Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 41

Bằng Vũ của Kim Bằng tộc vừa mới nói xong, Long lão liền hừ lạnh một tiếng, ra vẻ quả nhiên như ông sở liệu.

“Này là cái thá gì! Theo thường lệ đi, một ván định thắng bại!!” Chỉ cần có con gấu trắng bự của Tiêu Nhi tham gia, đám người này tuyệt đối không thể ngửa mặt lên trời nổi!

Lời nói của Long lão hiển nhiên cũng nằm trong dự kiến của Bằng Vũ, trên mặt hơi xuất hiện thần sắc tính kế thành công, từ trong tay áo xuất ra một tờ giấy, cười nói:

“Long lão nói sai rồi. Tuy các trận đấu so tài thế lực và thực lực thương nghiệp giữa chúng ta trước đây đều lấy một ván định thắng bại. Nhưng vài ngày trước, mười gia tộc đã quyết định, nếu muốn nhìn thực lực, thì phải xem cả tổng thể. Không nói đến trong gia tộc hoặc thế lực có bao nhiêu cao thủ, khi đấu thú, phải áp dụng phương pháp đấu năm thắng ba, mới có thể xác định xem thế lực của ai lợi hại hơn.”

Nhìn Long lão đột nhiên thay đổi sắc mặt, khóe miệng đang không ngừng mấp máy nói của Bằng Vũ càng lúc càng kéo lên cao. Quả nhiên, bọn Long gia đã thoát ly khỏi thập đại gia tộc không hề biết đến việc này. Bởi vì hắn nhìn thấu được, cho nên lần này hắn mới mang theo ba con dị thú cấp A tới, cho dù Long gia có lăn qua lăn lại cỡ nào, cũng không có khả năng tìm thêm được một con dị thú cấp A nữa.

May mà hắn đã đem toàn bộ dị thú cấp A trong tộc đến, nói cách khác, hai con dị thú cấp A đột ngột xuất hiện này chính là một cái phiền toái lớn. Hiện giờ trong tay hắn có ba con dị thú cấp A, cho dù đối phương có hai con dị thú cấp A, dị thú cấp A+ của Long Trường Tiêu lại đang hấp hối gần chết, năm trận thắng ba, lợi thế vẫn thuộc về bọn hắn!!

Cho dù đối phương muốn trở mình, cũng không có thể biến ra thêm một con dị thú cấp A nữa!! Không phải con đường nào cũng trải đầy rau cải trắng.

Suy nghĩ của Bằng Vũ dĩ nhiên Long Trường Tiêu và Long lão cũng đang nghĩ tới. Sắc mặt Long lão trở nên khó coi vô cùng, sau đó lại dùng một loại ánh mắt cực nguy hiểm nhìn Đại Bạch và Bánh Bao. Nếu để Đại Bạch và Bánh Bao tham chiến, ít nhất còn có thể hòa.

Bởi vì Long Trường Tiêu không muốn Long lão lo lắng nên đã giấu diếm toàn bộ tin tức con gấu trắng đang hấp hối không cho ông biết. Vì thế, Long lão không hề biết rằng con gấu trắng nhà ông đã hoàn toàn không còn sức chiến đấu nữa. Tuy Long Trường Tiêu biết rõ tình huống, nhưng sắc mặt anh trừ bỏ có chút đau lòng lộ ra bên ngoài, ngược lại không có biến hóa gì nhiều. Tiểu Bạch vốn nằm trên lưng Đại Bạch, nhưng ghét bỏ tướng chạy của Đại Bạch không tao nhã, vì thế đã leo lên nằm trên lưng Tiểu Tuyết. Hai đứa này còn đang bay lượn đạp mây ở trên kia. Có hai đứa này, năm trận thắng ba gì đó… Long Trường Tiêu dùng ánh mắt thực thương hại mà nhìn Bằng Vũ, tên này muốn gánh vác sao, vậy nhớ vác đủ đi nha.

Bằng Vũ nhìn thấy ánh mắt không hề che dấu của Long Trường Tiêu, liền cảm thấy khó chịu, khu phố thương nghiệp trọng yếu nhà bọn mi chỉ chốc lát nữa thôi sẽ vào tay chúng ta, thế nhưng còn dám dùng loại ánh mắt này mà nhìn bổn đại gia? Xem ra không cho mi biết tay thì mi không biết cách khống chế khuôn mặt mà!!

Tùy tay vỗ hai tiếng, phía trước Bằng Vũ và em gái hắn – Bằng Lily đột nhiên xuất hiện hai dị thú. Hai đứa dị thú này một có bộ dáng của con kên kên, một đứa lại là báo đen ba mắt.

“Cuồng phong ngốc thứu[37]! Tam nhãn hư ảnh báo!” Hai mắt Long lão nheo lại, kêu tên chủng tộc của hai con dị thú. “Dị thú cấp A. Một đứa cường hóa ngũ hệ, một đưa cường hóa thân thể!”

Bằng Vũ nghe thấy liền đắc ý: “Kiến thức của Long lão quả nhiên hơn người! Ngoài hai con dị thú này còn có bạch tinh hầu. Lần này bộ tộc Kim Bằng của chúng tôi đưa ba con dị thú ra xuất chiến. Đương nhiên, còn có hai con dị thú cấp B nữa, chẳng qua, ha hả, kẻ hèn này cho rằng bọn chúng sẽ không có cơ hội ra ứng chiến.”

Long lão hừ lạnh một tiếng: “Tụi mày chắc chắn ba con dị thú của tụi mày có thể thắng được ba con dị thú của lão sao!”

Kim Dư co rút khóe miệng, được rồi, vị này thật là một chút khách khí cũng không có a, tuy y cũng định dựa vào đợt đấu thú này mà trả ơn cho Long lão, bất quá, chậc chậc, đây là bản năng của gian thương sao?! Xuất chiến bao nhiêu con hình như y không được quyền tự mình định đoạt thì phải? May mà y đã sớm công khai niêm yết giá cả.

Nghĩ đến đây, Kim Dư nhìn Long Trường Tiêu bên cạnh, hắn gật đầu lộ ra nụ cười khổ. Một Đại Bạch là một ngàn tử kim tệ. Tuy Bánh Bao, Tiểu Bạch và Tiểu Tuyết là dị thú bổ sung (làm cảnh), nhưng nếu tham chiến, ít nhất cũng phải 800 tử kim tệ một ngày. Bất quá, so với lợi nhuận do phố Tây Nam thu về, điểm tổn thất ấy, cơ hồ không đáng nói.

Kim Dư cam chịu khiến Long lão có chút ngoài ý muốn, cũng có chút cao hứng mà gật đầu, sau đó đưa mắt lạnh nhìn nam tử kia. Bằng Vũ ngược lại càng lúc càng cười vui vẻ, không đợi hắn mở miệng, Bằng Lily đã cười khẽ hai tiếng: “Long gia gia, ngài không cần mơ mộng viển vông, Long thiếu gia làm sao có thể kiếm được hai dị thú cấp A trong thời gian ngắn như vậy? Vô duyên vô cớ, dị thú cấp A vừa hiếm lại vừa khó nhận chủ, bảo Long thiếu gia phải lập tức mang về hai con…. Ngài hẳn là còn chưa biết đúng không? Tháng trước, đã có người bị thích khách tập kích rồi đó.”

Lời nói của Bằng Lily dĩ nhiên lợi hại hơn so với lời của Bằng Vũ, trực tiếp đánh thẳng vào tâm của Long lão. Ông quay phắt người lại, nhìn gương mặt lạnh băng của cháu trai nhà mình, chẳng qua trong mắt anh có mang theo một lời xin lỗi chân thành.

“….Ai! Mày, mày, cái thằng nhóc này!!”

Long lão thấy ánh mắt của cháu trai, liền hiểu nguyên nhân vì sao cháu trai muốn giấu nhẹm chuyện này, dĩ nhiên đây là ý tốt, chỉ là có chút phiền toái.

“Tiêu Nhi, Bạch Uy chết rồi sao?” Long lão trực tiếp hỏi, chẳng lẽ lần này thật sự đã bị người khác tính kế sao? Quả nhiên là đại ca nắm quyền hành Long gia kia ra tay. Bất quá, không sợ ông quay về trả thù sao?!

Long Trường Tiêu nghe liền lắc đầu, con gấu trắng đang nằm úp sấp trên xe ngựa nghe thấy cũng chậm chạp leo xuống xe. May mà hiện giờ nó khá gầy, nếu không, dựa theo hình thể ban đầu của nó…. Ừm, cái xe này phải làm to hơn mới tốt.

Ngao rống!

Bạch Uy rống lên một tiếng với Long lão, tỏ vẻ nó còn sống tốt chán. Thanh âm có vẻ hơi yếu, nhưng có thể rống được đã đủ chứng minh nó sẽ nhanh chóng hồi phục được thôi.

“Ai…. Bạch Uy không chết a….” Tuy Long lão đối với chuyện Bạch Uy còn sống rất ư là cao hứng, nhưng vấn đề hiện tại chính là, ông làm sao có thể tìm thêm được 2 con dị thú cấp A nữa đây? “Có khi nào có nhân bánh từ trên trời rớt xuống không…. A?!”

Long lão đang muốn cảm thán một câu sau đó mới tiếp nhận việc mình thua, kết quả còn chưa cảm thán xong, đã có một con mèo từ trên trời rớt xuống.

Nhìn bộ đường trang cắt may thêu thùa tỉ mỉ bị móng vuốt mèo xẹt một đường từ bả vai tới tận vạt áo biến thành một đám dây vải tung bay trong gió, Long lão cảm thấy, ông sắp sửa phát hỏa, nhất định phải phát hỏa, mẹ nó đây là bộ đồ giá hơn một ngàn tử kim tệ mà ông thích nhất đó!!!!

Chẳng qua, lúc Long lão hung tợn chuẩn bị cho cái tên đầu sỏ gây tội kia một bài giáo huấn khó quên, hai cái đuôi trắng muốt không lẫn một tia tạp sắc lại lắc lư trong gió khiến người ta không thể không chú ý đến…. Nháy mắt, sắc mặt Long lão từ giận dữ chuyển sang cực vui, thiếu chút nữa đã cười lên thành cái bông cúc rồi!

Mẹ nó, thật sự là có nhân bánh từ trên trời rớt xuống a!! Này không phải là song vĩ bạch dạ miêu sao?! Có mặt tên này, ông có cơ hội chuyển bại thành thắng a!!

Vì thế, Long lão bật người ngồi xổm, sắc mặt phải nói là hòa ái dễ gần a, bất quá, vừa muốn nói chuyện, thì thằng nhóc này liền băng băng băng chạy tới bên cạnh con bạch tinh hầu vẫn còn bị chôn ở dưới đất kia. Nheo mắt xem xét, ông bắt đầu kịch liệt giãy dụa, mẹ nó, con mèo này thật không có ý tốt! Muốn khi dễ con khỉ đột a!!

Bằng Lily không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp hô một tiếng: “Con mèo trắng kia! Chỉ cần mi nguyện ý làm dị thú của ta, con tinh tinh này chính là của ngươi!!”

...

Nháy mắt không khí có chút lạnh à nha, Đại Bạch co rút miệng hổ, yên lặng quay đầu, mà Bánh Bao thì trực tiếp ngao một tiếng, lăn lộn cười bò trên mặt đất. Ha ha ha ha, con mèo chết kia lại đi coi trọng tên khỉ đột hả?! Đây là chuyện mắc cười nó mới nghe hôm nay nha!!

Phản ứng của Bánh Bao khiến mấy người liên can có chút khó hiểu, nhưng đối với Tiểu Bạch mà nói, đây quả là một chuyện giễu cợt vô cùng vô cùng mất mặt a!!! Nó lập tức cong móng vuốt cào cho con khỉ đột cực kỳ xui xẻo này một nhát, ngay lập tức trên đỉnh đầu bạch tinh hầu xuất hiện một đường chớp nho nhỏ, thẳng tắp bổ xuống.

Mie —— miêu ngao! !

Mi mới thích khỉ đột! Cả nhà mi đều thích khỉ đột a a!!

Cong người thị uy với Bằng Lily một tiếng, Tiểu Bạch vung vẩy hai cái đuôi, pặc pặc pặc leo lên vai Kim Dư, sau đó lại dùng đầu cọ vào cằm y, tỏ vẻ Tiểu Bạch ngoan nhất.

Vì thế, dưới thần sắc khiếp sợ của Long lão đầu và hai tên Kim Bằng gia, Kim Dư vươn tay gãi gãi cằm Tiểu Bạch.

“Ha hả a, không phải muốn đấu thú sao? Dị thú của Long gia tham chiến, tuy còn có một con nằm ghế dự bị, ừm, tôi cảm thấy, nó không cần thiết phải lên sàn đâu.”

Lời nói cơ hồ giống như lời nói vừa nãy của Bằng Vũ, nhưng lại phát ra từ miệng của Kim Dư, nếu so sánh, câu hiện tại mang lực sát thương lớn hơn nhiều, khiến người ta cảm thấy, cơ hồ thắng cục đã định.

“Hừ!! Tuy ta không biết mi chui ra từ đâu, nhưng trước khi mi giúp Long gia, tốt nhất là mở mang đầu óc của mình trước đi! So với mấy người đã muốn ly khai khỏi nhà chính Long gia, Kim Bằng gia chúng ta, mới là người mi không thể trêu vào!!” Bằng Vũ nhìn Kim Dư, lạnh lùng nói, mắt phát hỏa. “Mi tốt nhất nên cầu nguyện mi sẽ không bao giờ xuất hiện trong phạm vi thế lực của Kim Bằng gia!!” Hắn vất vả lắm mới nắm được điểm yếu của Long gia, mắt thấy có thể cướp đoạt được một phần mười lợi ích của Long gia, đột nhiên lại có kẻ ngáng đường hắn, thật sự là muốn chết!!

Lửa giận uy hiếp trong mắt Bằng Vũ dành cho Kim Dư cực kỳ rõ ràng, nhưng Kim Dư lại cười, một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời.

“Anh đang uy hiếp tôi?”

“Vậy phải xem mi làm như thế nào!”

“Ngu như trâu! Ông đây từ lúc cha sanh mẹ đẻ tới giờ không có ai uy hiếp ông mà còn có thể bình yên vô sự!! Tiểu Tuyết!!! Xuống đây cho ông!! Bánh Bao, Đại Bạch, Tiểu Bạch, lên cho ông! Mẹ nó, mấy đứa cứ lần lượt mà đánh!!! Đánh chết luôn cũng được!! Để cho đám não tàn này biết ai mới là kẻ chân chính không thể trêu vào!!”