Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Vương Gia Tàn Tật

Chương 14

“Vương phi, Thu Hoài sự không dám đi theo nhưng rằng là nó tỷ của vương phi không đi theo không được.

Giữa lúc chần chừ thì nàng lại bị Thanh Lam đẩy một cái nói: “Người còn không mau đi theo nàng ta.”

“Nhưng mà ta, ta có chút sợ hãi.” Thu Hoài run run nói.

Thanh Lam lại cười mỉa mai, “Người là nha hoàn thân cận của nàng ta lẽ nào người lại bỏ chủ”

“Không phải, ta… Thu Hoài cổ giải thích lại bị Thanh

Lam gắt, “Không phải người còn không mau đi, đi đi.

Thanh Lam đẩy Thu Hoài ra khỏi viện, đợi khi nàng ta ra khỏi cổng nàng cũng xách vậy đi ra ngoài, nàng phải nhân cơ hội này đến phủ thương thư một chuyển, bẩm báo mọi chuyện cho tiều phu nhân.

Dương Khánh Vân vừa bước vào Trúc Lâm Viên đi chưa được máy bước liền có một bóng dáng xuất hiện chặn đường nàng, đồng thời một thanh kiếm sắc bên cũng vươn ra.

“Vương phi, người không được phép vào bên trong.”

“Ta nghe bên đây có tiếng hét mới đến xem thử, vương gia đã xảy ra chuyện gì sao?” Dương Khánh Vân cũng không sợ thanh kiếm trên tay Trịnh Lâm, nàng lại thử đoán.

“Không có, vương gia không sao, vương phi mau về đi thôi.” Trịnh Lâm lạnh giọng nói, bình thường nếu là người khác khi hắn rút kiểm đã sợ hãi bỏ chạy vậy mà vị vương phi này lại còn tươi cười đứng trước mặt hắn thế này, lâm hắn thật sự có chút kinh ngạc.

“Nếu ta không về mà muốn vào trong xem thì sao?” Dương Khánh Vân nhìn thẳng vào mát Trịnh Lâm nói khiến bạn có chút hoảng sợ,

Một vương phi nhu nhược lại có ánh mắt này sao? “Vương phi, người vẫn nên quay về thì tốt nhất nếu không đừng trách ta không khách khi.” Trịnh Lâm giả kiếm đe dọa.

Dương Khánh Vân lại nói: “Ta cũng không cần người phải khách khi

Nói xong nàng lại nhoẻn cười một tiếng, không mảng đến Trịnh Lâm từng bước đi vào bên trong, Trịnh Lâm kinh sợ nhìn nàng tay cầm kiếm đơ giữa không trung đến khi phản ứng lại thì nàng đã đi trong phòng của vương gia.

“Vương phi, người không thể vào.” Trịnh Làm thân thủ nhanh chóng chạy vào bên trong những Dương Khánh Vân cũng bước đến chiếc giường bên kia.

Đường Huy nghe thấy tiếng động liền rút nốt cây chăm cuối cùng nhanh chóng nấp đi, hắn không thể để người phát hiện ra mình.

Dương Khánh Vận đã đi tới bên giường nằng kinh ngạc nhìn nam nhân nhắm nghiền hai mắt trên giường, nhất là chân bên phải của hắn, ống quần của hắn vẫn chưa được vén xuống, nàng có thể thấy rõ đui của hắn xanh đỏ tím vàng xen lẫn nhau, lần đầu tiên nàng nhìn thấy một cái chân hư thế này, phải, chân này của hắn không khác nào là cái chân thổi nát, nàng chưa kiểm tra nhưng nàng nhìn sơ qua chân này giống như bị trúng độc.

Lại nhìn bộ dạng thống khổ của hắn, không hiểu sao Dương Khánh Vân lại cảm thấy xót xa, hắn sao có thể chịu đựng được, nàng không nhìn được ăn nhẹ vào dài phải của hân, nam nhân không khỏi “hư” một tiếng.

Xem ra rất đau rồi, Dương Khánh Vân quan sát một chút, nàng ở hiện đại là trị liệu viên, giải độc nàng không thể làm nhưng khiến bệnh nhân giảm bớt đau đớn nàng vẫn có thể.

Dương Khánh Vân tính ra tay thì một giọng nói lạnh lùng vang lên, “Không được phép đụng vào vương gia.”

Nàng không khỏi nhìn Trịnh Lâm lại lạnh giọng nói: “Hắn đang đau đớn ta chỉ giúp hắn bắt đầu mà thôi”

“Người thì có thể giúp được cái gì cho vương gia.

Trịnh Lâm cảnh giác nhìn nàng.

“Có làm được không người nhìn liền biết.

Nàng cũng không để ý đến Trịnh Làm bắt đầu trị liệu cho nam nhân nằm trên giường.

Nàng học trị liệu giỏi nhất chính là bấm huyết, môn này cũng không phải dễ học, bởi vì nó yêu cầu có một đôi bàn tay điêu luyện, sử dụng tất cả các ngón tay, gốc bàn tay, đốt bàn tay, lòng bàn tay, còn phải ẩn đúng huyệt.

Cơ thể người có 108 huyệt đạo bao gồm 72 huyệt cơ bản, 36 huyệt quan trọng, nổi với 12 đường kinh và 8 mạch kỳ kinh.

Huyệt, kinh mạch và tạng phủ cỏ mối liên hệ mật thiết với nhau.

Bấm huyệt tác động đến da thịt, hệ thống dây thần kinh, mạch máu, cơ quan thụ cảm làm xuất hiện những thay đổi về thần kinh, nội tiết, thể dịch.

Từ đó tăng khả năng lưu thông khí huyết, sản sinh hormone endorphin giảm đau nội sinh, giảm đau theo tiết đoạn thần kinh, giãn cơ và đạt được mục đích điều trị như mong muốn.

Cho nên có thể nói ấn huyệt là một liệu pháp có tác dụng trực tiếp, giúp giảm đau nhanh, tình trạng hiện nay của nam nhân này chỉ có bấm huyệt là biện pháp hay nhất, cũng có thể châm cứu có điều sẽ rất đau, nam nhân này sẽ không chịu nổi.

Đầu tiên Dương Khánh Vân nhẹ nhàng mát xa vùng đùi của Tạ Đình rồi mới chọn ba huyệt quan trọng ở vùng đùi nhấn vào, từ nhẹ đến mạnh, dùng lực vừa đủ, nàng quan sát vẻ mặt của nam nhân thân chân mày hắn dẫn ra mới tăng thêm lực.

Cứ vậy Dương Khánh Vân bấm huyệt trong vòng hai khắc đồng hồ, nam nhân ban đầu thống khổ bây giờ khuôn mặt dã dần giãn ra, hơi thở cũng đều dặn không dồn dập nữa.

Lúc này nàng mới thôi không xóa án nữa lại kéo ông quân của hắn xuống, nhìn thấy trên trán hận rin mỗi hồi nàng tiên tay lấy khăn lau cho hắn.

Đường Huy đứng nép bên trong kinh ngạc nhìn nàng, hẳn nhìn không nhằm nàng chính là dùng liệu pháp ấn huyệt, như vậy cũng được sao, lúc trước hắn cũng nghĩ đến biện pháp này nhưng hắn nghĩ trực tiếp ấn vào da thịt sẽ đau hơn châm cứu nên chưa dám thử, hôm nay nhìn thấy hắn đúng là mở rộng tầm nhìn.

Trịnh Lâm cũng kinh ngạc không kém bên cạnh đó lại vô cùng vui sướng, bởi vì hắn nhìn thấy vương gia đã bớt đau, không còn vẻ thống khổ như lúc nãy nữa, vi vương phi này làm sao làm được?

Mà lúc này Tạ Đình cũng dẫn mở mắt ra, nhìn thấy nữ nhận trước mắt ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh bắt lấy tay nàng hỏi: “Tại sao người lại ở đây?”

Vì mới qua cơn thống khổ nên sức lực của hắn không lớn, nắm tay nàng cũng trở nên lỏng lẻo, Dương Khánh Vân thấy vậy lại nói: “Ta khuyên người nên nghỉ ngơi dưỡng sức đi.”

Tay nàng vẫn không khỏi lau mồ hội cho hắn, lại quay sang Trịnh Lâm hỏi: “Vương gia đã ăn cái gì chưa?” Từ khi trời đổ mưa vương gia luôn chim bị đau đớn “Bẩm vương phi, sáng giờ vương gia vẫn chưa ăn gì.

dày vò nào ăn được cái gì.

Nghe vậy Dương Khánh Vân phân phó, “Người ra hậu viện kêu người nấu cháo cho vương gia đi, hắn vừa mất sức cần phải bồi bổ lại.”

“Vâng, vương phi.” Trịnh Lâm theo bản năng rời đi lại bị Tạ Đình gọi lại, “Đứng đó cho bồn vương, từ khi nào người lại nghe lời của nàng rồi hả, ai mới là chủ của người.”

“Vương gia, thuộc hạ có tôi.” Trịnh Lâm lập tức quý xuống.

“Người so đo vấn đề này làm cái gì, ta chỉ bảo hắn nấu cháo cho người mà thôi cũng không có gì to tát” Dương Khánh Vân không hiểu nam nhân này có vậy thôi mà cũng so đo sao.

“Hừ, ai cho phép người vào đây.” Tạ Đình lại lạnh mặt nhìn nàng, hắn phải ráng sức lắm mới nói được.

“Ta tự vào đấy cần gì ai cho phép, ta muốn vào cũng không ai cần được ta, vương gia, ngay cả người cũng vậy.” Dương Khánh Vân không khỏi cười nhìn hắn.

“Người nói cái gì, bổn vương không cần được người bổn vương sẽ giết người.

Tạ Đình đột nhiên di động bàn tay bóp lấy cổ nàng.

Dương Khánh Vân không nhúc nhích chỉ cười cười nhìn hắn lại nhẹ nhàng bắt tay hắn nói: “Vương gia, bộ dạng của người bây giờ có thể giết được ta sao, người xem, ta chỉ khẽ đẩy một chút thôi tay của người sẽ rời khỏi cổ ta.”