Cực Hạn

Chương 12: Tác dụng của thuật thu thập

Bên ngoài thôn là đồng cỏ, bên cạnh đồng cỏ còn có một mảnh ruộng, trong ruộng lúa có rất nhiều thôn dân đang cần cù làm việc. Gió thổi nhẹ làm những cây lúa nước xanh xanh, tươi tốt giống như những cuộn sóng phập phồng lên xuống, giống như mặt nước mềm mại mà ôn nhu. Cùng với chuyển động kia là một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái.

Mùi hương này, Diệp Hiểu Hạ rất quen thuộc. Từ khi cô bắt đầu chơi trò chơi, mùi hương đó luôn tồn tại với cô, thật sự ấm áp.

Ở trên đồng cỏ, trong ruộng lúa nước, ngoài NPC làm việc thì người chơi còn nhiều hơn. Bởi vì đây là khu luyện cấp từ cấp 1 đến cấp 5, cho nên nhìn đâu cũng thấy tân thủ mặc trang phục giống Diệp Hiểu Hạ. Bọn họ mồ hôi như mưa, động tác lưu loát, đánh quái.

Diệp Hiểu Hạ cũng không ngoại lệ, ra khỏi thôn, cô cũng cấp tốc tìm được quái thích hợp với cấp bậc bản thân, bắt đầu luyện cấp.

Nếu chỉ đơn thuần là đánh quái luyện cấp, tốc độ của cô không quá chậm, không mất nhiều thời gian, Diệp Hiểu Hạ đã lên cấp 5. Cô nhớ kỹ lời Trúc Nhận Ngàn Trần nói, lập tức thu thập thi thể xong, quay đầu chạy về thôn.

Đến tiệm may, cô tính toán định đổi một bộ trang bị, nhưng là nhìn giá của trang bị, đắt khiến cô muốn líu lưỡi.

Một cái áo cần 80 bạc, một cái quần cần 60 bạc, một đôi giày cần 50 bạc, ngay cả bao cổ tay cũng cần 40 bạc. Mà toàn bộ tài sản của Diệp Hiểu Hạ mới có 76 bạc, chỉ có thể mua được một món, nhưng mà, cái cô muốn đổi nhất bây giờ là vũ khí trên tay.

Trúc Nhận Ngàn Trần nói quả nhiên không sai, muốn tìm được một vũ khí thích hợp có thể đem năng lực bản thân phát huy đến cực điểm. Cô phát hiện dùng cành cây trong tay đánh quái có phần phải cố sức, nhìn người chơi khác dùng vũ khí mới, nhưng tốc độ đánh quái so với cô nhanh hơn, cô lại càng muốn đổi vũ khí.

Nhưng là, ở Tân Thủ thôn ai có thể làm trang bị quý như thế đâu?

Do dự một hồi, Diệp Hiểu Hạ quyết định đi chỗ thợ rèn xem có vũ khí thích hợp hay không, về phần trang bị trên trên người, cô vẫn là chấp nhận mặc bộ này đi. Cô hướng về phía thợ may này lắc đầu: "Tôi đi xem vũ khí trước."

Thợ may nhíu mày, nhưng cũng không nói gì. Nhưng là một thợ may lớn tuổi hơn buông cái kim trong tay, ngẩng đầu nhìn cô nói: "Nếu nơi này không có trang bị vừa ý cô, chỉ cần cô đưa tài liệu, tôi có thể giúp cô may một bộ trang bị thích hợp với cô."

Cái gì? Đưa tài liệu là có thể làm trang bị ở đây? Lại có chuyện tốt như vậy? Diệp Hiểu Hạ kinh hỉ nhìn thợ may kia: "Cần tài liệu gì?"

"Chính là da thú a." Thợ may già còn chưa kịp nói, một tân thủ đứng ở bên cạnh Diệp Hiểu Hạ khẽ hừ nhẹ cái mũi, có chút khinh thường: "Trò chơi này thật sự là đem tân thủ làm khỉ để đùa giỡn, rõ ràng trong Tân Thủ thôn không có người dạy thuật thu thập, nhưng là NPC có thể làm trang bị giúp tân thủ, cũng không biết có phải BUG không."

Thuật thu thập? Diệp Hiểu Hạ trong lòng lộp bộp một chút.

Cô vội vã mở túi ra, nhìn tam công cụ bên trong, cái người này nói là đây sao? Cô có chút không xác định, vội vàng xoay người, lôi kéo người vừa nói chuyện hỏi: "Nếu có thuật thu thập, sẽ thế nào đâu?"

Tân thủ đó quay lại, đó là một cô gái cao gầy, một đầu tóc quăn màu nâu buộc thành đuôi ngựa, một gương mặt anh khí bừng bừng, tuy rằng cũng mặc một bộ trang bị tân thủ giống Diệp Hiểu Hạ, bất quá, trên lưng đeo một thanh trường kiếm loang lổ không chịu nổi. Cô ta đánh giá Diệp Hiểu Hạ một chút, mỉm cười: "Trước khi trò chơi mở, không đi xem diễn đàn sao?"

"Ta... Ta không biết chơi trò chơi." Diệp Hiểu Hạ, cô buông cô gái này ra, có chút ngượng ngùng nắm lấy tóc.

Cô gái này cũng lơ đễnh, chính là cười nói: "Nếu bây giờ ai có thuật thu thập có thể nói là chiếm tiện nghi đi, có thể lấy da làm quần áo, cũng có thể lấy quặng đến chỗ thợ rèn làm vũ khí, chỉ cần bỏ một chút tiền phí, có thể làm được trang bị tốt hơn đồ trong cửa hàng này, nếu vận khí tốt còn có thể làm ra trang bị màu lục có thuộc tính đi kèm đâu. Chẳng qua..." Nói đến cái này, cô gái đó lại vô cùng rối rắm: "Trong thôn căn bản không có người dạy thuật thu thập, thật là…"

Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu, coi như đã biết ưu việt của thuật thu thập này, bất quá cô cũng không định nói cho cô gái trước mặt là cô biết thuật thu thập, chỉ mỉm cười: "Nguyên lai là như vậy."

Cũng không nghĩ, cô gái này lại mời hảo hữu.

"Điền Gia Nhị Thiếu Gia muốn mời bạn làm hảo hữu, đồng ý, từ chối."

Điền Gia Nhị Thiếu Gia? Diệp Hiểu Hạ cẩn thận nhìn tên, lại nhìn nhìn cô gái trước mặt, cô có ngực , là nữ ... đi.

Điền Gia Nhị Thiếu Gia có vẻ đối với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Diệp Hiểu Hạ thập phần quen thuộc, cô cười sang sảng: "Tôi là nữ a, chẳng qua tên gọi Nhị Thiếu Gia thôi, cũng không phải là đứng ở giữa."

Nam đứng bên trái, nữ đứng bên phải, bất nam bất nữ đứng giữa. Đứng ở giữa... Điền Gia Nhị Thiếu Gia này nói chuyện còn không phải có ý tứ.

Lời của cô làm Diệp Hiểu Hạ bật cười, không chút do dự chọn ‘đồng ý’ rồi cô lại phát hảo hữu lại.

" Cấp bậc chúng ta không sai biệt lắm, về sau có việc cần phải chiếu cố lẫn nhau nga." Điền Gia Nhị Thiếu Gia cười rộ lên vô cùng đẹp mắt, làm gương mặt anh khí kia có vài phần mềm mại, cô ta sửa trang bị xong liền hướng Diệp Hiểu Hạ vẫy vẫy tay, đi ra ngoài tiệm may, hùng hùng hổ hổ, sẽ không dây dưa dong dài.

Lúc này Diệp Hiểu Hạ mới xoay người lại nhìn thợ may già kia, cẩn thận hỏi: "Cần loại da gì?"

"Đương nhiên là da thú, da thú càng dày trang bị làm được càng tốt." Thợ may già chậm rãi trả lời, ánh mắt không rời khỏi trang bị trên tay, đưa kim như bay, tịch dương đỏ rực xuyên qua cửa sổ dừng ở trên gương mặt bão kinh phong sương mà lại nghiêm cẩn của bà, có một loại xinh đẹp không cách nào hình dung.

Biết tài liệu cần tìm, Diệp Hiểu Hạ liền cáo biệt thợ may già, quay đầu đi tới nhà thợ rèn, cô là vội vàng tìm vũ khí thích hợp cho mình.

Nhà thợ rèn ở Tân thủ thôn, tuyệt đối không có vũ khí rực rỡ muôn màu để người chơi lựa chọn. Nơi này chỉ có loại vũ khí đơn giản theo chức nghiệp và cấp bậc.