Còn Nói Em Không Thích Ta

Chương 3: Thơ tình

Edit: hoahongdaoktx (wattpad)

Tiên đế gian nan nuốt nước bọt, hỏi: "Ngươi biết ngươi đang nói gì chứ?"

Giọng Ô Diêm nghẹn ngào: "Tại đây Ô Diêm ta thề với trời, tất cả những lời nói hôm nay của ta đều là thật. Sau kia chủ tử bay lên Tiên giới nhìn thấy dung nhan Thần quân thì ngày ngày không còn thiết ăn thiết uống."

"Trước kia ở Ma giới từng có người nói nhớ thương chủ tử, thậm chí có cả Ma quân khác từng buông lời trêu chọc chủ tử, chủ tử nhất định phải đánh cho răng hắn rơi đầy đất."

"Nhưng mà lần này chủ tử không tức giận chút nào, ngược lại ôm vết thương trên ngực bị Thần quân đánh mà cười ngớ ngẩn."

Tiên đế không nhịn được, toàn thân run lên.

Ô Diêm chua xót vừa nhớ lại vừa như bị thẩm vấn mà kể rõ ràng rành mạch chuyện chủ tử nhà hắn, giọng điệu phá lệ vừa nghẹn ngào vừa bi tráng vang dội, chỉ mong Thần quân nghe thấy, ra gặp mặt rồi cùng hắn xuống Ma giới cứu chủ tử.

Không ngờ, từng lời của hắn được chúng tiên quân chăm chú nghe không sót một chữ, khiến bọn họ thổn thức, đáy lòng cuồn cuộn trào dâng.

"Đúng rồi!" Đôi mắt đỏ bừng của Ô Diêm chợt sáng ngời, hắn vội vàng lấy ra một thứ gì đó mà hắn đã lục lọi tìm kiếm trong thư phòng chủ tử ra: "Thần quân! Ta cầu xin ngài mau cứu chủ tử nhà ta! Dù cho lời nói việc làm của chủ tử hơi thiếu thỏa đáng, nhưng hắn đối với ngài là một mảnh chân tình có đất trời chứng giám."

"Căn bản chủ tử nhà ta không biết được mấy chữ, trước lúc phi thăng từng nghe nói văn nhân nhã sĩ hay lấy lời thơ để biểu đạt nỗi lòng, cho nên đặc biệt lấy sách dưới Ma giới ra tìm tòi học hỏi, sau đó liên tiếp viết vài bài thơ."

Ô Diêm lấy ra vài trang giấy đã có chút nhăn nhúm, ngẩng đầu nhìn lên chín mươi chín tầng trời, chỉ hận không thể giao cho Thần quân xem ngay lập tức.

"Thần quân!"

Ô Diêm thấy Cửu cửu trọng thiên vẫn tĩnh mịch như cũ, đáy lòng bi thương tới vạn phần, vội mở thơ tình chủ tử giấu trong thư phòng, hít sâu một hơi chuẩn bị đọc cho Thần quân nghe.

"Giường..."

"Từ từ!"

Tiên đế đỡ lấy cái trán đau nhức: "Cho nên nói chủ tử nhà ngươi năm lần bảy lượt bay lên Tiên giới tìm Thần quân gây phiền toái, là bởi vì hắn nhớ Thần quân?"

Ô Diêm: "Đúng vậy, chủ tử nhà ta mỗi lần lên Tiên giới đều sẽ mang theo đá lưu ảnh, ghi nhớ lại dáng dấp của Thần quân, để sau khi trở về sẽ lấy ra ngắm đi ngắm lại. Đáng tiếc những viên đá đó chủ tử đều giữ bên người, ta không có cách nào tới gần hắn để lấy mang tới đây."

Tiên đế gian nan nói: "Chủ tử nhà ngươi cũng biết hành động hôm nay của ngươi sao?"

Ô Diêm hiên ngang lẫm liệt nói: "Chủ tử hôn mê bất tỉnh đương nhiên không biết, nhưng vì chủ tử chia sẻ chính là bổn phận chức trách của thuộc hạ, Ô Diêm không thể ngồi yên!"

"Ngươi thật là thuộc hạ trung thành và tận tâm, vì chủ tử nhà ngươi mà lo nghĩ."

"Không dám!" Ô Diêm cúi đầu xuống, mở trang giấy ra, lần nữa chuẩn bị đọc diễn cảm cho Thần quân nghe. Hiện giờ chủ tử trọng thương nằm đó, hắn thân là thuộc hạ chỉ có thể truyền đạt tấm lòng giúp chủ tử thôi.

Cầu chủ tử có thể làm Thần quân rung động.

"Giường..."

"Đã xảy ra chuyện gì, sao lại tụ tập hết ở đây?" Một giọng nói thanh thúy như tiếng reo trong trẻo của ngọc bội vang lên, làm trái tim người ta không khỏi hân hoan.

Chỉ là mọi người vừa nghe thấy tức thì rụt cổ lại, đồng loạt cung kính cúi mình, hô: "Tham kiến Thần quân."

"Thần quân!" Ô Diêm vui mừng đến mức khó kiềm chế.

Vừa mới nghe xong một đống chuyện bát quái của chính chủ Thanh Huyền, đám tiên nhân đều chột dạ, không dám nhìn thẳng Thần quân.

Mắt Tiên đế sắc lẻm phát hiện y phục Thần quân hình như hơi lộn xộn, Tiên đế ngẫm một chút rồi hỏi dò: "Hôm nay Thần quân không ở trong Thần cung sao?"

"Phải, nước trong ao Cửu Chuyển Thanh Liên cần phải thay, nên ta đến Tiên Sơn lấy nước tuyết."

Cho nên nói, căn bản trước đó Thần quân không nghe thấy gì hết ư?

"Lên Tiên giới có chuyện gì?" Không đợi Tiên đế kể rõ sự việc, Thần quân nhìn thẳng vào Ma nhân vầng trán xanh tím, đôi mắt đỏ bừng, bàn tay nắm chặt mấy tờ giấy, đầu gối đang quỳ trên mặt đất - Ô Diêm.

"Ta, ta, ta..."

Bị Thần quân nhìn như vậy, rõ ràng không phóng ra uy áp nhưng vẫn khiến Ô Diêm một câu hoàn chỉnh cũng thốt không nên lời.

Chợt nghĩ tới chủ tử còn nằm trên giường, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, tim hắn thắt lại, "bộp" một tiếng, hắn dập đầu trên nền đá, hai tay run run đưa tập thơ tình tới trước mặt Thần quân: "Thần quân, cầu ngài vì chủ tử nhà ta một lòng si mê, hãy mau tới cứu chủ tử!"

Chúng tiên quân và Tiên đế chăm chú nhìn trộm ngón tay thon dài đang nhận lấy tập giấy Ô Diêm đưa lên.

Đáy lòng Tiên đế tựa như bị vuốt mèo khều nhẹ, hắn duỗi dài cổ muốn nhìn xem thơ tình viết cho Thần quân đến tột cùng là kiểu loại gì.

Thơ tình chừng năm trang, phía trên toàn là nét mực, cả Thiên môn yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có âm thanh sột soạt lật từng trang giấy.

Thậm chí bọn họ không dám quan sát vẻ mặt Thần quân.

Bầu không khí ngày càng căng thẳng, tới khi hơi thở dường như sắp ngừng lại, Thần quân chợt lên tiếng: "Chủ tử nhà ngươi xảy ra chuyện gì?"

"Chủ tử nhà ta bị tâm ma quấn thân, lâm vào ác mộng, cứ có người tới gần hắn trong vòng năm trượng thì ma khí sẽ tự động công kích. Bây giờ các Ma quân khác ở Ma giới đang như hổ rình mồi, may mắn có mấy vạn ma binh liều chết cản lại, nhưng cũng chẳng được bao lâu. Một khi có Ma quân xông vào hút khô ma khí của chủ tử nhà ta, chủ tử liền hoàn toàn, hoàn toàn... Thần quân, cầu xin ngài mau cứu chủ tử nhà ta!"

Nam tử cao lớn đầu đội trời chân đạp đất lúc này đang bất lực chảy xuống hai hàng nước mắt, thành khẩn dập đầu cầu xin làm không ít vị tiên quân trộm gạt lệ.

"Chủ tử nhà ngươi bị tâm ma quấn thân ư?"

"Đúng vậy, Thần quân."

"Dẫn ta xuống nhìn xem."

"Hả, hả? Vâng vâng vâng vâng, đa tạ Thần quân, đa tạ Thần quân!" Ô Diêm liên tiếp cúi đầu tạ ơn thật mạnh, sau đó vội vàng đứng dậy, cố lau hết nước mắt trên mặt.

Tiên đế vội gọi Thần quân lại: "Thần quân, người phi thăng mà còn tâm ma, việc này quả thực chưa từng nghe thấy, Thần quân, chuyện này..."

"Không sao."

Thần quân nói xong liền cùng Ô Diêm rời cõi tiên bay xuống Ma giới.

Tiên đế nghĩ nghĩ, tâm tình cũng thả lỏng, cho dù Ma giới có âm mưu đưa người vào tròng, nhưng với tu vi của Thần quân thì có gì phải lo lắng chứ.

Phất tay giải tán các vị tiên quân còn đang đắm chìm trong lượng tin tức lớn chưa kịp tiêu hoá, Tiên đế đột nhiên nhớ ra trên tay Thần quân hình như thiếu gì đó.

Đúng rồi!

Thơ tình Ô Diêm đưa cho Thần quân đâu?

Thần quân là vị tiên cao quý không nhiễm bụi trần như vậy, hẳn là đã huỷ những trang thơ tình đó đi rồi.

Chỉ không ngờ Ân Du đường đường là Ma quân Ma giới, thường xuyên dây dưa cùng Thần quân thế mà lại nhớ nhung sầu thảm Thần quân lâu như vậy.

Tiên đế vừa đi vừa chậc chậc cảm thán, chẳng qua nếu bàn về tướng mạo hay thực lực thì quả thật Ân Du so với Mẫu Đơn tiên tử xuất sắc hơn không ít.