Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 72: Rơi Vào Bẫy

"Dạ, cũng không có gì, chỉ là con muốn hỏi là chiều nay hai người đi đâu vậy? Tại lúc chiều con ghé qua cửa hàng nhưng thấy đóng cửa!"

"Lúc chiều sao?" Hạ Mộng Di cười gượng, bà liếc nhìn Trần Nhã Tịnh, câu này không có trong kịch bản của hai người.

"À lúc chiều con ghé qua sao? Chắc là lúc đó dì và mẹ con đi mua sắm nên mới đóng cửa hàng!"

"Là đi mua sắm sao? Vậy tại sao lúc bọn con gọi điện thì hai người lại nói đang ở cửa hàng hoa?"

"Cái này...." Hạ Mộng Di ấp úng.

"Cái này còn không phải là sợ các con lo lắng sao?" Trần Nhã Tịnh vội vã chen lời vào, "Không nói chuyện này nữa, nói chuyện của hai đứa đi!"

"Chuyện của chúng con? Chúng con thì có chuyện gì để nói chứ?"

"Hai đứa cũng quen nhau lâu vậy rồi, định khi nào thì kết hôn để cho chúng ta có cháu bế đây?" Trần Nhã Tịnh nói thẳng vào vấn đề.

Hạ Mộng Di tròn mắt nhìn bà, hôm trước không phải còn nói là phải giấu bọn chúng sao? Sao hôm nay đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?

Hàn Trạch Dương vội lên tiếng: "Cái đó không vội, mẹ à, chúng con mới quen biết được bao lâu đâu chứ, hiện giờ bọn con vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu!" Thực ra anh cũng muốn cùng cô kết hôn lắm chứ, nhưng anh biết rõ Lăng Diệp không muốn nên là cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.

"Phải đấy dì Trần, hiện giờ bọn con vẫn muốn tập trung vào công việc, qua một thời gian nữa kết hôn cũng không muộn mà!"

"Vậy thì hai đứa đính hôn trước đi! Như vậy thì bọn ta cũng thấy yên tâm hơn!" Trần Nhã Tịnh cười nói, đây mới thật sự là ý đồ của bà vì bà biết chắc nếu nói kết hôn hai đứa sẽ không đồng ý, chi bằng lùi một bước đi.

"Mẹ à, chuyện này...."

Hàn Trạch Dương còn chưa nói xong Trần Nhã Tịnh đã làm bộ dạng kể khổ: "Chị Hạ, chị xem, con trai của tôi, tôi vất vả sinh ra nó, nuôi lớn nó, bây giờ nó trưởng thành rồi, không thèm xem lời mẹ nó nói ra gì, ngay cả một chút nguyện vọng nhỏ của tôi mà nó cũng không muốn thực hiện, tôi đúng là khổ quá mà!"

"Dì Trần, chuyện này, không phải như dì nghĩ đâu, bọn con chỉ...." Bạch Lăng Diệp thấy bộ dạng của bà như vậy liền muốn khuyên ngăn nhưng lại bị mẹ cô ngắt lời.

"Lăng Diệp, mẹ sinh ra con, nuôi con từ bé đến lớn mẹ biết tính cách của con thế nào! Nhưng lần này con nghe lời mẹ được không, con phải biết mẹ từng tuổi này rồi, không có mong muốn gì, chỉ muốn thấy con được hạnh phúc, mong con có một chỗ dựa như vậy mẹ mới yên tâm, con xem Trạch Dương là đứa có thể để con phó thác cả cuộc đời, nên là con nghe mẹ được không?"

Bạch Lăng Diệp khó xử nói: "Mẹ, con biết mẹ lo lắng cho con, nhưng mà thực sự khoảng thời gian này con rất bận, không có thời gian để chuẩn bị, hay là hai người xem chuyện này để ra năm rồi chúng ta bàn tiếp có được không?"

Hàn Trạch Dương vội vã tiếp lời cô: "Đúng vậy, quả thật khoảng thời gian cuối năm công ty có rất nhiều việc bận, mẹ, người xem, chuyện này chúng ta để ra năm rồi tính được chứ?"

Quả thật lời hai người nói rất có lý, nhưng Trần Nhã Tịnh và Hạ Mộng Di làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được cơ chứ.

Trần Nhã Tịnh cười cười: "Chuyện này hai đứa không phải lo, chuyện đính hôn cứ để bọn ta sắp xếp, hai đứa không phải lo lắng gì cả, ngay cả ngày chúng ta cũng đã chọn xong rồi, nên hai đứa cứ yên tâm làm việc, đến ngày đó chỉ cần xuất hiện là được rồi!"

Bạch Lăng Diệp và Hàn Trạch Dương đều ngây ngốc cả người, cho nên họ chính là đã rơi vào bẫy của hai bà mẹ rồi hả?

Nhìn Bạch Lăng Diệp và Hàn Trạch Dương còn đang ngây ngẩn ra đó Trần Nhã Tịnh lại nói thêm một câu: "Chuyện này cứ như thế đi! Hôm nay có chút mệt rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi trước đây!"

Nói xong bà cùng Hạ Mộng Di cùng nhau đứng dậy trở về phòng.

Bạch Tuấn Hiên ngồi nghe ở một góc từ nãy giờ cũng đứng dậy vỗ vai chị mình: "Chúc mừng hai người bị mẹ bẫy!" Rồi cậu cầm lấy quyển sách và trở về phòng.

Mọi người đã đi rồi Bạch Lăng Diệp mới nhìn Hàn Trạch Dương chằm chằm: "Hàn Trạch Dương, anh định giải quyết chuyện này thế nào đây?"

Hàn Trạch Dương thản nhiên đáp: "Thì cứ theo như ý họ muốn thôi! Chẳng lẽ em không muốn gả cho anh?"

"Không phải là em không muốn, mà chuyện này cũng quá nhanh rồi, em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng!"

Hàn Trạch Dương tiến tới ngồi cạnh cô, đưa tay nắm lấy tay cô: "Anh biết là chuyện này em chưa sẵn sàng, nhưng em cũng thấy thái độ của hai người bọn họ rồi đấy! Anh vẫn là không muốn thấy mẹ anh buồn, chẳng lẽ em lại muốn thấy mẹ em buồn sao?"

Bạch Lăng Diệp lắc đầu, "Nhưng em vẫn cảm thấy chuyện này diễn ra quá nhanh làm em không thể nào tiếp nhận nổi!"

"Không sao, chỉ là đính hôn mà thôi, sau đó cũng sẽ không có gì thay đổi, cho dù em có quyết định như nào anh cũng sẽ tôn trọng!"

Bạch Lăng Diệp nghe những lời này của anh, tâm trạng cũng có phần thả lỏng, cô nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, anh nói đúng, chỉ là đính hôn mà thôi, sau đó quan hệ giữa bọn họ cũng sẽ không thay đổi, có lẽ cô vẫn sẽ chấp nhận được.