Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 69

Sau buổi lễ khai mạc, nghi thức khế ước chính thức bắt đầu. Ở đằng sau cánh gà, nhóm tân sinh vừa mới dùng hết mọi cách để bát tiên quá hải[51] đang xoa tay hưng phấn chờ đợi nghi thức khế ước.

Có thể đến được chỗ này thật sự không dễ dàng gì, trải qua đợt tranh đấu mạo hiểm tại sân huấn luyện, hiện chỉ còn một nửa số tân sinh mắt sáng như sói.

Đương nhiên dù đã thông qua buổi thí luyện, nhưng sẽ có một vài tân sinh không tham gia nghi thức khế ước này. Không phải do bọn họ vắng mặt vô cớ, chỉ vì nghi thức khế ước này là dành cho nhóm tân sinh tuyển chọn dị thú thích hợp với bản thân. Vì thế, nếu tân sinh đã có dị thú thích hợp rồi, thì chỉ cần tới xem là được, không cần vì chuyện này mà vứt bỏ dị thú của mình.

Rất hiếm khi xảy ra tình huống như vậy. Tuy hiện giờ số lượng dị thú vẫn nhiều hơn loài người gấp ba bốn lần, nhưng đa phần đều là dị thú phụ trợ không có sức chiến đấu hoặc là dị thú chiến đấu có sức chiến đấu thấp. Bởi vì số lượng dị thú từ cấp C trở lên không ngừng giảm sút, nên giá cả cũng bắt đầu tăng cao. Một con dị thú cấp B tốt có giá cao tới mức nếu không phải là gia đình khá giả bình thường thì không bao giờ mua nổi.

Bởi vì nghi thức khế ước của học viện săn bắn Hoàng Gia là một hoạt động nổi tiếng, hơn nữa bản thân học viện lại rất giàu có, cho nên trong nghi thức khế ước sẽ xuất hiện nhóm ấu thú cơ bản đều là dị thú cao cấp từ cấp C trở lên, thậm chí có vài năm còn xuất hiện hai ba con ấu thú cấp A.

Mà mấy con dị thú cấp A kia, chính là đối tượng cướp đoạt của toàn bộ tân sinh, thậm chí là lão sinh.

Sở dĩ còn có lão sinh là vì mỗi một năm, sau khi tân sinh tuyển chọn dị thú xong, vẫn sẽ có vài học sinh không chọn được dị thú thích hợp. Vì thế, bọn họ sẽ phải chờ tới nghi thức tân sinh khế ước năm sau, rồi lại tiến hành tìm kiếm một lần nữa. Đương nhiên vì để công bằng… lão sinh phải để nhóm tân sinh tìm dị thú thích hợp trước rồi mới đến lượt mình. Bởi vì lão sinh so với tân sinh dễ dàng phát sinh cảm ứng hơn, nên dễ dàng ký kết khế ước với dị thú hơn.

Đương nhiên, bởi vì dị thú đếm tới đếm lui cũng chỉ có gần một ngàn con, mà tân sinh tìm dị thú thích hợp lại tới hai ngàn người, hơn nữa số lượng lão sinh lại ở mức hơn năm trăm, dẫn tới việc sư thì nhiều mà cháo thì thiếu. Hơn nữa có thể xuất hiện trường hợp hai hoặc nhiều người chọn trùng một con dị thú, đến lúc đó, sẽ yêu cầu đám Kim Dư làm giám khảo ra mặt giải quyết.

Nhóm giám kháo sẽ dựa vào thực lực của học sinh, cảm ứng mạnh yếu, đồng thời dựa vào tâm lý và thể trạng của dị thú mà phán xét dị thú bị tranh đoạt kia sẽ đi theo ai. Đương nhiên, hạng mục mà ông chủ Kim phụ trách chính là tâm lý của dị thú. Kỳ thật, dựa theo lời nói của bạn Kim thì loại phán xét này hoàn toàn có thể để cho y và boss nhà y toàn quyền phụ trách, còn Kim lão, Long lão và hai vị trung niên sắc mặt thoạt nhìn rất nghiêm túc kia hoàn toàn có thể thả lỏng nghỉ ngơi, lớn tuổi đi lại lung tung nhiều cũng không tốt.

Đương nhiên việc y xem nhẹ bốn vị vô luận là từ địa vị của bản thân hay là từ việc thực lực và lực lượng thế lực hoàn toàn không thể so được với y kia có thể dùng một câu thổ ngữ mà nói chính là: y hiện tại cho người ta xách giày, nhưng lại không xứng….

Nhưng mặc kệ ông chủ Kim có nghĩ như thế nào, nghi thức khế ước vẫn được bắt đầu sau lời mở màn hừng hực khí thế của hiệu trưởng lão nhân.

Hai ngàn tân sinh cứ như đánh máu gà vọt thẳng vào bên trong sân thí luyện, sau đó dưới ánh mắt chờ mong, một nhóm dị thú vừa mới thành niên hoặc bán thành niên được hai mươi con chim cánh dài cực lớn hợp lực chở từ trên không đáp xuống đất, lại được một trăm con dị thú phụ trợ đã thành niên dắt cả đám đến chỗ của tân sinh.

“Ai nha ai nha, đột nhiên xuất hiện cả đám thú nhỏ như vậy, nhìn siêu cấp đáng yêu nha, phải không?!” Kim Dư nhìn một đám dị thú nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ ở phía dưới, hai mắt đều tỏa ra quang mang hưng phấn. Cái vẻ mặt hiện giờ của y khiến cho một ông chú đại lão ngồi kế kế kế bên y nháy mắt lông tơ dựng đứng.

Cái thằng nhóc này chỉ mới nói ra có vài câu bình thường, nhưng sao hắn lại có cảm giác sởn tóc gáy giống như bị xét nhà vậy?!

Đại lão kia nghi hoặc nhìn Kim lão đang ngồi ở bên cạnh, Kim lão liền kiên nhẫn cũng rất thiện tâm mà nói với hắn: “Ha hả, Ti Ương a, thằng nhóc Kim Dư này không khác cậu lắm đâu a. Cậu có một mảnh rừng chuyên nuôi thả dị thú, thằng nhóc kia thì lại thu nuôi dị thú. Ha hả ha hả, nếu rảnh thì các cậu cùng nhau tâm sự nhiều chút nhá? Ừm, nhưng cậu phải để ý một tí, đừng để cho nó quá thân cận với cậu, nếu không sẽ bị nó lừa hết dị thú a~ Tuy mới nhìn thì chắc chắn thằng nhóc này không có chỗ rộng để nuôi dị thú, nhưng chúng ta hoàn toàn không thể dựa theo lẽ thường mà nhìn thằng nhóc này a~”

Kim lão vừa mới vui tươi hớn hở nói xong, Ti đại lão được khen là ‘ông hoàng ngành chăn nuôi thú Thủ Đô Tinh’ nháy mắt liền dịch cái ghế của mình ra bên ngoài. Hắn đã nói mà, mắc mớ gì từ lúc tên thanh niên này mang theo sáu con dị thú tới thì hắn liền khó chịu toàn thân chứ. Theo lý mà nói, hắn rất thích kết giao với những người có nhiều dị thú, nếu quan hệ không tệ, về sau chờ đám dị thú kia có con, hắn cũng có thể dùng cái giá cao mua về.

Nhưng mà! Hết lần này tới lần khác, hắn không hề có cái ý tưởng muốn kết giao với cái tên thanh niên dẫn theo sáu con dị thú cấp A này một tí nào, ngược lại còn có chút bài xích. Vốn còn tưởng hắn gần đây có chút thất thường, mẹ nó nghe Kim lão nói xong hắn mới biết tên này hóa ra là Kim Dư! Là cái tên mà người anh em sống ở Ám Nhai cực kỳ kiêng kỵ, phi thường đề phòng Kim Dư a! Là cái con cá voi thời tiền sử được xưng là xuất hiện không theo lẽ thường lợi hại nhất từ trước đến nay của Ám Nhai đó!

Người anh em của hắn nói cho hắn biết tên này chính là một tên chuyên thu lưu dị thú thương tàn sau đó dẫn tụi nó đến từng nhà cướp bóc! Mỗi lần thu rác thì đều thu phí, mẹ nó, đám dị thú hồn nhiên thiện lương đáng yêu đã bị y dạy dỗ thành ra cái đức hạnh gì rồi!! Trước đó hắn còn nghĩ người như vậy tuyệt đối là một tên đáng khinh mắt lệch miệng vẹo lấm la lấm lét. Giờ mới biết, nguyên lai bản tôn lại càng đáng sợ hơn, quả là một tên cầm thú mặc quần áo!

Hắn tuyệt đối tuyệt đối không muốn có bất cứ quan hệ nào với cái thằng nhóc này, cũng tuyệt đối tuyệt đối không để cho thằng nhóc này lấy đi bất cứ cục cưng dị thú nào của hắn!!

Kim Dư không hề biết chỉ bởi vì một câu nói của mình đã khiến cơ hội dụ dỗ dị thú trốn mất dạng, bất quá dựa theo cá tính của ông chủ Kim, cho dù có biết, cũng sẽ không thèm để ý mà cười nhạo —— đừng nói việc ông đây tuyệt không nghĩ chuyện thuần hóa dị thú, cho dù ông đây thực sự muốn, còn phải dùng phương pháp thuần hóa nữa sao? Trực tiếp vọt tới đại bản doanh của ngài rống một câu: Đi cùng ông thì có thịt ăn không cần lập khế ước tinh thần là được rồi a!

Hậu quả tuyệt đối sẽ khiến ông hoàng ngành chăn nuôi của Thủ Đô Tinh phải buồn bực đến chết chìm trong hũ rượu. Dễ dàng kích động, lừa dối dị thú, nếu ông chủ Kim nói bản thân đứng thứ hai, vậy thì người đứng thứ nhất vẫn còn chưa có sinh ra đâu.

Mặc kệ hoạt động ngầm ở khán đài chủ tịch có bắt đầu hay chưa, phía dưới sân thí luyện, nhóm tân sinh đang từ từ nhắm mắt điều động tinh thần lực và dị năng vừa mới kích phát ít ỏi đến đáng thương của mình, hướng thẳng đến nơi bọn họ vừa cảm ứng được. Lúc này đã có mấy chục tân sinh kích động tìm được dị thú hợp phách, dựa theo hướng dẫn chiếu trên màn hình mà bắt đầu ký kết khế ước.

Nhìn bọn họ nghiêm túc nhắm lại hai mắt, thậm chí còn có vài người lộ ra vẻ mặt tiều tụy, Kim Dư nhịn không được khẽ giương khóe miệng, ít ra, hiện tại bọn họ sẽ không dễ dàng vứt bỏ đồng bọn của mình.

“Ai ai, Tiểu Kim cậu xem, bên kia có mấy thằng nhóc sắp sửa đánh lộn rồi kìa. Chậc chậc, đối tượng là dược điệp cấp B, là một con dị thú chiến đấu kiêm phụ trợ rất lợi hại nha.” Bỗng nhiên bên cạnh Kim Dư vang lên một giọng nói quen thuộc, không cần quay đầu Kim Dư cũng biết là cái tên bác sĩ biến thái kia, có chút hoài nghi người này rốt cục làm sao tới được khán đài chủ tịch, kết quả nghĩ tới ông lão nào đó, y liền bình thường trở lại.

“Ồ, dược điệp không tồi, nhưng tôi vẫn thích dược yêu điệp cấp A hơn a. Là dị thú chiến đấu kiêm phụ trợ cực hiếm, vài ngày trước tôi đã phân phó tụi nó tới mấy đống rác tìm a.” Kim Dư điểm một cái lên màn hình theo dõi, phóng to hình ảnh của con dược điệp kia, sau đó lắc đầu: “Nhưng mà hình thể con dược yêu điệp có chút nhỏ, bị tàn phế, y chang như tờ giấy dán bẹp dí trên đất, không cẩn thận sẽ bị xem nhẹ hoặc là bị gió thổi bay a, Tảo và Tiểu Phá Lang đã đi tìm hết mấy trăm cái đống rác rồi nhưng vẫn không tìm được một con dược yêu điệp nào… Ai, ngược lại mang về tới một đống dị thú. Nhà sắp chứa hết nổi rồi… Phỏng chừng phải nhanh chóng tìm chỗ cho tụi nó ở thôi, nếu không nhà tôi sẽ trở thành căn nhà đầu tiên bị nổ tung vì nhét quá nhiều dị thú.”

Kim Dư nói xong liền lắc đầu, biểu tình cực kỳ rối rắm cùng cảm thán. Bất quá lúc cái biểu tình này của y đi vào mắt của bảy tám đại nhân vật trên khán đài chủ tịch, thấy thế nào cũng là cảm giác thiếu đánh.

Mẹ nó!! Nhặt dị thú ở đống rác không nói làm gì, mi còn muốn nhặt được một con dị thú cấp A hiếm có nữa hả?! Nhìn cái bản mặt đắc ý của mi kìa, cái bản mặt đắc ý của tiểu nhân cộng với khí tràng 13! Quả thực chính là cái bản mặt thiếu đánh nhất trong vũ trụ!! Bọn ta mua dị thú tìm dị thú đều phải tốn cả một đống tiền hoặc phải tìm người đến Hoang Tinh tìm kiếm, gian nan thống khổ thực khiến người ta muốn chết đi sống lại a! Chúng ta còn chưa oán giận quá trình thống khổ, chưa oán giận phải chi ra cả đống lớn nhân lực vật lực, mà mi lại dám ở trước mặt tụi ta oán hận nhà có quá nhiều dị thú?!

Hơn nữa! Tội không thể tha thứ chính là, những một trăm con dị thú, gồm luôn cả mấy chục con dị thú chiến đấu cao cấp, mà mày lại không chi ra một phân nào, chỉ là nhặt – đem – về!! Khinh người quá đáng a!!!

“Hừ! Nếu Kim tiên sinh cảm thấy nhà chứa quá nhiều dị thú không có chỗ ở, vậy bản nhân có thể cung cấp cho ngài một chỗ non xanh nước biếc! Chẳng qua, đằng sau tên của con dị thú kia sẽ có thêm một tên nữa.

Ti Ương đại lão rốt cuộc bởi vì sắc mặt khó ưa của người nào đó mà căm giận mở miệng. Bất quá, hắn vừa mở miệng, đã phải đón nhận một đôi mắt hoa đào tràn ngập khinh bỉ lẫn kinh ngạc. Thanh niên tuấn tú mặc đường trang màu trắng kia chớp chớp đôi mắt hoa đào, thở dài nói:

“Chú hai, tôi tưởng chú là một tiền bối rất đạo mạo, sao chú lại có thể nói ra lời mặt người dạ thú như vậy? Rõ ràng cục cưng dị thú là do tôi nhặt được, chỉ ở trên đỉnh núi của chú một chút thôi cũng bị ép bán thân sao? Cho dù chú có là đệ nhất gian thương thì cũng không thể lừa gạt người vô sản ép mua ép bán như vậy a~ Chú hai, nghe tôi nói một câu đi, làm người thì phải phúc hậu; làm người kinh doanh, thì phải càng phúc hậu a!”

Kim Dư cảm thán nói xong liền nhìn boss nhà mình đang đứng ở bên cạnh. Thấy bà xã nhìn, hắn rất nể tình gật đầu, sau đó nói với Ti Ương đại lão: “Phải phúc hậu.”

Vì thế Ti đại lão thiếu chút nữa đã tức đến muốn phun một búng máu vô hai cái bản mặt kia rồi, nhưng chỉ mới tức tới mức kịch liệt thở dốc mà thôi, trông qua cứ tưởng là bị kích động.

“Ặc, kỳ thật tôi biết mấy chú hai có địa vị cao lại có sự nghiệp thành công thì đều sẽ có ba cái cao a. Tôi phải xuống dưới xem xét trạng huống của mấy cục cưng, chú hai chú cứ ngồi đây nghỉ ngơi chút đi. Nói như thế nào thì, ở mấy cái chỗ lễ hội này cũng nên sắp đặt sẵn xe cứu thương bay hay là mấy con mèo cứu hộ chứ……”

Nói xong, Kim Dư liền nhướn mày với Kim Khiêm và Long Trường Tiêu, sau đó lôi Kỳ boss xuống đấu trường. Cũng may trước ngực bọn họ đều có một cái bảng tên giám khảo, có thể tự mình đến gần nhóm dị thú xem xét. Đương nhiên, chủ nhân đi rồi, mấy đứa Đại Bạch và Bánh Bao cũng hưng trí bừng bừng chạy xuống đấu trường. Vừa nãy tụi nó nhìn thấy mấy đứa tiểu bối đồng loại, đi qua đó kết thân một chút, ít nhiều gì thì cũng có thể hỏi cách luyện dáng đẹp a.

Thấy bọn Kim Dư đã rời đi, Ti đại lão hung hăng đấm ngực, nhìn tên Kim Tiễn biến thái và Tam thiếu đang cười ra tiếng vì đã thành công trà trộn vào, khiến Ti đại lão phải hung hăng trừng mắt.

“Chậc, Tiểu Tam, đừng nghịch nữa!” Kim Tiễn âm thầm quăng cho cái ánh mắt, tuy bản thân rất muốn bảo hộ cho hắn, nhưng nếu tên này đã muốn chết như vậy, gã tuyệt đối sẽ để cho hắn chết còn tốt hơn là gã chết.

Kim Dư, Kỳ Thanh Lân và sáu đứa dị thú vừa mới vào đấu trường đã bị phụ huynh ngồi trên khán đài và người đến thăm nhìn thấy, thấp giọng thì thào thảo luận. Bọn họ dĩ nhiên không biết Kim Dư và Kỳ Thanh Lân rốt cục là vì lý do gì muốn vào đấu trường, hơn nữa càng khiến cho bọn họ chú ý chính là sáu con dị thú cấp A thoạt nhìn rất là uy phong kia.

“Ô, Lân Lân, chúng ta đi xem mấy đứa nhóc con ngồi cao nhất, đánh rắm thối nhất, tính tình kém cỏi nhất đi. Hắc hắc, ấu thú có cá tính như vậy, không biết ai có thể lừa tới tay được đây.”

Kỳ Thanh Lân nghe bà xã nhà mình nói xong, khóe miệng hơi run rẩy. Tên này thật sự cho rằng hắn không biết việc y muốn dựa vào quyền lợi giám khảo đoạt lấy một con dị thú cấp A đem về nhà sao? Rõ ràng dị thú trong nhà đã đông tới mức chỉ cần hắn dùng một chân giẫm xuống là đã giẫm chết được một con rồi, tên này lại còn muốn nhặt thêm…. Sai, bây giờ phải gọi là âm thầm cướp đoạt.

“Tốt nhất là chuẩn bị tử kim tệ đã.” Kỳ Thanh Lân mặt không đổi sắc nói.

Nghe vậy, nụ cười của Kim Dư lập tức cứng đờ, vội ho một tiếng, nghĩa chính ngôn từ nói: “Tiểu Thanh Thanh, lần này anh không đúng rồi! Tôi làm sao lại là cái loại thấy lợi quên nghĩa tình? Tôi chỉ muốn đi xem, đi thăm thôi, không nhất định sẽ có dị thú vừa nhìn thấy tôi liền nhất kiến chung tình mà phải không? Huống hồ gì dị thú ở nhà chúng ta thuộc rất nhiều chủng loại, nếu không phải là loại hình đặc biệt, tôi khẳng định sẽ chỉ đứng ở một bên âm thầm xem xét thôi. Cướp đoạt gì đó, không phúc hậu lắm đâu.”

Nghe Kim Dư nói xong, đôi mắt kim sắc của Kỳ Thanh Lân lập tức hướng tới bên cạnh, nếu biên độ lớn hơn tí nữa là có thể dùng ba chữ để hình dung rồi. Bị nhìn đến mức bạn Kim phải nghiến răng, nhưng cuối cùng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng.

Ngay lúc hai người tiến về phía có nhiều dị thú con nhất, Đại Bạch cùng Bánh Bao, Tiểu Bạch, Tiểu Tuyết Vượng Vượng còn có Nhị Hắc lại tiến xa hơn nữa. Không phải tụi nó không muốn tiếp cận với đám náo nhiệt kia, vấn đề ở chỗ sáu đứa tụi nó chả có đứa nào là dị thú dưới cấp A, đồng loại trực hệ của tụi nó không có ở chỗ này, mà nếu có quan hệ huyết mạch thì ít ra cũng phải là một con dị thú cấp B trở lên, cho nên, dị thú cấp B ở đâu, tụi nó sẽ chạy tới đó.

Đứa đầu tiên tìm được cháu bà con xa lại là Tiểu Tuyết. Tên này đang đứng trước mặt một con đại bàng con đen thùi lùi, nghiêng đầu nhìn thằng nhóc cũng đang nghiêng đầu kia, trong lòng ai oán rốt cục là cái tên chết tiệt nào dám đi thông hôn với hắc điêu?! Mẹ nó, tuyết điêu đẹp vì màu trắng của tuyết, hắc điêu đẹp vì màu đen của nó. Bà nó, cha mẹ của thằng nhóc ô điêu này nếu không phải là con mắt thẩm mỹ có vấn đề thì chính là bị đui a! Bất quá, năng lực của thằng nhóc này không tồi, cấp B+, nhưng mà xấu quá…..

Chiêm chiếp chiêm chiếp ——! [ Tui hêm có thấu. Ông không được bẩu tui thấu!]

Tiểu Tuyết nghe xong liền dùng cánh che đầu, thu một tiếng. [Phải, nhóc không xấu, nhóc xinh đẹp muốn chết. Ông nhìn nhóc xong liền biết phải tìm bà xã như thế nào rồi!]

Tiểu Tuyết thu xong liền nhổ một cọng lông tuyết trắng từ cánh của mình xuống, dán lên cánh tiểu ô điêu.

Thu. [Nà, cái này cho nhóc. Anh họ hóa ra là một tên mắc bệnh mù màu trắng đen a. Trước kia ông còn chê cười nó nhất định sẽ không tìm được bà xã, mẹ nó kết quả nó còn sinh con trước cả ông, tuy rằng….. Nó hẳn là đã chết rồi, nhưng cái này cho nhóc mang theo. Có nó, ít nhất bộ tộc tuyết điêu hay hắc điêu cũng sẽ không dám đến gây sự với nhóc.]

Tiểu ô điêu nhìn cọng lông tuyết trắng trên cánh mình, chợt giật giật cơ thể, sau đó liền bổ nhào vào dưới cánh Tiểu Tuyết mà ngao ngao khóc lớn. Chỉ còn có một năm nữa là nó thành niên. Trước kia nó cũng biết bản thân rất là đặc biệt, bởi vì màu lông của nó mà bị tuyết điêu lẫn hắc điêu từ chối tiếp nhận. Từ sau khi cha mẹ chết đi, nó chỉ có thể cô độc một mình. Giờ đột nhiên có một người bà con xa tới thăm nó quan tâm nó, cho dù ông bác này đánh rắm rất thối rất hung dữ, nhưng lại là người đầu tiên quan tâm tới nó.

Vì thế, dứt khoát ôm đến không muốn buông tay.

Tình huống đảo lộn khiến Tiểu Tuyết hoàn toàn cứng đờ người không biết phải làm sao. Mẹ nó, mày khóc thì cứ khóc nhưng cũng đừng ôm ông đây mà khóc chứ! Đừng nói tới việc mày khóc có khó coi hay không, mẹ nó mày xấu muốn chết được! Nhanh chóng biến cho ông a!

Bất quá, cho dù Tiểu Tuyết muốn như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm đánh văng tiểu ô điêu kia, chỉ có thể dùng cánh che mặt mình lại, giả làm thân cây.

Mà lúc này, ở ngay bên cạnh đó không xa, lại nghe thấy vài tiếng gào hưng phấn hoặc tiếng gào khóc của thú nhỏ, trong đó còn loáng thoáng nghe thấy tiếng mèo kêu chó sủa lẫn tiếng rống của lão hổ Bánh Bao. Không cần phải nói cũng biết là thành quả của tụi Tiểu Bạch rồi. Đương nhiên, so với cái tên xui xẻo như Tiểu Tuyết thì ba đứa Tiểu Bạch và Nhị Hắc Vượng Vượng đã tốt hơn nhiều rồi. Bởi vì dị thú họ mèo và họ chó có không ít, cho nên bà con xa hay thân thích gần mà tụi nó tìm được cũng không phải là cô nhi gì, chỉ có một vài đứa là bị trưởng bối đem tặng, chính là cái con mèo không ngừng ngoác miệng ngao ngao kêu đó.

Mà vừa lúc đó, trên khán đài chủ tịch bỗng nhiên truyền đến thanh âm thâm tình của hiệu trưởng lão nhân:

“Các vị! Mau nhìn xem! Đây chính là dị thú của giám khảo a! Này có thể xem như là một nhánh nhỏ dị thú lúc xưa truyền thừa lại!”

Vì thế, nháy mắt, Đại Bạch Tiểu Bạch Vượng Vượng Nhị Hắc Tiểu Tuyết tập thể co rút miệng thú, sau đó xoay người, đồng loạt cho hiệu trưởng lão nhân một ngón giữa.