Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Vương Gia Tàn Tật

Chương 49

Trong đêm tối không ai thấy khuôn mặt của Tạ Đình có chút đỏ ứng, hơi thở của nàng phải thắng mặt hàn khiến hắn có chút lúng túng lại cổ tỏ ra không có gì.

“Tránh bổn vương ra”

“Không thể, vương gia chỉ ít phải nghe ta nói đã chứ Dương Khánh Vân lại ghé vào tai hắn nói: “Ta cảm thấy may mắn gả cho người vì sẽ không có ai dành người với ta, vương gia, đã là phu quân của Dương Khánh Vân ta thì chỉ có thể là của ta.”

Dương Khánh Vân không khỏi có chút bá đạo nói lại rời khỏi tại Tạ Đình, quan sát khuôn mặt của hắn.

Hắn dường như có chút bối rồi, trông có vẻ đáng yêu, Dương Khánh Vân không nở chọc hắn lại nói: “Ta cũng ghét hoàng gia nhưng ta không ghét người nên người cũng không cần vì mang dòng máu này mà tự ghét bản thân, không ai có thể tự chọn nơi sinh, hay cha mẹ cho minh, người có ghét cũng vô dụng, ngược lại nên yêu bản thân mình nhiều hơn một chút, thế giới này phản bội người thì bản thân người cũng không thể phản bội mình”

Làm công tác tư tưởng cho nam nhân này thật mệt, hắn luôn khỏa mình lại một chỗ không cho ai vào mà cũng không tự đi ra, nàng thật hết cách với hắn, chỉ có thể từ từ phá vỡ bức tưởng che chắn trong lòng hắn thôi.

Trở lại Trúc Lâm Viện, Tạ Đinh liền hỏi: “Nàng đã làm gi?”

“Bẩm vương gia, Triệu Bình có ý đồ với vương phi sai Thanh Lam bỏ xuân dược vào trà của nàng nhưng không ngờ Thanh Lâm bị Triệu Bình vấy bẩn nàng ta uất hận nên muốn tìm vương phi trả thù giùm năng ta, biết được sự việc vương phi lại khiến hắn gặp ông đập lưng ông.” Trịnh Lâm bầm bảo, đây là hạn dọa dẫm Thu Hoài mới biết được.

“Nền mới có một màn tối nay sao?” Ta Đình âm trầm nói, to gan thật, vương phi của hắn cũng dám đụng.

“Vâng, vương gia, muốn xử hắn sao?” Trịnh Lâm lại hòi.

“Người nói xem.” Tạ Đình như có như không nói.

“Lúc nãy vương phi có nhờ thuộc hạ ngày mai canh cổng bên ngoài canh chừng Trịnh Lâm.” Trịnh Lâm lại đột nhiên nhớ tới chuyện này, hắn không biết ý của vương phi nhưng lại biết ý của vương gia.

Tạ Đình nghe vậy lại nói: “Được, chuyện này để nàng xử lý đi, người cứ làm theo nàng.”

Thuộc tuân lệnh.” Hán nhận lệnh lại đứng sang một bên.

Tạ Đình ngửa đầu ra sau có chút mệt mỏi hỏi: “Trịnh

Lâm, người cảm thấy nàng thật lòng hay dối gạt bổn vương?”

“Theo thuộc hạ quan sát vương phi là thật lòng, vương gia, những việc vương phi năng đều là hưởng về người.” Trịnh Lâm theo cảm nhận nói.

“Hướng về bồn vương sao, nàng kia ban đầu cũng thể nhưng sau đó thì sao, Trịnh Lâm, người nghĩ bồn vương còn có thể tin thêm một người nào sao?” Tạ Định nửa trào phúng nửa tự hỏi bản thân mình.

Trịnh Lâm không nói gì, hắn cũng biết nữ nhân kia gây ra cho vương gia tổn thương quá sâu sắc, vương gia không thể khỏa lấp nỗi đau này, hắn hy vọng vương phi đối với vương gia là thật lòng.

Đêm đó Tạ Đình không thể nào ngủ được vì những câu nói ấy còn Dương Khánh Vân lại ngủ một mạch tới sáng.

Có điều mới mở mắt ra đã có người đến tìm năng, giọng của Thu Hoài vọng vào, “Vương phi, người đã tỉnh rồi thật may quá.”

“Lại xảy ra chuyện gì?” Dương Khánh Vân có chút về oải nói, tối qua ngủ trễ sáng nay lại phải dậy sớm tinh thần không thể nào tốt được, hôm qua vì giận Tại Đình nên không nấu cơm cho hắn, lại nói nhìn bộ dạng cô đơn tối qua của hắn nàng có chút chạnh lòng nên hôm nay muốn dậy sớm để nấu cho hắn nhưng mà lại xảy ra chuyện gì nữa.

“Vương phi, Triệu quản gia đang làm ổn bên ngoài muốn vào vương phủ Trịnh đại nhân đang chặn hàng người mau ra xem nha, trồng hàn rất đáng sợ” Thụ Hoài vội vàng bảm bảo “Được rồi bồn vương phi đã biết, kêu Trịnh Lâm bằng mọi giả không được cho hắn vào, bổn vương phi nấu ăn cho vương gia rồi sẽ ra.” Dương Khánh Vân nhân nhạt nói, tôi qua nàng cũng lường trước được chuyện này cho nên đã nhờ Trịnh Lâm sáng nay ra chặn ở cổng không chỉ riệu Bình vào, nàng biết hắn chắc chắn sẽ nổi điên nổi loạn, dù sao nàng cũng không sợ nàng đã có cách đối phó hẳn.

Thu Hoài bất ngờ, vương phi không ra liền sao, nàng có chút gấp gáp nói: “Nhưng mà vương phi hắn, hån…”

“Không sao cả, Trịnh Lâm đủ sức cần hắn, chỉ có nửa canh giờ thôi, không lâu.” Dương Khánh Vân vẫn bình chân như vại, không có chút lo lắng nào.

Thu Hoài không còn cách nào đánh phải chạy ra ngoài truyền lời cho Trịnh Lâm,

Lúc này Thanh Lam mới bước vào nhìn Dương Khánh Vận tỏ ra cung kính, “Vương phi, đa tạ người đã trả thủ cho nô tỷ.”

“Bổn vương phi cũng không phải hoàn toàn vì người.” Dương Khánh Vân nhàn nhạt nói, dù sao nàng cũng muốn loại trừ Triệu Bình lâu rồi nên mới lợi dụng cơ hội lần này.

Đừng tưởng rằng nàng không biết nàng ta cũng chỉ là lợi dụng năng, gió chiều nào theo chiều đó, nếu nàng không làm gì được Triệu Bình nàng ta chắc chắn sẽ ôm chân cung phụng hắn.

Thanh Lam không biết phải nói gì nữa chỉ thinh lặng đứng một cho, Dương Khánh Vân búi xong tóc liền nhìn nàng ta nói: “Từ giờ người an phận một chút, nếu để xảy ra chuyện này thêm một lần nữa bốn vương phi không chắc có thể cứu được người đầu”

“Vâng, vương phi.” Thanh Lam quy củ nói.

Dương Khánh Vân cũng không quan tâm đến nàng ta nữa mà đến Trúc Lâm Viện, Thanh Lam cắn rằng đi theo, bây giờ nàng phải dựa vào Dương Khánh Vân để tồn tại ở vương phủ, không thể không nịnh bợ nàng ta.

Mà lúc này ở ngoài cổng Khánh Vương Phù vô cùng nhộn nhịp, sáng sớm dân chúng đi qua đi lại chứng kiến được màn một nam nhân ngủ cùng bầy heo, bọn họ không khỏi tò mò chạy đến xem thử, lại không khỏi bàn tán một phen.

Đến khi Triệu Bình tỉnh dậy nhìn thấy đám người nhìn mình hắn không khỏi kinh ngạc muốn chửi mấy câu lại cảm nhận có cái gì đó đang đẻ mình, hắn trố mắt kinh hoàng khi phát hiện đó là một con heo, không những một con mà tận ba con, hơn nữa hắn còn đang trận chuồng không mảnh vài che thân.

Hắn không biết chuyện gì xảy ra bị mọi người chỉ trỏ hắn tức giận chửi bọn họ mấy câu nhưng chỉ nhận được tiếng cười khinh bị của bọn họ, chưa kể còn có người nói hắn là bệnh hoạn ngủ với heo.

Hắn lại thêm tức giận lúc này mới phát hiện mình ở trước cổng vương phủ, muốn đi vào lại bị tên Trịnh Lâm này chặn lại.

Hắn che lại phía dưới của mình chỉ tay vào Trịnh Lâm nói: “Người tránh ra cho bồn gia, nếu không đừng trách bổn gia sai người đánh chết người” Trịnh Lâm không quan tâm lời nói nhảm của hạn, rút kiếm ra đứng chặn giữa cổng nói: “Vương phi ra lệnh, quân gia Trịnh Lâm dâm loạn với heo làm ô uế vương phủ, trực tiếp bị đuổi ra khỏi vương phủ.

“Cái gì, dâm loạn với heo, người đừng nói linh tinh làm hòng thanh danh của bổn gia.” Triệu Bình căm phần nói.

“Có phải hay không mọi người đều chứng kiến, ba mỹ nhân của người vẫn còn chưa đi đầu.

Đúng lúc này một giọng nói vang lên.

Mọi người không khỏi nhìn nữ nhân đang đi ra, thắc mắc không biết người này là ai, nhiều người lại thì thẩm to nhỏ.

Nhìn nữ nhân đi ra khỏi cổng Triệu Bình nộ khí xung thiên, “Dương Khánh Vân, là người hãm hại bồn gia có phải hay không, đúng rồi chính là người, tối qua tà ăn xong miếng điểm tâm bổn gia liền thấy đầu choáng váng, người đã bỏ gì vào điểm tâm?”