Công Lược Tra Công Kia

Chương 73

Ngày hôm sau Tạ Hà cũng không có đi tiếp cận Giản Tử Hàm, mà là nghiêm túc tập trung vào bộ phim, đây là một bộ điện ảnh nói về đồng tính luyến ái, lúc ấy Tạ Hà chọn bộ này ra từ trong một đống kịch bản kia đều là có nguyên nhân cả.

Bởi vì bộ điện ảnh này đối với chuyện xưa của Tư Minh Huy rất có cảm xúc.

Điện ảnh nói về một sinh viên rơi vào bước đường cùng mà đi làm một MB, sau đó bị kim chủ vừa ý và bao dưỡng, bên trong xảy ra rất nhiều khúc mắc và đau khổ, nam chính yêu phải kim chủ của hắn, nhưng kim chủ lại có gia đình của mình, điều này nhất định là một cái kết bi thảm... Sau khi chia tay nam chính liền sống một cuộc sống sa đọa, sau đó bị AIDS rồi chết, tuy rằng kim chủ của hắn rất khó vượt qua, nhưng vẫn là sống tiếp, nam chính chẳng qua chỉ là một nốt nhạc đệm trong cuộc đời gã mà thôi, tràn đầy sắc thái chủ nghĩa hiện thực bi kịch.

Tuy rằng những chuyện mà Tư Minh Huy từng trải qua khác với nam chính, nhưng kết quả đều là bất đắc dĩ yêu phải kim chủ của mình, đồng thời rơi vào một đoạn tình cảm vô vọng.

Tạ Hà cho rằng lấy bộ phim này, thông qua điện ảnh có thể diễn tả yêu thương không thể nói nên lời của Tư Minh đến Dịch Trạch, sẽ không bị OOC.

Hôm nay Tạ Hà vừa quay xong một cảnh trong mưa, bởi vì NG mấy lần, bị xối tới ướt nhẹp, vừa hết cảnh quay liền hắt hơi liên tục, đến buổi tối cũng bắt đầu phát sốt.

Cậu cũng không có vội vàng bảo người khác đi mua thuốc giùm, mà là chờ 444 báo Giản Tử Hàm trở về khách sạn rồi, mới nhẫn nhịn cơn đau đầu đi ra ngoài.

Giản Tử Hàm vừa mới về tới khách sạn, liền thấy Tạ Hà đi từ trong hành lang ra, sắc mặt Tạ Hà đỏ ửng, bước đi cũng vô lực, hình như cũng không có nhìn thấy hắn nên trực tiếp đi lướt qua người hắn. Giản Tử Hàm khẽ cau mày, nhìn bộ dáng của cậu ta hẳn là bị sốt rồi... Ban ngày quay phim hắn cũng thấy, xác thật nước mưa xối đến lợi hại, bây giờ trời lại chuyển lạnh, có sinh bệnh cũng là chuyện bình thường.

Hắn không yên tâm để Tạ Hà một mình ra ngoài như vậy, suy nghĩ một chút liền đuổi theo, hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"

Tạ Hà quay đầu lại nhìn thấy hắn, chậm rãi lộ ra nụ cười yếu ớt, "Là anh à... Tôi đi mua chút thuốc."

Giản Tử Hàm nhìn sắc mặt đỏ chót của cậu, duỗi tay tới sờ sờ cái trán nóng bừng, bất đắc dĩ nói: "Sao không gọi trợ lý của cậu đi mua, đều sốt thành cái dạng này rồi."

Tạ Hà lắc đầu một cái: "Ngày hôm nay cậu ấy cũng khổ cực rồi, buổi tối còn hẹn hò với bạn gái nữa, chỉ là sốt nhẹ mà thôi, không có việc gì ghê gớm, tôi tự đi mua cũng được, không cần phiền tới cậu ấy."

Giản Tử Hàm nhìn chăm chú khuôn mặt của Tạ Hà, bỗng nhiên có một chút đau lòng, chỗ nào giống với một đại minh tinh chứ, ngay cả đối với trợ lý cũng đều săn sóc như vậy, chẳng trách những người từng hợp tác với cậu ta đều tán thưởng nhân phẩm của cậu ta... Chỉ có điều là không biết tự chăm sóc bản thân mình mà thôi, hắn nói: "Cậu về nằm nghỉ đi, tôi đi mua thuốc cho cậu."

Tạ Hà nhất thời lộ ra biểu tình ngại ngùng, khách khí nói: "Làm sao có thể như vậy được, anh cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi."

Giản Tử Hàm nhíu mày, nắm lấy tay của Tạ Hà cưỡng ép lôi cậu trở về, nhấn cậu ngồi lên sô pha, "Tôi không mệt, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, nếu cậu thật sự ngã bệnh, chẳng lẽ muốn toàn bộ người trong đoàn kịch bỏ lỡ thời gian cùng cậu sao?"

Lúc này Tạ Hà mới không có tranh luận, sắc mặt hình như còn đỏ hơn, nói thật nhỏ: "Vậy thì phiền anh rồi."

Giản Tử Hàm cười cười: "Không phiền."

Giản Tử Hàm vội vàng đi ra ngoài mua thuốc cảm, lúc trở về liền phát hiện Tạ Hà cứ như vậy mà ngủ quên trên sô pha.

Hắn lấy thuốc ra để trong lòng bàn tay, bưng một ly nước tới, sau đó nhẹ nhàng đỡ Tạ Hà dậy để cậu ấy dựa vào ngực mình, nhẹ giọng nói: "Dậy đi, uống xong lại ngủ tiếp."

Tạ Hà mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Giản Tử Hàm, lộ ra biểu tình áy náy cảm kích, nghe lời uống hết thuốc.

Giản Tử Hàm thu tay về, biểu tình có chút không được tự nhiên, lúc Tạ Hà uống thuốc đầu lưỡi không cẩn thận mà liếm phải lòng bàn tay hắn, ngứa... Hắn nhìn người trong lòng, tuy rằng dung mạo có phần tương tự với mình, nhưng khí chất lại tuyệt đối khác hẳn, một chút cũng không thể nhận sai. Thần thái thường ngày của cậu ta thoạt nhìn sáng lạn hơn, lúc sinh bệnh lại lộ ra một mặt yếu đuối, càng đặc biệt khiến người khác đau lòng... Hắn đưa ly nước tới bên môi của Tạ Hà, ôn nhu nói: "Uống miếng nước đi."

Tạ Hà liền từ ly nước trong tay Giản Tử Hàm uống mấy ngụm, hầu kết rung động, da thịt đều đỏ au, gợi cảm đến khó giải thích được.

Ánh mắt Giản Tử Hàm tối đi một chút, hắn ôm Tạ Hà đặt lên giường, liền thay cậu cởi giày và áo khoác, lại đắp thêm một lớp chăn cho cậu, lúc này mới nói: "Ngủ một giấc đi, có việc gì thì cứ gọi tôi."

Ánh mắt Tạ Hà phức tạp nhìn hắn, bởi vì bệnh nên giọng có hơi khàn khàn: "Cảm ơn anh."

Giản Tử Hàm sờ trán của cậu, than thở: "Chỉ là chuyện nhỏ không cần khách khí."

Hắn chợt nhớ đến Tạ Hà hình như còn nhỏ hơn hắn đến vài tuổi? Chỉ có điều bởi vì cậu ta luôn tỏ ra người lớn và thận trọng nên khiến người khác quên đi tuổi tác thật của cậu ta, tuổi còn trẻ mà đã phấn đấu được như ngày hôm nay, sau lưng nhất định đã trải qua không ít chua xót đi? Hơn nữa còn săn sóc người xung quanh như vậy, cũng nhìn ra được đây là người rất ân cần... Chỉ là không có ai quan tâm đến cậu ta.

Ánh mắt Giản Tử Hàm lộ ra ôn nhu nhìn Tạ Hà một hồi, sau đó mới quay người rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

【 đinh, Giản Tử Hàm độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm là 70】

Tạ Hà nhìn Giản Tử Hàm rời đi, vừa lòng mà nhắm mắt lại ngủ.

【444: kí chủ đại đại, ngài sốt đến lợi hại a, có cần dùng thuốc cảm trong hệ thống không ạ? 】

【 Tạ Hà: lấy một hộp đi, vở kịch ngày mai không thể trì hoãn được. 】

Loại thủ đoạn sinh bệnh như vậy dùng một lần là đủ rồi, dùng nhiều hơn liền phản tác dụng.

.......................

Ngày hôm sau Tạ Hà cũng đã giảm sốt, cậu tiếp tục nghiêm túc đóng phim.

Còn Giản Tử Hàm lại bởi vì chuyện hôm qua, ngày tiếp theo vẫn luôn để ý tới Tạ Hà, lo lắng cậu bệnh chưa hết, bất quá nhìn dáng dấp của Tạ Hà hình như cũng không còn đáng lo nữa, cậu ấy vẫn như trước mà lộ ra nụ cười khéo léo với mọi người, đóng phim cũng rất nghiêm túc, tựa như ngày hôm qua không hề bị sốt vậy, không hề kêu ca hay than khổ.

Buổi chiều có một cảnh quay ẩu đả tập thể, mặc dù chỉ là giả, nhưng Tạ Hà đã ngã lăn lộn trên mặt đất tới mấy chục lần, một lời oán hận cũng không có.

Giản Tử Hàm nhíu mày, người này vẫn luôn có bản lĩnh khiến cho hắn cảm thấy đau lòng...

Giờ nghỉ trưa hắn nhìn thấy trợ lý trẻ tuổi của Tạ Hà tay chân lóng ngóng, nhịn không được mà đi tới, cầm lấy khăn mặt trong tay của trợ lý, nói: "Cậu đi rót nước đi, chỗ này có tôi là được rồi."

Trợ lý sửng sốt một chút, vội vàng nói: "Làm sao có thể được, như vậy thì phiền anh chết."

Giản Tử Hàm ôn hòa nở nụ cười: "Hiện tại tôi cũng không có việc gì làm, giúp cậu một tay thôi ấy mà, không cần khách khí."

Tạ Hà nhìn Giản Tử Hàm một cái, trong mắt lộ ra sự phức tạp, cậu trầm mặc trong chốc lát mới nói với trợ lý: "Cậu đi đi, không sao đâu."

Trợ lý lúc này mới chịu đi.

Giản Tử Hàm cầm khăn mặt lau vết bẩn trên mặt của Tạ Hà, động tác mềm nhẹ.

Tạ Hà hơi ngẩng đầu lên, nhìn đối phương chằm chằm không chớp mắt, tựa như muốn nhìn thấy điều gì đó từ trên mặt của hắn, bên trong tròng mắt đen nhánh giống như đang che giấu một tầng ưu thương.

Giản Tử Hàm nhìn thấy, lộ ra một nụ cười trêu chọc: "Tôi có cái gì hay đâu mà nhìn? Cậu tự soi gương là được rồi."

Lần này Tạ Hà không có giỡn lại, cậu dừng một chút, thấp giọng nói: "Tôi không có dễ nhìn giống anh, có soi gương cũng vậy thôi."

Giản Tử Hàm nhìn thấy cô đơn trong mắt của Tạ Hà, trong lòng nghẹn một hơi, cố ý dùng giọng thoải mái nói: "Cậu thử nói câu này với mọi người trong đoàn kịch đi, bảo đảm bọn họ sẽ không tán thành đâu. Nhỏ giọng một chút, tuyệt đối đừng để chuyện này truyền ra bên ngoài, nếu không tôi sợ bị fan của cậu phanh thây mất, lại dám nói cậu không đẹp bằng tôi."

Tuy rằng Tạ Hà đang buồn bã, nhưng nghe như vậy khóe miệng lại nhịn không được mà nhếch lên, âm u trên mặt cũng biến mất không ít.

Giản Tử Hàm liền nở nụ cười, hắn không muốn nhìn thấy Tạ Hà lộ ra biểu tình ưu thương khổ sợ kia một chút nào.

Lúc này trợ lý của Tạ Hà cũng trở về, Giản Tử Hàm đi tới chỗ mà Tạ Hà không nhìn thấy, ánh mắt lập tức chìm xuống, Tạ Hà đang khổ sở cái gì? Hắn không nhịn được mà rất muốn biết.

Ăn cơm tối xong, Giản Tử Hàm liền gõ cửa phòng Tạ Hà.

Tạ Hà lộ ra biểu tình có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn là khách khí mời hắn vào, hỏi: "Anh uống trà hay nước lọc?"

Giản Tử Hàm nói: "Nước lọc là được rồi."

Tạ Hà liền rót cho hắn một ly nước, cười nói: "Có chuyện gì không?"

Giản Tử Hàm nhìn chăm chú vào mắt của Tạ Hà, hỏi: "Cậu đã đỡ hơn chưa?"

Tạ Hà nhất thời lộ ra thần sắc cảm kích, nói: "Tốt hơn rất nhiều rồi, cảm ơn anh đã quan tâm nha."

Giản Tử Hàm siết chặt ly nước, hắn biết bản thân như vậy có thể rất đường đột, nhưng mà hắn rất quan tâm đến Tạ Hà, muốn biết cậu ấy tại sao lại khổ sở. Hắn trầm mặc mấy giây, nói: "Cậu có tâm sự gì à? Có thể nói với tôi không, có lẽ tôi có thể cho cậu một chút lời khuyên gì đó."

Biểu tình của Tạ Hà nháy mắt cứng lại, trong mắt cũng hiện lên thần sắc áy náy, Giản Tử Hàm là một người tốt như thế, mà bản thân lại mang theo tâm tình ghen tị, che giấu thân phận để tiếp cận hắn...

Giản Tử Hàm lại cho rằng Tạ Hà mất hứng, nhìn thấy hành động của hắn không thỏa đáng, hắn rất thích Tạ Hà, nhưng giao tình của hai người họ cũng không sâu, hỏi vấn đề như vậy quả thật không thích hợp, hắn đứng dậy nở nụ cười: "Thật không tiện, cậu không có chuyện gì là tốt rồi, tôi về trước đây."

Lúc hắn vừa muốn rời khỏi đây, Tạ Hà bỗng nhiên nói: "Chờ chút."

Giản Tử Hàm quay đầu lại.

Tạ Hà nhìn hắn, trong mắt như đang đè nén thống khổ, cậu siết chặt nắm đấm, từ từ nói: "Qủa thật tôi đang có tâm sự, nếu anh nguyện ý nghe, tôi sẽ rất cảm kích."

Trong mắt Giản Tử Hàm hiện lên sự vui mừng, hắn quay lại ngồi xuống bên cạnh Tạ Hà: "Là tôi cảm ơn cậu đã nguyện ý tin tưởng tôi mới đúng."

Tạ Hà không được tự nhiên mà cười cười, cậu mím môi, có chút giãy dụa, cố gắng dùng giọng điệu thoải mái nhất có thể nói: "Thật ra... Tôi là đồng tính luyến ái."

Giản Tử Hàm cũng chẳng hề bất ngờ, hắn cũng là một người đồng tính, đối với chuyện này cũng đã có suy đoán từ lâu.

Tạ Hà miễn cưỡng nở nụ cười, tiếp tục nói: "Tôi rất thích một người, thích anh ấy rất nhiều năm... Thế nhưng anh ấy một chút cũng không hề thích tôi."

Giản Tử Hàm nhìn nụ cười miễn cưỡng của Tạ Hà, cực kỳ đau lòng, nhẹ nhàng nắm lấy tay của cậu, ôn nhu nói: "Anh ta có biết cậu thích anh ta không?"

Tạ Hà lắc đầu một cái.

Giản Tử Hàm nhìn vào mắt cậu, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Vậy cậu thử nói ra tâm ý của mình với anh ta xem, không thử thì làm sao biết anh ta không thích cậu chứ?"

Viền mắt Tạ Hà hơi ửng hồng, "Anh ấy sẽ không bao giờ thích tôi."

Không biết tại sao, Giản Tử Hàm lại cảm thấy có chút khổ sở, hắn nói: "Tôi khuyên cậu nên thử một lần, đừng có vội chưa thử mà đã đưa ra phán quyết cho mình như thế."

"Đúng ha..." Tạ Hà lẩm bẩm, nụ cười có chút ảm đạm, "Thật ra anh ấy đã có người mình thích rồi, tôi biết mình không nên thích anh ấy, nhưng mà tôi không khống chế được bản thân... Kỳ thực cũng không sao hết, chỉ cần tôi có thể tiếp tục thích anh ấy là được, anh ấy có thích tôi hay không cũng không liên quan, vốn dĩ tôi cũng không nên hi vọng xa vời như vậy để làm gì. Nói ra trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi, cảm ơn anh."

Giản Tử Hàm nhìn Tạ Hà, bỗng nhiên rất muốn vươn tay ra chạm vào mặt của cậu, nhưng hắn biết hành động của mình không thích hợp, cho nên hắn nhịn xuống.

Thật ra vừa mới nghe Tạ Hà có người trong lòng, hắn có chút thất vọng và bất ngờ, hắn suy nghĩ một hồi, rất nhanh liền hiểu rõ tại sao bản thân mình lại thất vọng, bởi vì hắn có hảo cảm với Tạ Hà.

Tạ Hà ôn nhu khiêm tốn thận trọng, mỗi một loại nhân phẩm trên người cậu ấy đều hấp dẫn hắn, nếu có người yêu như vậy, nhất định sẽ càng hạnh phúc hơn nữa, vả lại cậu ấy cũng không hề lăng nhăng, cho dù ở bên trong vòng giải trí có biết bao nhiêu là cám dỗ, thì cậu ấy vẫn như trước mà giữ mình trong sạch, ở trong khoảng thời gian này Giản Tử Hàm đều có thể nhìn thấy rõ được tất cả những thứ này, bản chất của một con người có thể nhìn ra từ những cử chỉ nhỏ nhặt nhất của đối phương.

Giản Tử Hàm rất muốn có một người như vậy đều quan tâm chăm sóc lẫn nhau, có thể trung thành yêu đối phương, mà Tạ Hà lại hội đủ hết tất cả những yêu cầu của hắn, làm sao có thể không động lòng? Thậm chí hắn còn cảm thấy, có lẽ mình về nước chính là để gặp người này, một người yêu hoàn mỹ trong lòng hắn.

Chỉ tiếc Tạ Hà đã yêu một người khác, phần tâm ý này cũng chỉ có thể tạm thời buông xuống mà thôi.

【 đinh, Giản Tử Hàm độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm là 80】

Cuối cùng Giản Tử Hàm chỉ vỗ nhẹ vai của Tạ Hà, ôn nhu nói: "Không nên nói bản thân mình như vậy, cậu phải tin cậu rất là ưu tú, rất nhiều người đều thích cậu, tôi cũng rất yêu thích cậu, cho nên cậu hãy cố gắng theo đuổi tình yêu của mình đi, trước khi có kết quả thì đừng vội vã tuyệt vọng, có được không?"

Tạ Hà nhìn chằm chằm Giản Tử Hàm, một người ôn nhu thiện lương như thế, chẳng trách Dịch Trạch lại thích hắn như vậy, mà bản thân lại tiếp cận hắn với ý đồ riêng. Cậu giật giật đôi môi, tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không có nói ra.

Giản Tử Hàm đứng lên, nhìn cậu một hồi lâu, mới nói: "Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, nếu có chuyện gì không muốn gọi trợ lý, thì cậu cứ gọi cho tôi, không cần cảm thấy phiền phức đâu."

Tạ Hà thẫn thờ gật đầu, nhìn hắn rời đi.

........................

Ngày hôm sau Giản Tử Hàm càng đối tốt với Tạ Hà hơn, nhưng trước sau đều không làm ra bất kỳ hành vi trái phép tắc nào, nhân phẩm của hắn không cho phép hắn đào góc tường nhà người khác, hơn nữa hắn cũng nhìn ra được Tạ Hà xác thật rất yêu người kia, cho nên mới không đành lòng chen chân, chỉ coi Tạ Hà như bạn tốt mà ở chung một chỗ.

Chỉ là... Nếu Tạ Hà thất bại, hắn nghĩ hắn sẽ theo đuổi Tạ Hà.

Sống một đời, hiếm lắm mới gặp được người hợp ý mình, làm sao có thể tùy tiện bỏ qua được?

【444: kí chủ đại đại. . . . . . 】

【 Tạ Hà: làm sao vậy, bảo bối? 】

【444: . . . . . . 】 nó không biết nên nói thế nào cho tốt _(:зゝ∠)_

【 Tạ Hà: gần đây Dịch Trạch có động tĩnh gì không, hẳn là y đã biết Giản Tử Hàm về nước từ lâu rồi đi. 】

【444: đúng vậy, bất quá y cũng không có làm ra hành động gì. 】

【 Tạ Hà: đây là do chạm phải lòng tự trọng đàn ông đấy, tuy rằng rất thích, nhưng năm đó lại không đuổi tới tận tay, lại không gặp nhiều năm như vậy, ngại da mặt dày quấn lấy người khác, dù sao Dịch tổng cũng là người tự cao tự đại. Không sao đâu, chờ một chút, sớm hay muộn gì y cũng sẽ không nhịn được thôi. 】

【444: a. . . . . . Nói sao thì nói. . . . . . Gần đây ngài và Giản Tử Hàm ở chung thật sự hài hòa nha. . . . . . 】

【 Tạ Hà: bọn tôi chỉ là bạn tốt thôi. Mỉm cười ~ ing.】

【444: ngài tính xoát độ full hảo cảm với hắn hả? _(:зゝ∠)_】

【 Tạ Hà: tôi có OOC không? 】

【444: không có. . . . . . 】

【 Tạ Hà: vậy thì ngại gì : )】

Hơn một tháng sau, tiến độ quay phim cũng đã gần được một nửa.

Hôm nay Giản Tử Hàm lại nhận được một cuộc điện thoại từ một số xa lạ, qua nửa ngày hắn mới nhận điện thoại, vừa nghe giọng của đối phương, trong mắt liền lộ ra thần sắc khó chịu, ngữ khí lạnh lùng: "Dịch tổng."

Dịch Trạch đã do dự một thời gian rất lâu, rốt cuộc mới gọi cú điện thoại này, nghe thấy ngữ khí lạnh nhạt của Giản Tử Hàm gọi Dịch tổng, liền cảm thấy trong lòng ngột ngạt. Người y thích vì tránh né y mà trực tiếp ra nước ngoài không nói một câu nào, lúc trở về cũng không nói với y một tiếng, hiện tại cũng không còn gọi y đàn anh nữa, mà lại giống như những người khác gọi y là Dịch tổng!

Y không hiểu tại sao Giản Tử Hàm lại không hề ưa mình, nhưng lại không đành nổi nóng với hắn, cố gắng dùng giọng điệu thoải mái nhất nói: "Cậu về nước rồi."

Giản Tử Hàm nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, có gì không?"

Dịch Trạch nói: "Không có gì, bạn học cũ trở về, tôi chỉ muốn mời cậu đi ăn một bữa cơm thôi."

Giản Tử Hàm nở nụ cười: "Cũng được thôi, tôi mang theo bạn trai có được không?"

Âm thanh của Dịch Trạch rốt cuộc lạnh xuống: "Bạn trai?"

Trước mặt Giản Tử Hàm liền lóe lên khuôn mặt của Tạ Hà, tuy rằng không phải... Nhưng nếu nhờ cậu ấy giả bộ đóng vai bạn trai một chút cũng không tồi đâu nhỉ? Hắn nói: "Đúng, đã nhiều năm như vậy, tôi có bạn trai cũng đâu có gì lạ."

Dịch Trạch cắn răng, muốn ném điện thoại ngay lập tức! Y sợ bản thân sẽ không khống chế được lửa giận, nói ra những lời không thích hợp, một phát cúp điện thoại.

Giản Tử Hàm nghe thấy bên trong điện thoại truyền đến tiếng khó nghe, cười xì một tiếng.

Loại phong lưu xấu nết này, ai mà phải yêu y nhất định là do kiếp trước mắc nợ y rất nhiều tiền đi! Loại tính cách này cho dù có tiền có sắc thì hắn cũng không có hứng đi tìm chết, vẫn là Tạ Hà phù hợp với tâm ý của hắn nhất, Giản Tử Hàm nghĩ tới Tạ Hà, trong mắt đều lộ ra nụ cười ôn nhu.

Bận rộn một ngày như vậy, hẹn Tạ Hà ra ngoài đi dạo một chút hình như cũng không tồi nhỉ? Hắn bỗng nhiên có chút muốn ăn đồ ăn ở dưới quê quá.

Dịch Trạch cúp điện thoại với Giản Tử Hàm xong, ánh mắt liền âm trầm nồng nặc thành một đoàn.

Giản Tử Hàm có bạn trai? Bạn trai hắn là ai? ! Dịch Trạch không nhịn được cắn răng, hận không thể gϊếŧ chết người kia... Trước mắt y không ngừng hiện lên gương mặt của Giản Tử Hàm, không lẽ y còn chưa đủ hạ mình đối với hắn sao? Nhưng Giản Tử Hàm lại né y như né tà vậy!

Dịch Trạch phiền lòng vô cùng, nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ tới Tạ Hà, nói sao thì nói đã lâu rồi chưa gặp cậu ta, nghĩ tới đây cũng không dừng suy nghĩ lại được.

Y bấm số của Tạ Hà, lúc này đầu dây bên kia chỉ vừa mới vang lên liền được kết nối.

Bên trong điện thoại truyền đến giọng nói cung kính của Tạ Hà: "Dịch ca."

Dịch Trạch không hề có kiên nhẫn như vậy với Tạ Hà, lạnh lùng nói: "Tới đây." Căn bản không hỏi bây giờ Tạ Hà có rảnh hay không, trực tiếp cúp máy.

Tạ Hà nắm chặt điện thoại, khóe miệng nhếch lên, vừa nãy 444 đã mở cuộc nói chuyện của Dịch Trạch và Giản Tử Hàm cho cậu nghe, đây là do ăn quả đắng từ chỗ Giản Tử Hàm nên mới nhớ tới cậu sao, đàn ông chính là loại đê tiện như vậy.

Thân là một cái lốp xe phòng hờ đủ chức trách, Tạ Hà lập tức chuẩn bị ra ngoài.

Bất quá vừa mới ra ngoài liền gặp phải Giản Tử Hàm, Giản Tử Hàm có chút ngoài ý muốn, hỏi Tạ Hà: "Cậu muốn đi ra ngoài?"

Tạ Hà chớp mắt một cái, nói: "Đúng vậy, có chút việc."

Giản Tử Hàm hơi thất vọng, lại hỏi: "Lúc nào thì về vậy? Tôi đang tính rủ cậu ra ngoài ăn một bữa cơm."

Tạ Hà rũ mắt xuống, tựa như không dám nhìn vào mắt của Giản Tử Hàm, ngữ khí cũng không được tự nhiên: "Có lẽ đêm nay sẽ không về."

Giản Tử Hàm nhìn ra được, thầm nghĩ có khi nào Tạ Hà đi gặp đối tượng mà mình thầm mến hay không? Nghe lời của hắn mà đi tỏ tình thử? Trong lòng Giản Tử Hàm có hơi chua xót, lại có chút đố kị, bất quá vẫn là nhịn, ôn hòa nói: "Bỏ đi, vậy hẹn dịp khác cũng được, cậu có việc gì thì nhanh làm đi đừng để trì hoãn."

Tạ Hà trầm mặc một lúc nhìn hắn, không nói gì liền trực tiếp rời đi.

.........................

Đoàn kịch ở rất xa với biệt thự của Dịch Trạch, Tạ Hà đi hơn ba tiếng đồng hồ mới tới nơi, bất chấp mệt mỏi mà không ngừng nghỉ đi vào.

Dịch Trạch đã có chút chờ không được, lạnh lùng nhìn cậu, "Sao lại tới muộn như vậy?"

Tạ Hà nhanh chóng giải thích: "Đoàn kịch ở cách nơi này rất xa, trên đường còn bị kẹt xe nữa..."

"Lại đây." Dịch Trạch căn bản không có hứng thú nghe cậu nói xong, y duỗi tay ra nắm lấy cằm của Tạ Hà, nhìn chăm chú gương mặt của cậu, khoảng thời gian này trước mặt của y vẫn thỉnh thoảng hiện lên gương mặt của người này, sướng vui đau khổ cực kì sinh động.

Không ngờ y lại nghĩ tới Tạ Hà, nhất định là vì Giản Tử Hàm đã về nước... Dịch Trạch hơi híp mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng miêu tả gương mặt của Tạ Hà, động tác ôn nhu từ trước đến nay chưa từng có.

Nếu Giản Tử Hàm cũng nghe lời như vậy thì tốt biết mấy...

Tạ Hà cảm nhận được động tác ôn nhu của Dịch Trạch, được sủng mà sợ nói: "Dịch ca..."

Dịch Trạch cúi đầu, rất có tính xâm lược mà hôn lên môi của cậu, trầm giọng nói: "Gọi tôi là đàn anh."

Tạ Hà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vui sướng trong mắt nhất thời cũng tản đi, bị bịt kín một tầng bụi sắc thất bại, hồi lâu cũng không có phát ra tiếng nào.

Âm thanh Dịch Trạch mang theo mùi vị uy hiếp, sắc bén rơi xuống gương mặt cậu: "Không nghe sao?"

Biểu tình của Tạ Hà nhất thời cứng đờ, rất nhanh... Cậu liền rủ con ngươi xuống, lông mi run lên, thuận theo mà mở miệng, trong giọng điệu cũng đè nén sự run rẩy khó phát hiện: "Đàn anh..."

Lúc này Dịch Trạch mới thỏa mãn, đem cậu đè lên giường.

Tạ Hà thẫn thờ nhìn đỉnh đầu, phát ra tiếng rêи ɾỉ thở dốc thấp kém...

Chỉ cần anh muốn, không có gì là em không làm được.

...