Công Lược Tra Công Kia

Chương 52

Đặng Cảnh Văn bỗng nhiên bật dậy, mu bàn tay đụng trúng tách trà nóng ở trên bàn, nước nóng văng tung toé dính lên tay y, thấm ướt cả băng gạc trên tay y, nhưng y cũng không hề cảm thấy đau chút nào, tầm mắt y bình tĩnh nhìn màn hình ở đối diện, bên trong màn hình là hình ảnh của đứa nhỏ, còn có cái mô hình sứt sẹo kia nữa...

Y thầm nghĩ, khả năng ghi nhớ của y luôn rất tốt, chỉ là trước đây không có để ý tới, cho nên lúc mới đầu cũng không có nhận ra.

Đó chính là chuyện của nhiều năm về trước, khi đó y vừa đàm phán xong một vụ làm ăn liền trở về nhà, vừa vặn nhìn thấy đứa nhỏ ngồi ở trên thảm phòng khách, nhìn đống mảnh ghép mô hình ở dối diện mà ủ rũ, rõ ràng chỉ là một thứ đồ chơi đơn giản, nhưng đứa nhỏ này có làm thế nào cũng ghép không nổi. Lúc đó y liền cảm thấy, đứa nhỏ này thật sự chẳng giống mình chút nào, ngu ngốc như thế... Nhưng tâm tình hiện tại của y cũng không tệ, cho nên cũng tiện tay giúp nó ghép lại.

Đứa nhỏ lúc đó rất vui vẻ, ôm mô hình mà tựa như đang cầm bảo bối vậy, chỉ vào hai người tí hon ở bên trên, nói đây là ba ba, đây là nó... Ba ba là lợi hại nhất, con thích ba ba nhất...

Nhưng y lại không thèm để ý tới, ở trong mắt y chuyện này thật chẳng quan trọng tí nào, còn đứa nhỏ thì vẫn luôn khắc sâu vào tâm trí nhiều năm như thế.

Đặng Cảnh Văn hơi ngẩng đầu lên, vươn tay đè lại đôi mắt của chính mình.

Nhìn xem những gì mà y đã làm đi... Xem tới cùng y đã làm những chuyện tàn nhẫn gì.

Bởi vì sự ích kỉ của bản thân mà y đã bỏ lỡ người vốn dĩ yêu y nhất, cho dù là loại yêu thích này chỉ là giữa người thân với nhau, nhưng đối với y mà nói cũng là một thứ quá xa xỉ rồi.

Y cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao bản thân lại mất đi nó, bởi vì người như y, căn bản không xứng với tình yêu này.

【 đinh, mục tiêu Đặng Cảnh Văn độ hảo cảm +2, trước mắt độ hảo cảm là 98】

................................

Tạ Hà bắt đầu làm công tại quán cà phê kia, bởi vì vị trí của quán cà phê tương đối yên tĩnh, khách trong ngày cũng không nhiều, phần lớn đều là những người ở gần đây, thỉnh thoảng còn có một vài hoc sinh tới, đúng là rất thoải mái. Hơn nữa Du Ngọc còn rất bao dung cậu, có lẽ là do cảm thông với đứa nhỏ, cho dù là Lưu Ngạn không có nói, thì cô cũng sẽ đối xử tốt với Tạ Hà như vậy.

Mỗi ngày Tạ Hà đều phụ trách bưng cà phê lên cho khách, không có chuyện gì làm liền ngồi ở cửa sổ tới ngẩn người.

Vị trí này là do cậu tỉ mỉ mà chọn lựa đấy.

Bởi vì sau khi cậu đi làm được hai ngày, Đặng Cảnh Văn liền đem nhà hàng kiểu Tây ở lầu hai cao ốc đối diện bao trọn một thời gian dài, mỗi ngày Đặng Cảnh Văn đều tới bên cửa sổ ngồi rất lâu, yên lặng ngắm nhìn cậu. Tạ Hà là một người rất săn sóc, liền chủ động chọn một góc để cho đối phương dễ dòm hơn, sau đó bất cứ lúc nào cũng bày ra bộ dáng chán nản cùng bi thương, cầu ba ba tới an ủi.

【 Tạ Hà: thật sự là đáng thương a chua xót a! Thiếu niên mười tám tuổi lại bỏ học đi làm công, rốt cuộc là gia đình bi kịch, hay là không có luân lý đây? 】

【444: . . . . . . 】nó thật sự là không biết nên nói cái gì vì thế cứ im lặng là tốt rồi! _(:зゝ∠)_

【 Tạ Hà: bảo bối, độ hảo cảm của ba ba bao nhiêu rồi? 】

【444: 98 ạ \(≧▽≦)/】

【 Tạ Hà: xem ra còn thiếu một cái mồi lửa nữa mà thôi, mỉm cười ~ ing】

【444: ngài tính chuẩn bị làm gì sao? 】

【 Tạ Hà: à thì, tôi chuẩn bị để ba ba ngốc nghếch học hỏi một chút ấy mà, để y biết rõ phương thức chính xác nhất để yêu một người là như thế nào : )】

444: Sao nó lại có một loại dự cảm không tốt nhỉ?...

Vừa mới bắt đầu làm việc tại quán cà phê này, Tạ Hà đã biểu hiện rất lóng ngóng, còn thường xuyên mắc sai lầm, qua một quãng thời gian liền đỡ hơn một chút, tay chân cũng gọn gàng lên không ít. Nhân viên trong quán cũng đối xử với cậu rất tốt, tựa như đang chăm đứa em út vậy, Tạ Hà cực kì cảm động, tuy rằng cậu trầm mặc ít nói, nhưng tình cờ cũng sẽ chủ động giúp người khác làm một ít chuyện.

Trưa hôm nay Tạ Hà ra ngoài giúp người ta mua cơm, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi vòng một vòng, cách một con đường mà nhìn cổng trường của mình.

Trước đây cậu cũng không đem trường học coi là chuyện to tát gì, ba ngày câu cá hai ngày hóng gió, trầm mê đua xe gái gú và phóng túng... Hiện tại mới bắt đầu hoài niệm những ngày không ưu lo ở vườn trường, đó từng lại chốn cực lạc duy nhất trong nhân sinh của cậu. Cậu ngơ ngác mà đứng trong chốc lát... Đúng lúc này Ninh Kỳ và mấy nam sinh khác cùng nhau ra cổng trường.

Trong mắt Tạ Hà lộ ra thần sắc kinh hãi, quay đầu rời đi.

Nhưng Ninh Kỳ đã phát hiện ra cậu.

Sau khi bị Đặng Cảnh Văn đuổi về nhà, cha Ninh liền giam giữ hắn không cho ra ngoài.

Ánh mắt lúc Tạ Hà bị mang đi không ngừng phảng phất trong đầu Ninh Kỳ, khiến trong lòng hắn đều bi dày vò tới đau đớn, nhưng hắn ngay cả rời khỏi nhà cũng không được... Vì giảm nghi ngờ của cha mình, Ninh Kỳ biểu hiện hắn không thích Đặng Trác nữa, đáp ứng không xen vào chuyện của Đặng Trác, sau đó cha hắn mới chịu thả cho hắn đi. Sau khi ra ngoài rồi, hắn cũng không dám trắng trợn đi dò hỏi nữa, mà chỉ có thể lén lút không ngừng chú ý tới những tin tức của Đặng Trác.

Nghe nói trước đây không lâu Đặng Trác còn bị hai cha con Triệu Hoành bắt cóc, Đặng Cảnh Văn gần như là lật ngược toàn bộ thành phố mới đem cậu cứu trở về được.

Hơn nữa còn có một loại tin đồn truyền ra, nói Đặng Trác kì thật không phải là con ruột của Đặng Cảnh Văn.

Mỗi một tin đều khiến tâm tình của Ninh Kỳ càng thêm trầm trọng, đứa nhỏ bị bắt cóc có bị thương hay không? Khoảng thời gian này nó có sống tốt hay không? Có đau đớn hay cực khổ gì không?

Nhìn Đặng Cảnh Văn coi trọng Đặng Trác như vậy, người đàn ông vẫn luôn bạc tình lạnh lùng kia hình như cũng đã động tâm với đứa nhỏ, mà đứa nhỏ vẫn luôn ngưỡng mộ Đặng Cảnh Văn như vậy... Một khi quan hệ của bọn họ không còn là hai cha con nữa, có khi nào đứa nhỏ cũng sẽ tiếp nhận tình yêu của Đặng Cảnh Văn hay không?

Như vậy hắn sẽ không còn lấy một cơ hội nào nữa.

Bất kể là từ thực lực, hay là người quan trọng nhất trong lòng đứa nhỏ, hắn cũng không thể so sánh được với Đặng Cảnh Văn.

Ngày hôm nay nhìn thấy hắn bị mất tập trung, những đứa bạn của hắn liền kéo hắn ra ngoài trường chơi, nhưng vừa mới ra khỏi cổng trường, hắn liền nhìn thấy đứa nhỏ cô đơn đứng ở bên con đường đối diện.

Cho dù là đứa nhỏ đã đeo khẩu trang lại, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt mà thôi, nhưng hắn vẫn như cũ liếc một cái liền nhận ra được ngay! Trong mắt hắn lộ ra thần sắc mừng rỡ, nhưng còn chưa đợi cho hắn kịp lên tiếng, đứa nhỏ đã xoay lưng bỏ chạy, tựa như sợ hãi bị người khác nhận ra vậy.

Ninh Kỳ căn bản không hề nghĩ ngợi gì nhiều, bỏ qua đám bạn liền trực tiếp đuổi theo, rốt cuộc ở khúc cua cuối đường liền bắt được đứa nhỏ!

"Tiểu Trác!" Ninh Kỳ bắt lấy cổ tay của nó, trong mắt ẩn ẩn nghi hoặc cùng tâm tình rất phức tạp, hắn vừa đau lòng vì đứa nhỏ trốn tránh hắn, vừa nghi hoặc biểu hiện của đứa nhỏ, hơn nữa đứa nhỏ tại sao lại ăn mặc như một người phục vụ như vậy?

Thần sắc Tạ Hà cực kì kinh hoảng, cậu vội vàng cúi đầu xuống, đè cổ họng nói: "Anh nhận lầm người rồi!"

Ninh Kỳ hiện tại đang cực kì bi thương cũng vì câu nói này mà cũng tức tới nở nụ cười, đứa nhỏ của hắn nghĩ rằng hắn bị mù sao?! Hắn vươn tay tháo khẩu trang của nó xuống, bất đắc dĩ cười: "Sao em lúc nào cũng như vậy ——"

Nhưng nói tới một nửa hắn liền không nói gì nữa, nửa cậu sau cũng bị nghẹn lại ở cuống họng, nhất thời cũng không phát ra được âm thanh nào.

Trên má phải hoàn mỹ của đứa nhỏ, xuất hiện một vết cắt thật dài màu đỏ nhạt, tựa như một tấm điêu khắc hoàn mỹ bị người khác bổ một búa, vô tình lại tàn nhẫn phá nát sự mỹ lệ kia.

Bởi vì khuôn mặt bỗng dưng bị lộ ra, trong mắt đứa nhỏ liền xuất hiện sợ hãi cùng tự ti, nó nhanh chóng bưng kín mặt lại, lướt qua Ninh Kỳ muốn bỏ chạy.

Ninh Kỳ cầm khẩu trang ở trong tay, sửng sốt một chút, từ trong khiếp sợ lấy lại được bình tĩnh, nhìn thấy đứa nhỏ muốn chạy khỏi tầm mắt của mình, hắn liền vội vã cất bước đuổi theo, một phát bắt lấy eo của đứa nhỏ, thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Hắn cấp tốc đeo khẩu trang lại cho đứa nhỏ nói: "Đừng lo lắng, không có ai nhìn thấy cả."

Có lẽ vì được câu nói này trấn an, đứa nhỏ không còn run rẩy nữa.

Trong lòng Ninh Kỳ đau đớn vô cùng, tới cùng là đã xảy ra chuyện gì? Không phải nói Đặng Cảnh Văn rất quan tâm tới nó hay sao, đem nó bảo vệ rất tốt hay sao? Tại sao lại biến thành như vậy?

Hắn có vô số lời muốn nói, nhưng nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của đứa nhỏ, một câu cũng không hỏi ra ngoài miệng, chỉ nói: "Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi."

Tạ Hà kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt cực kì phức tạp, cậu rũ mắt xuống, "Tôi, tôi muốn trở về tiệm. Anh đi đi, tôi không cần anh tiễn."

Ninh Kỳ đã sớm chú ý tới đồng phục trên người cậu, cũng nhìn rõ tên cửa tiệm trên đồng phục của cậu, vì vậy nói: "Chỉ là tiện đường thôi, vừa vặn anh cũng muốn uống một ly cà phê."

Trong mắt Tạ Hà lộ ra biểu tình luống cuống, gần như là không biết nên làm cách nào để cự tuyệt.

Thanh âm Ninh Kỳ có chút khổ sở, hắn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn đứa nhỏ: "Em cứ như vậy mà không muốn gặp lại anh nữa sao?" Hắn rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nói ra câu này, hắn đã nhớ đứa nhỏ này tới phát điên, làm sao có thể để nó cứ như vậy mà rời đi được chứ.

Tạ Hà nhìn hắn một cái, trầm mặc mấy giây, mới dùng giọng nói bất an nói, "Không phải... Tôi chỉ là..."

Ninh Kỳ nói: "Sao lại không được, đi thôi."

Tạ Hà nói: "Nhưng tôi còn có chút chuyện..."

Ninh Kỳ nói: "Chuyện gì?"

Nửa tiếng sau, Ninh Kỳ giúp Tạ Hà mang cơm trưa về cửa tiệm, cửa tiệm này cũng không tính xa, nghĩ tới đứa nhỏ vẫn luôn ở gần hắn như vậy, mà hắn lại không hề hay biết tới, hắn liền nhịn không khỏi mà thở dài.

Ninh Kỳ không muốn gây khó dễ cho đứa nhỏ, chọn cà phê xong liền tìm một chỗ ngồi xuống, yên lặng nhìn đứa nhỏ bận tới bận lui trong cửa tiệm, một bộ dạng vâng lời ngoan ngoãn mà bưng cà phê cho khách hàng, hắn nhìn mà chỉ cảm thấy cực kì chua xót. Đã từng là một đứa nhỏ mỹ lệ tuỳ ý, nuông chiều từ bé không dính chút bụi trần... Hiện tại mất đi dung mạo, mất đi thân phận, mất đi tự tin, cẩn thận từng li từng tí vì sinh tồn mà luồn cúi trước mọi người...

Hai tay Ninh Kỳ khẽ siết chặt lại, ánh mắt lộ ra thần sắc bi phẫn.

Suýt chút nữa là hắn cũng tin những lời đồn hoang đường kia! Tên súc sinh Đặng Cảnh Văn kia! Không ngờ y lại đem đứa nhỏ bức tới trình độ này, nếu là hắn... Hắn nhất định sẽ không để đứa nhỏ phải chịu những thương tổn như vậy, nhất định sẽ không để cho nụ cười của nó biến mất.

Tạ Hà hết bận chuyện, mới phát hiện Ninh Kỳ vẫn còn ngồi ở chỗ cũ, do dự một chút, rốt cuộc vẫn là kiên trì tiến lên, thấp giọng nói: "Học trưởng."

Ninh Kỳ đè xuống cảm xúc thống khổ ở trong lòng, cười với cậu một cái, giọng nói ôn hoà khiến người khác đều cảm thấy tin cậy và an toàn, "Tiểu Trác, anh nói rồi, em có khó khăn gì thì cứ tới tìm anh."

Tạ Hà nhìn hắn, viền mắt không nhịn được mà đỏ lên, cậu nói: "Tôi không muốn gây phiền phức thêm cho anh, hơn nữa hiện tại tôi cũng sống rất tốt, anh xem tôi còn có thể tự kiếm tiền bằng đôi bàn tay của mình nè."

Trái tim Ninh Kỳ dần dần đau, hắn nói: "Em đang lo Đặng Cảnh Văn sẽ đối phó anh đúng không? Anh... Không cần em phải làm vậy, anh là muốn bảo vệ em."

Tạ Hà trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Học trưởng, anh còn thích tôi sao?"

Ninh Kỳ không chần chờ mà gật đầu.

Tạ Hà bình tĩnh nhìn hắn, chậm rãi đưa tay ra, dường như là đang trải qua cực hình, từng chút từng chút một kéo khẩu trang xuống, lộ ra vết sẹo ở trên mặt, nói từng chữ: "Học trưởng, anh đã nhìn rõ rồi chứ? Tôi như vậy anh còn thích tôi nữa sao?"

Thanh âm cậu vô cùng bình tĩnh, phảng phất như trên đời này không còn chuyện gì có thể thương tổn tới cậu nữa, bởi vì cậu đã từng trải qua tuyệt vọng nhất rồi.

Ninh Kỳ nhìn chăm chú đứa nhỏ, không tự chủ được mà đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa mặt đứa nhỏ. Gương mặt kia đã không còn nhẵn nhụi như lúc trước, vết sẹo bị lồi lên... Đúng, vừa mới bắt đầu là hắn bị khuôn mặt này hấp dẫn, nhưng đây chính là thứ mà hắn thật sự yêu sao? Không đúng... Chính hắn đã từng nói, cái hắn yêu chính là con người này, từ sau khi hắn ý thức được bản thân mình yêu đứa nhỏ này, khuôn mặt này đã không còn là tất cả nữa rồi.

Nếu không tại sao trong giờ khắc này nhìn thấy khuôn mặt của nó, trong lòng hắn chỉ có thương tiếc, chứ không hề cảm thấy chán ghét?

Ninh Kỳ nói: "Anh vẫn luôn yêu em, chưa từng chút nào thay đổi cả."

Nước mắt đứa nhỏ bỗng nhiên chảy xuống, từ sau khi rời khỏi Đặng gia đến nay, đây là lần đầu tiên cậu bật khóc, bởi vì khóc không giải quyết được vấn đề gì, không thể mang cho cậu an ủi nào, chỉ càng khiến cậu thêm tuyệt vọng mà thôi... Vì thế cậu không thể tiếp tục khóc nữa, cậu nhất định phải học được sự kiên cường.

Thế nhưng giờ phút này, đối mặt với ôn nhu của Ninh Kỳ, cậu không thể nhịn được nữa... Thì ra trên thế giới này cũng có một người như vậy, không chỉ yêu mỗi khuôn mặt của cậu.

Ninh Kỳ nhìn nước mắt của đứa nhỏ, nhất thời trở nên hoang mang luống cuống, vội vàng lấy khăn giấy ra giúp nó lau đi nước mắt: "Xin lỗi, xin lỗi."

Tạ Hà nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng nói: "Sao anh lại xin lỗi, anh cũng đâu có thương tổn gì em."

Ninh Kỳ ngẩn ra, hắn cũng không có nghĩ được nhiều như thế, nhìn thấy bản thân mình đem đứa nhỏ làm cho bật khóc, liền không nghĩ ngợi gì mà xin lỗi.

Tạ Hà nhìn hắn, tuy rằng khoé mắt đã ngập nước, thế nhưng đáy mắt lại xuất hiện ý cười ôn hoà, cậu nói: "Học trưởng, thật cảm ơn anh. Chỉ là em không xứng với anh."

Thật cảm ơn anh đã yêu em như vậy...

Chỉ tiếc cậu không cuồng vọng vô tri như trước nữa, cậu của bây giờ, có tư cách gì để yêu đương với Ninh đại thiếu gia chứ? Cậu đã gây ra nhiều phiền phức như vậy cho Ninh Kỳ rồi, làm sao có thể để hắn vì cậu mà tiếp tục gây gỗ với người trong nhà?

Câu nói này khiến lòng Ninh Kỳ đau tới tê dại, là lúc nào, đứa nhỏ của hắn đã biết nói ra những lời thấp kém tới như thế này.

Hắn vươn tay ra muốn ôm lấy đứa nhỏ, thế nhưng đứa nhỏ lại xoay người rời đi, tay hắn liền dừng lại ở không trung.

Ninh Kỳ nhìn bóng lưng rời đi của đứa nhỏ, trái tim yêu thương không dứt... Thế nhưng hắn vẫn là miễn cưỡng đè xuống, chỉ có thể cưỡng ép không cho kích động dâng lên.

Dù sao hắn cũng đã biết nơi làm việc của đứa nhỏ, hắn có thể chậm rãi mà cảm hoá nó.

...................

Từ sau ngày hôm đó, mỗi ngày Ninh Kỳ đều chạy tới quán cà phê này, vì sợ đứa nhỏ sẽ lúng túng, hắn thỉnh thoảng còn mang theo bạn của mình tới. Hắn cũng không có làm gì, bình thường uống xong một ly cà phê liền rời đi, có lúc cũng không hề nói câu nào với đứa nhỏ.

Chỉ cần có thể nhìn thấy đứa nhỏ, hắn đã thoả mãn rồi.

Cứ như vậy kiên trì hơn một tháng, thái độ của đứa nhỏ đối với hắn cũng tự nhiên hơn rất nhiều, đã không còn tự ti như lúc mới đầu, thỉnh thoảng còn cười với hắn nữa, đáy mắt tràn đầy ý cười kia khiến Ninh Kỳ đều không thể dời đi tầm mắt.

Cho dù dung mạo của nó không còn mỹ lệ như lúc trước, nhưng đứa nhỏ vẫn như cũ mà hấp dẫn hắn.

Song song với thái độ tốt lên của Tạ Hà đối với Ninh Kỳ, độ hảo cảm của hắn cũng vững vàng mà tăng lên, rất nhanh liền tăng tới 96.

Hôm nay trời đổ mưa, Ninh Kỳ lúc tới cũng không có mang theo dù, thời điểm chuẩn bị về, Tạ Hà liền chủ động bảo hắn chờ một chút, để cậu đi mượn một cái dù cho hắn. Cậu chạy về phòng của mình, lấy cho Ninh Kỳ một cái dù, sau đó nhanh chóng chạy ra, còn giúp hắn bung dù.

Trong màn mưa hai người đứng chung một chỗ, Tạ Hà ngước đầu lên, đôi mắt xinh đẹp đều ngậm lấy ý cười ôn nhu, cậu vươn tay ra đưa dù cho Ninh Kỳ, Ninh Kỳ hơi khom người xuống nhận lấy.

Bên con đường đối diện, Đặng Cảnh Văn bị cảnh tượng tốt đẹp này đâm cho nhói cả mắt!

Cách một lớp kính bị mưa xối ướt, gắt gao nhìn hai người đối diện gần như là dựa vào nhau... Y buông xuống bàn tay đang nắm chặt của mình, đầu ngón tay đều đâm sâu vào lòng bàn tay.

Y sâu sắc mà nhìn đứa nhỏ mình yêu, ánh mắt nó nhìn về phía y chỉ có bất đắc dĩ cùng khuất nhục, phục tùng và lấy lòng, y dùng hết sức lực cũng không thể khiến đứa nhỏ nở nụ cười chân tâm đối với mình, hay một ánh mắt tín nhiệm đến như thế. Mà hiện tại... Đứa nhỏ lại nở nụ cười mà hắn hằng khao khát cho một thằng đàn ông khác... Đem yêu thương từng thuộc về y mà dành cho kẻ khác.

Nó sẽ lao vào vòng tay ấm áp của một người đàn ông khác... Từ đây bắt đầu cuộc sống hạnh phúc với người khác.

Đặng Cảnh Văn nghĩ tới đây, lòng đố kị liền dâng lên tới phát điên.

Y tưởng bản thân sẽ làm được, sẽ không xuất hiện trước mặt nó nữa, yên lặng mà bảo vệ nó, chỉ cần nhìn thấy đứa nhỏ hạnh phúc thì y cũng đã thoả mãn rồi.

Thế nhưng giờ khắc này nhìn thấy đứa nhỏ đứng chung một chỗ với Ninh Kỳ, xứng đôi như vậy, hạnh phúc như thế... Y rốt cuộc cũng không có biện pháp tự lừa dối bản thân nữa! Y không làm được! Không làm được! Không làm được!

Đố kỵ cùng hận ý ở trong lòng đều dâng lên tới đỉnh điểm, chèn ép hết cả lồng ngực y, khiến y đau đớn tới không thể thở nổi.

Đau đớn tới mức y muốn huỷ diệt hết tất cả!