Công Tử Điên Khùng

Chương 9: Đoạn đường mưa gió

Hàn Vũ Tích mở cái ô, nhìn mưa to như trút, lại nhìn rất nhiều qua đường đang tìm chỗ tránh mưa, nàng không khỏi bội phục vận khí của người này. Đúng là người ngốc có phúc của người ngốc.

- Nặng quá, ta xách không hết được.

Hàn Vũ Tích còn đang suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng của Lâm Vân ở đằng sau cái ô.

Lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Vân, Hàn Vũ Tích một tay cầm ô, một tay xách hộ cho Lâm Vân mấy túi đồ ăn.

- Phía bên này của ta mưa lớn hơn, đưa cái ô cho ta cầm.

Lâm Vân vọt tới muốn cầm cái ô trong tay của Hàn Vũ Tích. Nhìn Lâm Vân vẻ mặt ngu ngốc, không có chút thương hương tiếc ngọc nào, Hàn Vũ Tích chỉ cảm thấy cực kỳ thương tâm. Chẳng lẽ mặc kệ hắn đi về nhà trước? Nhưng nếu bị mưa làm ướt mà bị ốm, thì ai chăm sóc cho nàng, chả lẽ nhờ vào một kẻ như vậy. Bị ốm cũng không thể đi làm. Đó không phải điều nàng muốn.

Nhưng do tính tình quật cường, nàng liền đưa cái ô cho Lâm Vân. Nàng thì tiếp tục cúi đầu đi về phía trước. Trong nội tâm thực sự không muốn đi chung với người này.

Cũng không quản mưa rơi như trút, Hàn Vũ Tích cúi đầu đi vô cùng nhanh. Trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy cái mũi có chút ê ẩm.

Mưa càng ngày càng lớn, Hàn Vũ Tích nhìn ống quần đã bị ướt đẫm, rốt cuộc nước mắt kìm không được cũng rơi xuống ống quần.

Chỉ hơn 10 phút rõ ràng đã đi về tới nhà. Cũng không quan tâm Lâm Vân có đi theo trở về hay không, Hàn Vũ Tích cầm cái chìa khóa mở cửa, rồi trực tiếp vứt thức ăn ở góc cửa, liền chạy lên phòng mình, ngã xuống giường, âm thầm rơi lệ.

Trong mơ Hàn Vũ Tích thường mơ tới có một hoàng tử cưỡi bạch mã tới rước nàng. Hoàng tử anh tuấn tiêu sái cầm hoa hồng, đi tới trước mặt của nàng, giúp nàng đeo nhẫn kim cương, sau đó nói sẽ mãi mãi yêu thương nàng. Chính là khi tỉnh lại, chỉ là một tên ngu ngốc hay khi dễ mình mà thôi. Thậm chí ngay cả cái ô, hắn cũng muốn dành với mình.

Thương tâm qua đi, Hàn Vũ Tích đứng lên. Trong lòng nói, vẫn nên tranh thủ thời gian đi tắm, bằng không cứ như vậy sẽ bị bệnh. Mặc dù ở trong mắt của Hàn Vũ Tích, nơi này không phải là gia đình của nàng. Nhưng nơi này đã có một người bệnh, nếu mình lại sinh bệnh, thì chỗ này còn lộn xộn như thế nào nữa.

Ừ, đang muốn cởi quần áo tắm rửa, Hàn Vũ Tích bỗng ngẩn ra. Quần áo của mình rõ ràng vẫn khô, chỉ có vài chỗ bị thấm ít nước mưa. Mấy chỗ này bị ướt là do khi mình đưa cho Lâm Vân cái ô mà lưu lại. Nhưng rõ ràng vừa nãy mưa rất lớn, hơn nữa cái ô cũng bị Lâm Vân cầm đi.

Chuyện gì xảy ra? Vì sao chỉ có ống quần của mình là bị ướt, còn lại đều khô ráo? Chẳng lẽ trên đường đi là do Lâm Vân giúp mình che mưa. Vừa nãy, chính mình do quá kích động, một mực cúi đầu chạy về không có để ý?

Bất quá, cho dù Lâm Vân giúp mình che mưa, nhưng cái ô nhỏ như vậy, một người dùng đã miễn cưỡng. Ít nhất một bên quần áo của mình phải ướt đẫm mới đúng? Nhưng sự thực toàn bộ quần áo đều khô ráo. Chợt nhớ tái cái gì, nàng liền vội vã xuống tầng. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Lâm Vân đang ở trong bếp chỉnh lý món ăn. Hình như hắn vừa mới trở về, quần áo của hắn cũng không thấy ướt. Trong lòng của Hàn Vũ Tích càng cảm thấy kỳ quái, trên người Lâm Vân rõ ràng không bị mưa xối ướt? Nhìn nhìn chân của Lâm Vân, thấy hắn đã thay đổi sang một đôi giày vải sạch sẽ.

- Hắt xì!

Lầm Vân hắt hơi một cái, liền lấy tay lau lau mũi. Mặc dù không có nước mũi chảy ra, nhưng cũng đủ làm cho Hàn Vũ Tích chán ghét.

Trông thấy Lâm Vân lau mũi, ngây ngốc nhìn mình cười, lại tiếp tục chỉnh lý mấy đồ ăn, Hàn Vũ Tích thực sự hết chỗ nói. Nhìn nhìn khuôn mặt của hắn, nàng có cảm giác buồn bực không nói lên lời. Hơi nhăn lông mày, cũng lười hỏi hắn, trực tiếp đi tắm rửa.

Mặc dù không bị mưa xối ướt, nhưng Hàn Vũ Tích có thói quen sạch sẽ. Lúc trước đi trên đường vẫn dính chút bụi bặm, cảm thấy không thoải mái.

Nhìn thấy Hàn Vũ Tích đi lên tầng, Lâm Vân cũng không nói gì. Vừa nãy, vì giúp Hàn Vũ Tích tránh mưa, cả bộ áo khoác của hắn đã bị ướt sũng.

Thấy Hàn Vũ Tích trực tiếp đi lên lầu rồi đóng cửa, cũng không biết nàng làm gì. Hắn liền cầm áo khoác dài để ở ban công, dùng nước nóng giặt sạch, rồi vào bếp tiếp tục chỉnh lý lại thức ăn. Hắn biết số thức ăn này là để cho hắn ăn cả tuần, cho nên không dám chậm trễ.

Sau khi Hàn Vũ Tích tắm rửa xong, đi xuống thấy Lâm Vân ở trong bếp nấu ăn, có mấy món nấu xong còn được bày biện trên bàn. Trong nội tâm nàng âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ nấu cơm chính là thiên phú của người này sao?

Tuy thắc mắc, nhưng nhìn mấy món ăn nóng hôi hổi, cực kỳ bắt mắt. Mà nàng cũng đã đói bụng. Do dự một chút, liền không rút rè, cầm bát cơm Lâm Vân đã xới sẵn, gắp thức ăn bắt đầu ăn.

Lâm Vân nhìn thấy Hàn Vũ Tích ăn cơm, cũng không khách khí, bưng một bát cơm, ăn ngấu nghiến.

Lần nữa, Hàn Vũ Tích bị tài nấu ăn của Lâm Vân làm cho chấn kinh. Quả thực ăn quá ngon. Bất tri bất giác, mấy đĩa thức ăn đã bị nàng gắp hơn nửa. Nhưng nhìn dáng ăn của Lâm Vân, giống như hổ đói vậy, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng táp táp lưỡi. Khiến nàng dù muốn ăn thêm một chút, nhưng vẫn là buông bát đũa xuống, trực tiếp đi lên tầng làm việc.

Trong mắt của Lâm Vân hiện lên một tia ảm đạm. Mặc dù tướng ăn của hắn không tốt, nhưng hắn lại không muốn sửa lại. Dù sao hắn và Hàn Vũ Tích cũng không phải sống ở đây cả đời, quan tâm làm gì nàng thích hay không thích dáng ăn của mình. Từ nay về sau, mình tận lực không cùng nàng ăn cơm là được rồi.

Sau khi Lâm Vân ăn xong, rửa sạch bát đũa, liền trở về phòng của mình, bắt đầu tu luyện.

Hàn Vũ Tích nghe thấy thanh âm đóng cửa từ phòng Lâm Vân, biết rằng hắn đã ăn xong. Lúc này mới đi xuống cầu thang, tới phòng bếp. Nàng nghĩ tới vừa nãy mình còn chưa ăn no, muốn ăn thêm chút nữa rồi dọn dẹp bát đũa.

Chính là vừa mới mở lồng cơm ra, ở trong đã rửa sạch sẽ. Không chỉ nói thức ăn, cho dù một giọt nước cũng không còn. Bất đắc dĩ thở dài, trong lòng tự nhủ, hắn ăn uống thật sạch sẽ a. Mở tủ lạnh ra, lấy bánh bao mua từ giữa trưa. Để bánh bao vào lò vi ba hâm nóng. Cắn một miếng, chỉ cảm thấy vô vị, một chút cũng ăn không vô, lại đem bánh bao bỏ vào tủ. Đột nhiên mặt nàng đỏ lên, chẳng lẽ mình lại nghĩ tới mấy món ăn mà Lâm Vân nấu rồi?

Hàn Vũ Tích trở lại phòng, không còn tâm tư làm việc. Lúc thì nghĩ sao cho nhanh tới cơm tối, lúc thì nghĩ vì sao quần áo của mình không bị nước mưa xối ướt. Suy nghĩ kỹ một lúc, mới hồi phục tinh thần, trong lòng tự nhủ, không phải do mấy ngày nay quá mệt mỏi a? Liền nằm xuống giường, rất nhanh đi vào giấc ngủ.

Lâm Vân tu luyện bốn giờ mới đứng lên. Với tiến độ tu luyện hiện tại, hắn cảm thấy vẫn tương đối thỏa mãn. Ở một nơi thiếu linh khí như ở đây, có thể tu luyện với tốc độ như vậy, hắn đã cảm thấy rất hưng phấn.

"Xem ra chính mình không cần một tuần là có thể hình thành Tinh Vân. Lúc đó có thể vào buổi tối hấp thu tinh hoa của tinh thần, tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh hơn"

Đi xuống tầng, nấu mấy món, ăn xong, lại tiếp tục lên tầng tu luyện.

Ngủ xong một giấc, Hàn Vũ Tích cảm thấy tinh thần cực kỳ thoải mái. Thật lâu đã không có cảm giác này. Nhìn nhìn đồng hồ, rõ ràng vừa ngủ đã ngủ hơn 5 tiếng. Tranh thủ thời gian rửa mặt rồi xuống tầng. Trong nội tâm lại ngóng nhìn Lâm Vân đã nấu xong cơm tối. Quả nhiên nồi cơm điện trong phòng bếp vẫn còn nóng.

Hàn Vũ Tích ăn xong đồ ăn ngon, trong lòng suy nghĩ, kẻ ngốc này, không phải cái gì cũng kém.