Công Lược Tra Công Kia

Chương 48

Tạ Hà cả đêm phơi gió ở ngoài hiên, lại còn bảo 444 đổi một lọ thuốc làm suy yếu hệ miễn dịch, thành công sốt cao tới bất tỉnh.

Chờ khi cậu tỉnh lại, đã là ngày thứ ba, trên cánh tay của cậu đang truyền nước, còn Đặng Cảnh Văn đang ngủ ở bên cạnh cậu, cánh tay làm gối đầu cho cậu, đem cả người cậu đều ôm trọn vào lòng.

Tạ Hà nhúc nhích một chút, rút ống truyền nước ra, vén chăn muốn nhảy xuống giường.

Động tác của cậu đem Đặng Cảnh Văn vốn ngủ rất cạn liền tỉnh dậy, y trực tiếp vươn tay ôm lấy eo cậu, đem cậu kéo về lại trong lòng ngực của mình, đôi môi kề sát vành tai của cậu, trầm thấp nói: "Đừng lộn xộn, bệnh của cậu còn chưa có hết."

Trời mới biết y có bao nhiêu lo lắng cho đứa nhỏ này, đứa nhỏ đã ngủ mê man tới ba ngày rồi! Bác sĩ nói đứa nhỏ bị như vậy một phần là do hứng gió lạnh, thân thể vốn đã suy yếu, còn bởi vì tâm tình chịu đả kích quá lớn, cho nên cơ thể mới chịu không được mà ngất đi. Nhìn đứa nhỏ nhắm chặt hai mắt không chịu tỉnh, lần đầu tiên trong đời của Đặng Cảnh Văn xuất hiện một cảm giác hối hận vì tâm địa lạnh lẽo của mình, lúc đó y đã nghĩ cái gì mà để đứa nhỏ phơi gió cả đêm ở bên ngoài chứ, còn chỉ trích nó như vậy nữa.

Y không nên vội vã như vậy, đứa nhỏ yếu ớt như thế, đáng lẽ y có thể dùng những thủ đoạn mềm dẻo hơn. Y lúc nào cũng dùng thủ đoạn cứng rắn để đoạt được thứ mình muốn, lại không biết phải dùng cách nào để yêu một người.

Nói cho cùng... Cũng bởi vì đây là lần đầu tiên y khát vọng một thứ như vậy, cho nên y vẫn là có chút nóng vội.

Tạ Hà cắn răng, thân thể run rẩy, cậu nói: "Buông tôi ra."

Đặng Cảnh Văn kiên trì dỗ dành, "Đừng rộn nữa, ngoan ngoãn nằm im, lỡ cậu lại ngất đi thì sao?"

Hàm răng Tạ Hà nghiến vang răng rắc, lông mi run lên, trong mắt đều là thống khổ cùng giãy dụa, âm thanh còn mang theo run rẩy ngột ngạt, "Vậy thì sao chứ, dù sao ông cũng chẳng cần tôi nữa, tôi cũng đâu phải là con của ông..."

Đặng Cảnh Văn nở nụ cười, đứa nhỏ này đang giận y sao? Y nói: "Tuy rằng cậu không phải là con trai của tôi, nhưng ai nói với cậu là tôi không để ý tới cậu chứ, tôi thật sự rất lo lắng cho cậu mà." Ngữ khí của y ôn hoà, nhẹ nhàng sờ đầu đứa nhỏ, đem nó đè lại trên giường, "Ngoan nào, để tôi kêu bác sĩ tới."

Tạ Hà kinh ngạc nhìn người đàn ông ở trước mặt, cảm nhận được hành động cùng ngữ khí ôn nhu chưa bao giờ có, rốt cuộc nước mắt vẫn là không nhịn được chảy xuống, cậu không phát ra âm thanh, cứ yên lặng mà rơi lệ, làm sao cũng không dừng lại được.

Đặng Cảnh Văn dừng lại một chút, tâm tình có chút phức tạp, nửa ngày sau mới nói: "Nín đi."

Câu nói này lại tựa như thần chú mở van ra, Tạ Hà không khống chế bản thân nữa, khóc càng hung hăng hơn, trước mắt đều bị nước mắt làm lu mờ, cậu nhìn Đặng Cảnh Văn, bỗng nhiên vươn tay ra nắm chặt lấy y, khàn khàn mở miệng: "Ba ba... Hu hu... Sao ba không muốn làm ba ba của con a..."

"Ba ba có biết là con yêu ba nhiều làm không... Tuy rằng ba lúc nào cũng không ở bên cạnh con, nhưng con đều tự nói với bản thân rằng đó là bởi vì ba rất bận... Ba chưa từng tham gia buổi họp phụ huynh nào của con, con đều tự nói với mình đó là bởi vì ba không giống với người khác, ba ba là một nhân vật ghê gớm, cho nên mới không thèm đến những nơi không quan trọng như vậy... Ba không có tới công viên giải trí với con, không có giúp con làm bài tập, cũng không kể chuyện trước khi ngủ cho con, thậm chí là chưa từng tổ chức sinh nhật cho con... Con đều từng cái từng cái nói với bản thân... Bởi vì ba ba rất lợi hại, rất ghê gớm, cho nên ba ba không hề giống với ba ba của người khác..."

"Mặc dù vậy... Nhưng con vẫn rất ghen tị với những bạn học kia, ghen tị ba ba của bọn họ, ghen tị cuộc sống bình thường đó..."

"Chính là, con lại yêu ba ba nhất... Bởi vì ba là ba ba của con, ba sẽ bảo vệ con, sẽ làm bạn với con cả đời... Con không có mẹ, con chỉ có mỗi mình ba..."

"Con chỉ có mỗi mình ba..."

"Thế nhưng tại sao ba lại không cần con nữa, ba muốn con phải sống sao đây..."

Tạ Hà khóc đến thở hổn hển không ra hơi, tầm mắt đều mơ hồ, bởi vì khóc quá dữ dội, cả ngực đều phập phồng lên xuống.

"Ba ba... Con nên làm gì bây giờ đây..."

Vốn tôi có thể tự lừa dối mình, rằng ông không yêu tôi, dù ông có thương tổn tôi, ít nhất ông vẫn là ba ba của tôi... Thế nhưng hiện tại tôi lại không có cách nào tự lừa dối bản thân mình nữa, bởi vì ông không phải là ba ba của tôi, ông là ba ba của người khác.

Tôi thật sự, thật sự... Không thể tiếp tục kiên trì nổi nữa.

Tại sao ông không phải là ba của tôi...

Đặng Cảnh Văn nhìn đứa nhỏ như vậy, trong lòng ngực tựa như bị bóp nghẹn đến khó thở. Đây mới chính là suy nghĩ thật của nó sao... Y trước giờ chưa từng nghĩ tới, càng không để ý đến, bản thân y vốn đã không phải là một người cha tốt, đối với đứa nhỏ, y lại ôm một loại tâm tình có cũng được không có cũng chẳng sao, cho nó cái ăn cái mặc liền cảm thấy bản thân hết trách nhiệm, y chưa từng nghĩ tới, đứa nhỏ này lại cần một người cha thật sự để làm bạn.

Không, coi như là y có biết đi nữa, y cũng sẽ chẳng thèm để ý đâu... Thế nhưng giờ khắc này, Đặng Cảnh Văn nhìn đứa nhỏ, lần đầu tiên cảm thấy hổ thẹn vô cùng, y nhìn nó từng chút lớn lên, nhưng nội tâm lại thuỷ chung ích kỉ và lạnh lùng, chưa từng chân chính làm đúng nghĩa vụ của một người cha.

Nhưng cho dù là vậy, đứa nhỏ vẫn như cũ yêu y, coi y là người cha quan trọng nhất, dùng loại ánh mắt ỷ lại và sùng bái mà nhìn y.

Trong giờ phút này, Đặng Cảnh Văn bỗng nhiên hiểu được, bản thân tại sao lại khao khát đứa nhỏ này rồi.

Bởi vì đứa nhỏ này đối với y mà nói, là thứ độc nhất vô nhị không thể nào thay thế.

Trong lúc y còn chưa nhận rõ được điều này, y đã quen với sự tồn tại của nó, cũng không cần những người khác nữa, một đứa nhỏ ỷ lại vào y như vậy, cho dù đã từng trải qua không biết bao nhiêu là gian khổ, cũng như cũ không thể nào buông tay.

Thứ quý giá nhất trong cuộc sống này chính là tình cảm, kỳ thật y đã luôn nắm giữ nó, chỉ bởi vì làm như không thấy mà bỏ lỡ nó mất.

Sao y có thể không cần đứa nhỏ này kia chứ.

【 đinh, mục tiêu Đặng Cảnh Văn độ hảo cảm độ +2, trước mắt độ hảo cảm là 90】

Đặng Cảnh Văn đem đứa nhỏ ôm vào lồng ngực mình, nhẹ nhàng vỗ về phần lưng của nó, mãi tới tận khi đứa nhỏ ngừng khóc, từ từ khôi phục lại yên tĩnh, y mới cúi xuống hôn lên môi đứa nhỏ, chậm rãi mà trịnh trọng nói: "Tôi làm sao có thể không cần em được chứ, tôi còn hi vọng em có thể ở bên cạnh tôi nữa cơ... Chỉ có điều, là lấy thân phận của người yêu với nhau."

Nhưng lần này, đứa nhỏ không hề có bất kì lời đáp lại nào, nó chỉ thẩn thờ mở to hai mắt, dùng một loại ánh mắt xa lạ mà nhìn y.

Từ ngày sau đó, Tạ Hà liền trở nên vô cùng yên tĩnh, cũng không ầm ĩ, không phản kháng, tựa như biến thành một người khác vậy.

Đặng Cảnh Văn vẫn luôn chăm sóc cậu, bởi vì trong lòng có người để gửi gắm... Đây là lần đầu tiên y cảm nhận được loại cảm giác vi diệu này.

Nhưng y không hề cảm thấy phiền chán, chỉ cảm thấy vui vẻ chịu đựng, trầm mê vào nó.

Lại hơn một tuần trôi qua, trải qua sự chăm sóc tỉ mỉ của Đặng Cảnh Văn, thân thể của Tạ Hà rốt cuộc cũng tốt hơn.

Những ngày này Đặng Cảnh Văn đều ôm đứa nhỏ ngủ nhưng lại không có chạm vào nó, cuối cùng vẫn là không nhịn được muốn nó, ngày đó đứa nhỏ ở dưới thân y phát ra tiếng gào khóc ngột ngạt, ánh mắt trống rỗng, tựa như một bộ thi thể mặc cho y tuỳ ý thao túng.

Nhìn đứa nhỏ như vậy... Đặng Cảnh Văn chỉ cảm thấy lồng ngực phảng phất như có một thứ gì đó lạnh lẽo, bỗng nhiên một chút hứng thú cũng không có, vì thế làm xong một lần liền kết thúc lui ra. Mặc dù trong lòng vô cùng phiền muộn, nhưng Đặng Cảnh Văn vẫn cẩn thận ôm đứa nhỏ vào ngực, dùng âm thanh ôn nhu nói: "Em còn trách tôi sao? Nếu em không muốn nhìn thấy Bạch Hiểu Thuỵ, tôi sẽ bảo nó dời ra ngoài?"

Tạ Hà yên lặng chuyển tầm mắt, nửa ngày sau mới nói: "Không cần, tôi không trách ông."

Người đàn ông này, chính là người mà cậu coi là người cha kính yêu, nhưng sao hôm nay, cậu mới ý thức được người này là có bao nhiêu lãnh khốc vô tình. Bạch Hiểu Thuỵ là con của y, vậy mà y còn có thể đối xử như vậy, nói cần liền cần, không cần liền không cần... Huống chi cậu còn là một người ngoài?

Cho nên, cậu căn bản không hề trách cứ Đặng Cảnh Văn, dù sao cũng đều như nhau cả mà thôi.

Là trước đây cậu quá tham lam, mà tham quá nhất định sẽ bị trời trừng phạt.

Câu trả lời của đứa nhỏ khiến ánh mắt Đặng Cảnh Văn loé lên một tia mất hứng, lại nữa, lại lần nữa.

Rõ ràng là ngoan ngoãn thuận theo, thế nhưng y một chút cũng không vui vẻ nổi, rốt cuộc là sai chỗ nào? Đôi mắt Đặng Cảnh Văn càng lúc càng thêm sâu, một lát sau, y hít một hơi, từ trên giường bước xuống, "Tôi đi ra ngoài một chút."

Đặng Cảnh Văn đi ra ngoài ban công, bị gió thổi lạnh, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút.

Y luôn là người hỉ nộ không rõ, cho dù là biểu hiện ra đi nữa, nhưng y biết những cảm xúc vừa rồi của mình rất không đúng... Bất cứ lúc nào cũng đứng trên bờ vực mất khống chế, y sợ y sẽ không nhịn được mà dùng thủ đoạn thô bạo để giải quyết vấn đề. Cũng bởi vì y sợ không có cách nào kiềm chế bản thân mà lần thứ hai thương tổn tới đứa nhỏ... Cho nên y chỉ có thể lựa chọn tạm thời rời đi.

Đặng Cảnh Văn đứng ở bên ngoài tròn chỉnh hai tiếng đồng hồ, mãi tới tận khi y xác định bản thân sẽ không mất khống chế nữa, mới lần nữa trở về phòng.

Lúc y trở về, đứa nhỏ đã ngủ rồi, thân thể đứa nhỏ co ro, hai tay ôm lấy đầu gối, thần thái an tường bình yên.

Bước chân của Đặng Cảnh Văn bỗng nhiên dừng lại, đứng ở bên giường lại không có đi qua.

Trên thực tế, những ngày qua đứa nhỏ ngủ không hề tốt, vẫn luôn khó ngủ, cho dù là đã ngủ, thì trên mặt đều sẽ hiện lên thống khổ, thỉnh thoảng còn bị ác mộng làm cho tỉnh... Y đã rất lâu rồi chưa thấy gương mặt bình yên của đứa nhỏ như vậy, yên tĩnh đến khiến người khác cũng không dám phát ra một tiếng động quấy nhiễu.

Là bởi vì y không có ở bên cạnh sao, cho nên mới không thống khổ nữa? Cho nên mới có thể ngủ an ổn đến như vậy?

Đặng Cảnh Văn ý thức được điểm này, hô hấp đều cứng lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm, đây là lần đầu tiên... Y biết cái gì gọi là bất lực, cho dù y có nắm giữ mọi thứ, cũng không thể nắm giữ được lòng người.

Y thật sự rất muốn đi tới ôm lấy đứa nhỏ, thế nhưng nếu y đi qua, nhất định sẽ làm đứa nhỏ tỉnh dậy đi... Đứa nhỏ phải vất vả lắm mới ngủ được, y làm sao có thể cam lòng mà đánh thức nó.

Thế nhưng y không nỡ rời đi như vậy, cho nên Đặng Cảnh Văn không nhúc nhích, y tựa như pho tượng mà đứng ở đó, dùng tầm mắt phức tạp mà nhìn chằm chằm đứa nhỏ.

Đứa nhỏ của y ỷ lại y, yêu y như thế... Nhưng y lại chỉ mang lại cho nó toàn những niềm đau.

Nhưng cho dù là như vậy đi nữa, y vẫn như cũ không muốn buông tay.

................................

Đặng Cảnh Văn đứng suốt một đêm, từ sau đêm đó, thời gian về nhà của y dần ít đi, mỗi đêm y đều đợi đứa nhỏ ngủ say mới trở về nhà, cẩn thận từng chút mà nằm bên cạnh đứa nhỏ, sau đó lại yên lặng không tiếng động mà rời đi trước khi nó tỉnh dậy.

Tuy rằng mỗi đêm đều nằm chung một cái giường, mà khoảng cách giữa hai người lại tựa như có một cái khe nhỏ, nhưng mãi mãi cũng không thể nào vượt qua được.

Tạ Hà không ầm ĩ muốn về phòng của mình nữa, càng không có nhắm vào Bạch Hiểu Thuỵ, cậu giống như nhận mệnh mà yên lặng ở trong phòng của Đặng Cảnh Văn, giống như không hề bất mãn với bất cứ thứ gì, thậm chí là ngay cả cửa phòng, đều gần như không bước ra khỏi một bước.

Nhưng sự thật đương nhiên không phải là như vậy, Tạ Hà tỏ vẻ cực kì bất mãn vô cùng.

【 Tạ Hà: đã hơn một tháng chưa có cɦịƈɦ rồi : )】

【444 yếu ớt nói: bởi vì y chỉ cần chạm vào ngài một cái thôi là ngài đã khóc rồi. . . . . . 】 hơn nữa còn khóc rất bi thương nha! Người nào nghe thấy cũng đều muốn khóc theo luôn ấy chứ! Ngay cả nó cũng muốn khóc luôn rồi này /(ㄒoㄒ)/~~

【 Tạ Hà: nói về sự hy sinh của diễn viên, đó chính là biết rõ rằng bản thân của mình muốn, lại cố tình muốn mà nói không muốn. 】

【444: . . . . . . 】

【 Tạ Hà: hơn nữa ba ba càng ngày càng không có cố gắng nha, tôi nói không muốn y liền không làm luôn, nếu cứ tiếp tục như vậy, y sẽ mất đi sự yêu thích của tôi đó : )】

【444: . . . . . . 】 cho nên phải hung hăng như lúc trước thì mới được có đúng không? _(:зゝ∠)_

【 Tạ Hà: bảo bối, gần đây có theo dõi camera không đó? 】

【444: có ạ (≧▽≦)/! 】

【 Tạ Hà: tốt lắm, đem những dữ liệu về Đặng Cảnh Văn đang chèn ép hai cha con Triệu Hoành cho tôi đi. 】

【444: dạ ~】

Tạ Hà xem xong dữ liệu, nhíu mày, sau đó lại lộ ra nụ cười thoả mãn.

Cậu dĩ nhiên không phải là vì không được cɦịƈɦ mà bất mãn, mà là bởi vì độ hảo cảm của Đặng Cảnh Văn vẫn mãi không chịu tăng lên, Đặng Cảnh Văn bởi vì sợ kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới cậu cho nên vẫn cùng cậu giữ một khoảng cách nhất định, càng không có dám cưỡng ép cậu như trước đây, dưới tình huống như vậy, hai người thật giống như người dưng nước lã vậy. Tạ Hà không thích lãng phí thời gian, càng không có ý định ngồi chờ Đặng Cảnh Văn chậm rãi cảm hoá mình, cậu cho rằng 90 điểm hảo cảm này, đã là mốc rất khó khăn, muốn cho tình cảm của Đặng Cảnh Văn lên level... Bất quá cậu vẫn cần một thứ để đột phá.

Tạ Hà quan sát hơn nửa tháng, quyết định đem thứ đột phá kia đặt trên người của Triệu Hoành, con trai của Triệu Hoành là Triệu Lĩnh đã từng nhân lúc cậu gặp nguy mà uy hiếp cậu, lúc đó Đặng Cảnh Văn làm bộ như không để ý, nhưng sau đó lại sai người tới chặt đứt một cánh tay của Triệu Lĩnh, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, Triệu Hoành chỉ có một đứa con độc đinh, hơn nữa còn thương con hơn cả mạng sống... Bây giờ hận cũ chồng lên hận mới liền xông thẳng lên đỉnh đầu, con trai gã bị phế thì làm sao mà chịu được? Vì thế liền bắt đầu đối địch với Đặng Cảnh Văn!

Nhưng Triệu Hoành làm sao có thể làm đối thủ của Đặng Cảnh Văn được, chẳng mấy chốc đã bị đánh như con chó mất chủ!

Công ty Triệu Hoành bị phá sản, chỉ có thể mang theo Triệu Lĩnh và vài tên tâm phúc, cùng một chút tiền mặt hốt hoảng mà bỏ chạy. Đặng Cảnh Văn là người không bao giờ nhẹ dạ, tác phong làm việc từ trước tới nay đều là nhổ cỏ tận gốc, đương nhiên sẽ không cho Triệu Hoành có bất kì cơ hội nào để tìm mình báo thù rồi, vì thế vẫn sai người đuổi gϊếŧ bọn họ, chỉ có điều Triệu Hoành ẩn núp quá kỹ, trong nhất thời chẳng có ai có thể tìm được tung tích của gã cả.

Lúc này 444 liền phát huy công dụng của nó ra, tuy rằng nó chỉ là một cái hệ thống cấp ba, là một trí tuệ nhân tạo cấp thấp, thế nhưng số liệu của nó lại là đẳng cấp so với các hệ thống ở trong cái thế giới này, cho nên rất nhanh đã xâm nhập vào được hệ thống theo dõi của toàn thế giới.

Tạ Hà tìm được Triệu Hoành trước Đặng Cảnh Văn, nhưng sau đó còn phát hiện được một tin rất thú vị.

Triệu Hoành kỳ thật vẫn luôn ở trong thành phố này chưa có rời đi, hai cha con gã đối với Đặng Cảnh Văn đều là hận tới thấu xương, nhưng lại không dám đụng vào Đặng Cảnh Văn, vì thế chỉ có thể lên kế hoạch bắt lấy Đặng Trác kiếm một khoản tiền rồi lại chạy tiếp!

Tạ Hà quả thật rất muốn trao giải "Pháo hôi chuyên nghiệp nhất" cho bọn họ.

Vì muốn cổ vũ cho bọn họ, Tạ Hà quyết định tự mình giao hàng tới tận nơi, tạo cho bọn họ một cơ hội!

..............................

Đã rất lâu rồi, Tạ Hà mới chịu đi ra khỏi phòng của Đặng Cảnh Văn, lần đầu tiên chủ động xuống lầu ăn sáng.

Đặng Cảnh Văn từ sớm đã rời khỏi nhà rồi, bởi vậy trên bàn cơm chỉ còn lại mỗi Bạch Hiểu Thuỵ, Bạch Hiểu Thuỵ nhìn thấy Tạ Hà, kinh ngạc đến sặc cơm, thật vất vả mới thở ra hơi, lắp ba lắp bắp nói: "Chào, chào cậu."

Hắn đã không còn như lúc mới tới, cái gì cũng không biết, những ngày qua hắn đã nghe rất nhiều chuyện về Đặng Trác, lại liên tưởng tới cậu và Đặng Cảnh Vănh ở chung một căn phòng... Trong lòng Bạch Hiểu Thuỵ lại càng thêm khổ sở. Tuy rằng Đặng Trác lớn lên ở trong Đặng gia quyền quý, nhưng mà như vậy thì sao chứ... Ít nhất hắn còn có thể hưởng thụ được tình thương chân chính của cha mẹ, còn Đặng Trác thì sao? Không có người dạy dỗ, tự sinh tự diệt, thậm chí sau khi bị vạch trần thân phận, còn bị Đặng Cảnh Văn độc chiếm.

Đặng Cảnh Văn không ngờ lại có thể ra tay với cả Đặng Trác, hơn nữa y còn là cha ruột của hắn, Bạch Hiểu Thuỵ đột nhiên cảm thấy y rất đáng sợ.

"Cậu muốn ăn gì không? Tôi đi lấy giúp cậu?" Bạch Hiểu Thuỵ nhìn Tạ Hà yên tĩnh không nói lời nào, liền cẩn thận mà dò hỏi. Hiện tại cậu ấy nhất định là rất khó để vượt qua đi? Một tháng hơn còn chưa ra khỏi cửa, nếu cậu ấy có giận hắn cũng là chuyện rất đỗi bình thường, Bạch Hiểu Thuỵ đã chuẩn bị tốt để hứng chịu lửa giận của đối phương.

Nhưng Tạ Hà không hề tức giận, cậu bình tĩnh nói: "Một bát cháo là được rồi."

Bạch Hiểu Thuỵ nghe vậy liền vui vẻ cực kì, Tạ Hà rốt cuộc cũng có thể nói chuyện bình thường với hắn rồi! Hắn vui vẻ mà đi bưng cháo tới cho Tạ Hà, còn cầm thêm hai cái bánh bao, cười nói: "Chỉ ăn cháo thôi thì rất dễ đói bụng, vẫn là ăn nhiều hơn một chút nha."

Tạ Hà rũ mi mắt xuống, yên lặng nhìn bát cháo, chậm rãi ăn... Bất quá chỉ ăn tới một nửa liền thôi. Tầm mắt cậu chuyển tới trên người Bạch Hiểu Thuỵ, trong đáy mắt hiện lên thần sắc giãy dụa... Một hồi sau, mới thấp giọng mở miệng: "Cậu... Có thể kể với tôi... Chuyện về ba mẹ ruột không?"

Bạch Hiểu Thuỵ thật bất ngờ, lần trước hắn đưa ra ý tưởng này liền bị Tạ Hà kịch liệt chống cự, không ngờ một thời gian dài không gặp mặt, Tạ Hà lại chủ động hỏi hắn về chuyện này, hắn do dự một chút, "Cậu sẽ không giận chứ?"

Tạ Hà chậm rãi nở một nụ cười nhạt với hắn, "Không... Thật ra tôi rất muốn biết."

Khoảng thời gian này, mỗi một giây cậu đều nghĩ, cha mẹ ruột của mình rốt cuộc là người như thế nào... Cậu rất muốn biết mặt mũi của bọn họ ra sao, nói chuyện có ôn nhu hay không, lúc giận lên có thể nghiêm khắc ra sao... Nhưng có một điều cậu có thể khẳng định, cha ruột của cậu nhất định là một người rất tốt, ông ấy khẳng định sẽ không giống như Đặng Cảnh Văn. Đúng rồi... Còn mẹ nữa, mẹ của cậu có phải là rất đẹp hay không? Lúc cười lên hẳn là rất đẹp đi?

Tất cả những thứ này... Cậu đều muốn biết hết.

Bạch Hiểu Thuỵ nhớ tới cha mẹ, ánh mắt liền trở nên hoài niệm, hắn chăm chú nhìn Tạ Hà, "Nếu cậu muốn biết, tôi sẽ nói hết với cậu."

Lúc cha mẹ Bạch Hiểu Thuỵ mất thì khi đó hắn đã mười hai tuổi, mà mười hai tuổi đã là độ tuổi có thể ghi nhớ rất nhiều chuyện rồi, sau khi trải qua cuộc sống khó khăn, hắn lại càng nghĩ về những kí ức đẹp đẽ kia để làm động lực cho chính mình vươn lên.

Lần nói chuyện này liền nói rất dài, nói xong lời cuối, Bạch Hiểu Thuỵ đã khóc rồi, đã rất lâu rồi hắn chưa từng nghiêm túc nhớ lại những kí ức này, hắn rất nhớ ba mẹ của hắn.

Khóc liền khóc, hắn phát hiện trước mặt mình xuất hiện một tờ khăn giấy, Bạch Hiểu Thuỵ ngẩng đầu lên, liền thấy Tạ Hà đang cười với mình, nói: "Lau đi."

Hình ảnh Tạ Hà ở trước mặt Bạch Hiểu Thuỵ liền mơ hồ, cậu ấy... Thật giống với mẹ mình, Bạch Hiểu Thuỵ cảm thấy trái tim mình nháy mắt bị nhéo một cái, bỗng nhiên khổ sở vô cùng! Nước mắt chảy ra cũng không có cách nào thu trở về được! Tại sao Tạ Hà lại phải chịu đựng những thứ này, thật quá không công bằng!