hiện tụi nó cư xử tệ hại với em gái của mình, khi chúng tỏ ra thân thiện quá mức, em hiểu ý anh rồi đấy. Anita đã rất bực ông anh. Nhưng lần này thì anh nghĩ cô ấy sẽ không buồn nhúc nhích một ngón tay để ngăn Pelle.

- Chỗ này sẽ trống trải lắm đây! – Anh nói tiếp. – Anita đã tống khứ phần lớn đồ đạc của anh khi dọn đến. Em sẽ tha hồ sắp xếp bài trí theo ý muốn.

Benny liếc nhìn tôi. Anh biết thừa phong cách của Anita gần gũi với anh hơn là với tôi. Và anh cũng chưa biết chắc tôi có dọn đến đây hay không, vì tôi vẫn chưa nói rõ ý định của mình. Đề nghị của anh gần giống như khi một ông thị trưởng miễn cưỡng trao chiếc chìa khóa danh dự cho kẻ chinh phục và lén lút bắt chéo ngón tay sau lưng.

Anita đã chăm chút cho tổ ấm nhỏ và sống ở đây một cách yên bình cho đến khi tôi bước vào cùng khao khát có con với người đàn ông của cô ta. Và chuyện gì phải đến đã đến.

Tôi đã hất cẳng Anita, và tôi cảm thấy một ngày kia mình sẽ phải trả giá cho điều đó.