Còn Nói Em Không Thích Ta

Chương 41: Ta tin đệ

Edit:hoahongdaoktx (wattpad)

Vòng thi đấu thứ sáu sôi nổi hạ màn. Từ trận đấu với Ngô Chính, Ân Du bắt đầu nổi danh, những trận sau đó cậu đều đấu trên lôi đài Trúc cơ, càng đánh càng thắng, càng đánh càng tỏa sáng rực rỡ, trong thời gian ngắn đã lọt vào tầm ngắm của nhiều người.

Ân Du trở thành đệ tử Trúc cơ nổi danh nhất. Ngày dung mạo khôi phục cũng chỉ có một số ít người chứng kiến. Sau đó, số đệ tử đến xem ngày một đông đảo hơn lại chỉ thấy mỗi tấm mặt nạ đen như mực, nhiều người thậm chí còn yêu cầu đối thủ tìm cách gỡ mặt nạ của cậu ra.

Chẳng qua bây giờ thực lực Ân Du vô cùng mạnh mẽ, không một ai có thể thực hiện được điều đó. Trong số ấy có đối thủ chỉ gỡ được một bên, nhưng chỉ lộ ra nửa khuôn mặt thôi cũng khiến người ta như si như say.

Vòng thi đấu thứ sáu kết thúc, số đệ tử còn trụ lại chưa tới một phần tư, cơ bản danh sách đệ tử đi Hỗn Độn bí cảnh đã xác định, kế tiếp chỉ là quyết định thứ hạng.

Để cho các đệ tử có đầy đủ thời gian chuẩn bị, sau vòng này họ được phép nghỉ ngơi trong mười ngày.

Sau khi Hoa Liên Bạch trở về, Ân Du lo lắng nên thường xuyên ở bên Thanh Huyền, chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho y. Càng ngày Thanh Huyền càng thấy cơ thể dần thay đổi, nhưng cậu chưa phát hiện ra.

Dù được nghỉ ngơi, Ân Du cũng chẳng dám thả lỏng, ban ngày cậu tu luyện trong sân trước phòng Thanh Huyền. Thanh Huyền thì pha một ấm trà xanh đầy ắp ngồi xem Ân Du tu luyện, thỉnh thoảng lại chỉ điểm vài câu.

Tấm mặt nạ lạnh băng đặt trên bàn đá, Thanh Huyền ngồi vuốt ve hoa văn khắc phía trên.

Mắt không thể nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào thần thức để cảm nhận một chút hình dáng nên y biết người nọ bị thương. Khi y giúp người kia cởi áo khử độc, đầu ngón tay chạm vào làn da nhẵn mịn, máu sền sệt, còn có tấm mặt nạ với đường nét hoa văn luyện chế chưa hoàn mỹ...

Cảm giác choáng váng lại truyền đến, mấy hôm nay lực lôi kéo thần thức ra khỏi thân thể ngày càng mạnh. Thanh Huyền hơi khép mắt, đầu tựa vào lưng ghế.

"Thập ngũ sư huynh." Thật lâu sau, bỗng có người khẽ gọi.

"Ừm."

Âm thanh mờ mịt, càng lúc càng xa.

Loáng thoáng, Thanh Huyền cảm thấy có người ngồi xổm xuống bên cạnh, thật cẩn thận nâng bàn tay y lên. Sau đó ngón tay hình như truyền đến xúc cảm mềm mại ướt át, đầu óc đang mơ hồ đột nhiên run lên, Thanh Huyền nhíu mày, cái gì đây?

"Thập ngũ sư huynh ngủ rồi sao?" Thanh Huyền muốn đáp lại nhưng không được.

Người kia vòng tay ôm lấy y.

"Từ ngày huynh rơi xuống lôi đài thì càng dễ mệt mỏi, sư phụ nói có khả năng nguyên khí tổn thương, nghỉ ngơi nhiều sẽ tốt, nhưng đệ vẫn lo lắng."

Một thứ xù xù đè lên ngực, quyến luyến cọ cọ: "Thập ngũ sư huynh, không biết vì sao, ngày đó ở trên lôi đài đột nhiên đệ cảm thấy huynh và Đại sư huynh thật giống nhau."

"Thập ngũ sư huynh, nếu huynh tỉnh thì dĩ nhiên đệ không dám. Nhưng..."

"Thập ngũ sư huynh, mạo phạm."

Một thân thể dần áp sát, hơi thở nóng rực phả lên gương mặt, sau đó da thịt ấm áp mềm mại dán vào gò má y. Người kia khẽ cọ rồi lẩm bẩm: "Thập ngũ sư huynh."

Không biết có phải vì cơ thể kề bên quá ấm áp hay là hơi thở quá nóng bỏng hay không, đáy lòng Thanh Huyền đang bình thản chẳng kịp đề phòng đột ngột bị thiêu đến phát nóng.

Sau đó y rơi vào mê man.

Sớm tinh mơ, chỉ còn cách trận thi đấu kế tiếp ba ngày, thường thì lúc này Ân Du sẽ mang bữa sáng tới. Bỗng một luồng hơi thở xa lạ xông vào phòng, Thanh Huyền mở bừng mắt, từ trên giường nhảy xuống, tránh né công kích của đối phương.

"Ồ?" Người tới tu vi rất cao, bất ngờ vì Thanh Huyền phản ứng nhanh như thế.

Thanh Huyền lạnh lùng nhìn nam tử trung niên có vẻ ngoài chính trực không thèm bịt mặt, xoay người chạy trốn.

"Nhóc con thân thủ không tồi."

Ông ta phất tay, tức khắc một bàn tay vô hình khổng lồ từ giữa không trung rơi xuống bắt lấy Thanh Huyền.

Cắt đứt ngón tay, Thanh Huyền định bày ra một trận pháp ngăn cản, thì cảm giác bị lôi kéo quen thuộc bỗng truyền đến, động tác hơi sững lại, y lập tức rơi vào tay nam tử.

Mà lúc này, trong mắt Thanh Huyền, thân thể của y trở nên trong suốt.

Người kia hừ lạnh một tiếng, lưu loát đánh Thanh Huyền ngất xỉu rồi mang người bay đi.

Thần thức gắng gượng chống lại lực kéo, Thanh Huyền mở mắt, lọt vào tầm nhìn là trời xanh mây trắng, vực sâu không thấy đáy hun hút phía sau lưng, từng trận gió lớn gào thét, thân thể bị linh khí giam cầm.

Âm thanh thống khổ kìm nén truyền vào tai, Thanh Huyền nghiêng đầu, Ân Du đang nửa quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh tí tách, vẻ mặt đau đớn, ma khí trên người lúc mạnh lúc yếu, phía trước cậu là Chu Tuần đang nằm - không rõ sống chết.

Mà người đứng ngay bên cạnh cậu là Hoa Liên Bạch, tiếp đó là nam tử trung niên kia, ông ta đang ôm một thanh niên sắc mặt tái nhợt.

Phát hiện hơi thở Thanh Huyền thay đổi, Hoa Liên Bạch quay đầu cười nói: "Thập ngũ sư huynh đã tỉnh."

Thập ngũ sư huynh.

Ân Du vừa nghe thấy thì ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Huyền, tròng mắt lúc đen lúc đỏ, đã có dấu hiệu nhập ma.

"Phong chủ, hiện tại ma khí trên người quý công tử đã bị dồn hết vào kim đan, chỉ cần ngài áp chế viên kim đan kia vào trong cơ thể Ân Du, buộc hắn phải dung hợp ma khí đột phá cấp Kim đan, đến lúc đó chuyện ma tu hay ma khí sẽ không hề liên quan tới quý công tử đây."

Hoa Liên Bạch miệng cười vô hại, nhưng từng câu từng chữ thốt ra đều bức Ân Du vào con đường chết.

Tu sĩ nhập ma đơn giản là muốn thăng cấp nhanh chóng bằng con đường tu luyện tà môn. Vậy là đã rõ, ma tu tàn sát cả thôn làng, giết hại cha mẹ cậu, cho nên Ân Du không đời nào lựa chọn bước vào con đường đó.

Nhưng mà có người thấy cậu quá chói mắt.

Tu vi của nam tử trung niên kia rất cao, mà thanh niên trong lòng ông ta chính là con trai ruột, không biết vì sao lại nhập ma, mà tu sĩ một khi trở thành ma tu thì chắc chắn sẽ bị người người đuổi giết. Ông ta đã giấu nhẹm việc này, nhưng không biết vì sao để Hoa Liên Bạch phát hiện.

Thanh Huyền nhớ sau vòng thi đấu thứ sáu Hoa Liên Bạch bị thương nặng, ba ngày sau mới trở về. Hẳn là khi đó hắn xui xẻo bị thanh niên tu sĩ Kim đan là ma tu này tấn công, vì sợ con trai bại lộ nên nam tử trung niên kia đã mang hắn đi.

Còn sự việc vì sao lại liên luỵ tới Ân Du, e rằng là do mưu kế hãm hại của Hoa Liên Bạch. Hắn muốn nam tử trung niên tiêu hao tu vi để ép ma khí vào kim đan của con trai mình, sau đó lấy ra, tìm một tu sĩ có tư chất cao và tu vi gần với cấp Kim đan, ép viên kim đan chứa ma khí kia vào trong cơ thể, buộc tu sĩ phải hấp thu ma khí thăng cấp. Bởi vì nếu viên kim đan nằm trong cơ thể mà đến thời điểm thăng cấp thì tu sĩ đó nhất định phải hấp thu.

Khi đó, hai viên kim đan sẽ dung hợp, hấp thu một viên kim đan ma khí, tu vi của tu sĩ đó tất nhiên sẽ tăng vọt, nhưng bù lại sẽ trở thành ma tu.

Còn thanh niên kia cùng lắm chỉ mất hết tu vi, có thể tu luyện lại từ đầu, còn tu sĩ ma tu kia trở thành con dê thế tội.

Tu sĩ được lựa chọn chính là Ân Du. Thứ nhất, bởi vì tư chất cậu xuất sắc, nếu đột ngột bị nhét một viên kim đan vào cơ thể thì không đến nỗi nổ tan xác. Thứ hai, kẻ bày mưu hại người chính là Hoa Liên Bạch.

Thanh Huyền nhìn Ân Du, cách lớp mặt nạ, y cảm nhận được nụ cười gắng gượng của cậu.

Nam tử trung niên đút một viên thuốc vào miệng con trai mình, rồi nói: "Mạng ba người này tuyệt đối không được giữ lại."

Hoa Liên Bạch rũ mắt: "Đương nhiên."

Đột nhiên ánh mắt tối tăm của hắn hiện ra thứ ánh sáng lạnh lẽo: "Thập ngũ sư huynh, thứ lỗi."

"Không!!!"

Tiếng kêu xé gan phổi vang vọng bên tai, linh khí hoá thành vạn mũi kiếm, đâm xuyên qua tim.

Hoa Liên Bạch cười như đoá sen chớm nở, hắn xoay người, dùng một bàn tay đỡ Thanh Huyền - máu tươi đầm đìa hơi thở thoi thóp. Hắn nhìn Ân Du xông tới nhưng bị nam tử trung niên đè xuống mặt đất, thân mình cậu vặn vẹo, giãy giụa kịch liệt, gần như điên cuồng.

"Ân Du, ngươi nhìn xem, tư chất hơn người thì có ích lợi gì hả?"

"Ngươi chính là ma tu bị vạn người phỉ nhổ, ngươi giết Thập ngũ sư huynh, giết Thập tứ sư huynh, tội ác tày trời không thể tha thứ."

"Gặp lại sau, Thập ngũ sư huynh." Âm thanh mềm nhẹ như rắn phun nọc độc, bàn tay trắng nhợt đẩy một cái.

"Thập ngũ sư huynh!"

Hoá ra không phải thần thức và thân thể xảy ra vấn đề, mà là cậu bé này sắp chết.

Thân thể rơi nhanh xuống, trong mông lung Thanh Huyền nghe thấy tiếng Ân Du kêu lên thảm thiết: "Thập tứ sư huynh!"

Bị thanh niên nhập ma kia đánh trọng thương, Chu Tuần lúc này cũng đã chết.

"Hoa Liên Bạch!"

"Thập lục! Thập thất ngươi đang làm gì?" Tiếng rống giận vang thấu trời xanh.

Tất cả âm thanh ồn ào trở nên xa dần.

Phong chủ Thập Thất phong tới.

Hoa Liên Bạch đúng là giỏi tính toán, Chu Tuần đã chết, y rớt xuống núi, những người biết sự thật đều đã chết, chỉ còn lại Hoa Liên Bạch và gã Phong chủ vì con trai mình mà hại Ân Du kia.

Trong tâm ma, mũi kiếm sắc bén đâm sâu vào ngực, đúng là hình ảnh đã diễn ra trên vách núi.

Một khi bị ép nhập ma, sẽ bị người người xa lánh.

Ân Du...

Đáy lòng Thanh Huyền chợt tê rần. Sau đó không thể chống lại lực kéo kia nữa, thần thức bị tách ra khỏi thân thể đã mất đi hơi thở, Thanh Huyền rơi vào bóng đêm.

Thần thức trôi nổi trong một mớ hỗn loạn, lộn xộn. Sau đó bị hút vào một thân thể khác, thân thể này tựa hồ rất thoải mái, Thanh Huyền sững người, mở bừng mắt, đây không phải chính là cơ thể của y sao.

Từ đệm hương bồ đứng dậy, Thanh Huyền nhìn tay mình, khớp xương rõ ràng. Trong lúc lơ đãng, y nhớ tới bàn tay được vẽ trong bức hoạ ở tâm ma thứ nhất.

Bàn tay trong trí nhớ và bàn tay trước mặt chồng lên nhau, cuối cùng hợp lại một cách hoàn mỹ.

Chẳng còn lòng dạ bế quan tu luyện, Thanh Huyền chỉ muốn biết hiện giờ là lúc nào, Ân Du đang ở đâu.

"Tử Giác à, con xuất quan rồi."

Một nam tử trung niên có tướng mạo nho nhã, cười vui vẻ bước tới.

Lại lấy thân phận đồ đệ nói chuyện với vị sư phụ đã dốc lòng dạy dỗ mình, đáy lòng Thanh Huyền trong phút chốc dâng lên cảm xúc khó nói thành lời, y lên tiếng: "Sư phụ."

"Ài..." người trước mắt vui vẻ gật đầu, sau đó hỏi: "Con có việc muốn làm sao?"

"Vâng sư phụ, gần đây có tin tức gì của ma tu không?"

Nam tử lắc đầu: "Ta không nghe thấy."

Cũng đúng, thật chẳng dễ dàng báo tin tức của ma tu cho đệ tử nhà mình, bởi vì một Phong chủ rất nhiều việc, không phải chuyện nào cũng biết.

Từ biệt sư phụ, Thanh Huyền ngẫm nghĩ, y không trở lại Thất Thập phong mà tìm đến ngọn núi nơi Ân Du bị nhập ma.

Đứng trên đỉnh núi, sau lưng là vực sâu, phía dưới mù mịt hơi độc, một khi rớt xuống không có tu vi bảo vệ thân thể thì chưa tới nửa khắc sẽ dính độc mà chết.

Tìm tới chỗ Ân Du nửa quỳ lúc ấy, cỏ dại bị đè nát sớm đã nhìn không ra dấu vết.

Ngồi xổm xuống, ngón tay ngọc sứ ngắt lấy một ngọn cỏ, Thanh Huyền lẩm nhẩm chú pháp hồi tưởng, linh khí chợt dao động, sự việc ngày ấy lần nữa hiện ra trước mắt.

Thanh Huyền bị đẩy xuống vách núi, Phong chủ kia ngay sau đó ra tay giết Chu Tuần đang trọng thương hôn mê, Ân Du vội vàng dùng thân chắn đòn nhưng chung quy vô dụng. Hoa Liên Bạch khiêu khích, Ân Du bị ma khí nhập thể lập tức xông lên quyết kéo hắn chôn cùng, hắn lại không né tránh mà cứng rắn chịu đòn.

Đúng lúc này, được người thông báo nên Phong chủ Thất Thập phong dẫn vài đồ đệ chạy tới.

"Sư phụ, cứu, cứu con." Hoa Liên Bạch bị bóp cổ, gian nan cầu cứu.

Phong chủ nhìn Ân Du, sau đó nhìn sang Chu Tuần đã chết, lửa giận trong mắt phút chốc bùng lên, lại thấy hiện giờ quanh thân Ân Du trải rộng ma khí, đôi mắt cậu đỏ ngầu.

"Thập lục, con nói xem chuyện gì xảy ra?"

"Sư phụ, người phải báo thù cho Thập ngũ và Thập tứ sư huynh." Hoa Liên Bạch khóc lóc tựa như hoa lê dính mưa, đặc biệt khiến người động lòng thương tiếc: "Không biết vì sao Thập thất sư đệ lại nhập ma, hắn bắt Thập ngũ sư huynh và Thập tứ sư huynh, con trông thấy nên vội vàng đuổi theo. Không ngờ Thập thất sư đệ định hút cạn tu vi của Thập ngũ sư huynh, thấy hai người chúng ta xông tới nên giết chết Thập ngũ sư huynh rồi ném xuống vực."

"Cái gì? Con nói lại lần nữa! Thập ngũ làm sao?"

Phong chủ chạy tới vách núi, có vệt máu chưa khô còn dính trên phiến đá, ông ngồi xổm xuống, đầu ngón tay run rẩy.

Là máu của Thập ngũ!

Ông đến bên thi thể Chu Tuần, đúng là có ma khí, giống hệt ma khí trên người Ân Du.

"Không biết vì sao Phong chủ Tứ Thập phong lại có mặt ở đây?" Phong chủ nhìn nam tử trung niên đang ôm một người - giọng điệu lạnh lùng.

Phong chủ Tứ Thập phong sắc mặt thản nhiên: "Con trai ta tiếp nhận nhiệm vụ đuổi giết ma tu thân bị trọng thương, ta định đưa nó về chữa trị, không ngờ chứng kiến hắn đánh chết đệ tử đồng môn, tiếc rằng ta vừa chữa thương cho con trai nên tu vi tổn hao quá độ, không kịp thời cứu người. Mong Phong chủ hãy nén bi thương!"

Phong chủ Tứ Thập phong vì ép toàn bộ ma khí vào kim đan, lại cứng rắn đưa vào cơ thể Ân Du, tu vi bị tổn hại. Phong chủ Thất Thập phong nghe xong lại nhìn thanh niên trong lòng ông ta.

Sau đó Phong chủ quay sang Ân Du, ánh mắt hoàn toàn không còn vẻ từ ái trước kia nữa, vô cùng xa lạ và chứa đầy thù hận.

"Ma tu độc ác bất nhân nên tiêu diệt!" Không biết vị sư huynh nào lên tiếng trước, sau đó đám sư huynh sư tỷ đồng loạt mở miệng.

"Hắn giết Thập tứ, Thập ngũ, thật đáng chết! Ngày thường bọn họ đối xử tốt với ngươi như thế, không ngờ ngươi lại là kẻ lòng lang dạ sói!"

"Tu vi của ngươi tiến triển nhanh như vậy, hoá ra là theo con đường tu ma! Dối trá!"

...

Ân Du bật cười, cậu nhìn Phong chủ: "Sư phụ, người cũng không tin con sao?"

"Nghịch đồ!"

Lời chưa dứt, linh khí ngưng tụ thành mũi kiếm đã đâm xuyên qua ngực, ánh mắt Phong chủ Thất Thập phong lạnh lẽo.

Ân Du ngây người nhìn mũi kiếm.

"Nghịch đồ! Hôm nay ta sẽ tiêu diệt ngươi tại đây, có Thiên Đạo làm chứng!"

Ma khí đột nhiên bùng nổ, đôi mắt cậu biến thành màu đỏ tươi, Phong chủ phút chốc sơ ý nên bị đẩy ngược ra, Ân Du bỗng vọt tới bên cạnh thi thể Chu Tuần, ôm lấy rồi lao xuống vách núi.

"Đừng để nó chạy thoát!"

Linh khí hùng hậu ầm ầm đập trúng lưng cậu khiến máu tươi văng tung toé, Ân Du ôm Chu Tuần rơi thẳng tắp xuống vực.

"Ngươi vừa làm gì?"

Phong chủ Thất Thập phong rống lên với Phong chủ Tứ Thập phong vừa dùng hết sức tung một đòn.

Phong chủ Tứ Thập phong phản bác: "Ma tu trời sinh tình tính tàn bạo, nếu để nó chạy mất thì ắt ngày sau Tu Chân giới xảy ra họa lớn, vừa rồi thứ nghiệt súc kia đã trúng một chiêu của ta, không chết cũng khó, hơn nữa còn rơi xuống vực sâu vạn trượng. Phong chủ, ta vì ngươi trừ bỏ nghiệt đồ, ngươi nên yên tâm mới phải."

Phong chủ Thất Thập phong phảng phất như già đi mấy trăm tuổi, ông phẩy tay, cặp mắt vẩn đục nhìn sương trắng lượn lờ dưới vách núi. Cỏ cây không mọc nổi, khí độc vờn quanh, chưa nói tới thi thể mà ngay cả người sống sờ sờ cũng cứng rắn bị ăn mòn.

"Về thôi." Ông thở dài thật sâu, mệt mỏi nói.

Mặt kính vỡ vụn, Thanh Huyền nhảy xuống vực.

Bên vách núi có nhánh cây bị gãy, phía trên dính vết máu nâu, lông mày Thanh Huyền nhíu chặt, cuối cùng cũng xuống tới đáy vực.

Cách ba mét không thể quan sát, Thanh Huyền lần theo dấu vết đi tới, tới khi ra khỏi đám khói độc thì thấy trước mặt là hai nấm mộ.

Bùn đất còn rất mới, thi thể bên dưới không khó đoán, tất nhiên là Chu Tuần và Thập ngũ.

Thật khó tưởng tượng, Ân Du trọng thương mà có thể kéo hai thi thể đi trong đám khói độc lâu như vậy.

Môi mỏng mím chặt, Thanh Huyền bước tiếp.

Cuối cùng y tìm thấy Ân Du trên một đống cỏ khô.

Không biết cậu dùng biện pháp gì để áp chế ma khí, quần áo trên người Ân Du bị nhiễm khí độc đã rữa nát, cả người bốc ra mùi tanh tưởi, đầu tóc rối bù, cậu đang cố sức co mình vào góc.

Trên đầu gối, ngón tay đóng vảy đen dính đầy bùn đất.

Tim Thanh Huyền bỗng đau nhói, bước chân rất khẽ, y đến bên thân mình đang run rẩy kia.

"Vì sao tất cả đều chết..."

"Vì sao lại không tin ta..."

Người đối xử tốt với cậu đều đã chết, người cậu kính trọng lại không chịu nghe cậu nói một lời.

"Ân Du."

Thanh Huyền nắm chặt cổ tay Ân Du, xúc cảm khi chạm vào lạnh băng đến đáng sợ.

Tay Ân Du bỗng run lẩy bẩy, cậu không dám tin ngẩng đầu, đôi môi trắng bệch, da thịt ở phần cổ thối rữa chảy mủ.

Đôi con ngươi mờ mịt của Ân Du dần dần rõ ràng, sau đó cảm giác kia lại truyền đến, cậu đột nhiên đẩy Thanh Huyền ra. Bò được vài bước, cơ thể run rẩy kịch liệt, ma khí lần nữa bao trùm toàn thân.

"Đại, Đại sư huynh, ta, ta không phải ma tu." Gân xanh nổi lên, Ân Du liều mạng áp chế ma khí đang tàn sát bừa bãi, góc áo không nhiễm một hạt bụi dừng trước mắt cậu.

Nước mắt Ân Du không nhịn được chảy ra, vì sao, vì sao lại là người trước mặt này? Ma khí ở trong thân thể cậu, ngay cả sư phụ cũng không tin, vậy sao cậu có thể cầu xin sự tin tưởng từ người khác chứ?

"Ta không phải ma tu, thật sự không phải ma tu."

Cánh tay trắng trẻo xuyên qua làn ma khí, dừng trên mặt Ân Du, giúp cậu lau khô nước mắt, dòng linh khí mát lạnh dũng mãnh tiến vào tấm thân tàn tạ, áp chế ma khí.

Sau đó một đôi tay mạnh mẽ ôm cậu vào lòng.

Ân Du tự biết mình vừa bẩn thỉu vừa hôi hám, cậu chẳng đành lòng vấy bẩn nam tử này, nhưng lồng ngực ấm áp khiến cậu luyến tiếc không muốn buông ra.

Cậu nghe thấy người đó nói: "Ta biết, đệ không phải ma tu."