Cực Hạn

Chương 172: Cám ơn em

Cảm ơn Bạn đã đồng hành với mình trong cả câu truyện này! Hi vọng có thể gặp các bạn trong 1 câu truyện khác mà mình edit.

"Con không biết sau này có hối hận không, nhưng, lúc này con không hối hận." Diệp Hiểu Hạ nhìn viện trưởng Vương, nghiêm cẩn bình tĩnh nói xong.

"Nếu giờ con không hối hận, như vậy sau này dù hối hận con cũng mất đi tất cả lý do rồi. Nếu quả thực có một ngày người đàn ông này phụ con, không cần con, con khóc lóc nức nở, con hối hận không thôi, bà cũng chỉ có thể tỏ vẻ đồng tình, lại bất lực với con. Con hiểu chưa?" Viện trưởng Vương thu lại tươi cười khiêm tốn trên mặt, thận trọng nói.

Diệp Hiểu Hạ không lập tức trả lời viện trưởng Vương, bà nghiêm cẩn nhìn cô gái trước mặt, cô gái mà bà một tay nuôi nấng lớn lên. Ánh mắt con bé nhìn bà lúc này, trong đó có nghiêm cẩn, có lo lắng, không thể rời bỏ, có tình cảm và trách nhiệm của con gái với mẹ. Cô buông mắt, rút tay từ trong tayTrầm Hoan ra, sau đó đi đến bên người viện trưởng Vương.

Cô mở cánh tay của mình ra, ôm chặt lấy bà. Dán gương mặt trên gáy viện trưởng Vương, mà viện trưởng Vương cũng mở cánh tay ra ôm chặt lấy cô.

Giọng Diệp Hiểu Hạ nghẹn ngào, cô chậm rãi nói, sợ nếu ngữ tốc của mình quá nhanh, sẽ nhẫn nại không được khóc lên: "Con biết, con biết. Những điều bà nói con đều biết. Nhưng, con sẽ không hối hận, mỗi người đều phải học lớn lên, con nghĩ đây là bắt đầu lớn lên của con. Bởi vì con sắp sửa phụ trách vì lựa chọn của con, con sắp sửa rời khỏi ôm ấp của ngài rồi, mẹ."

Viện trưởng Vương nghe Diệp Hiểu Hạ nói, ánh mắt hơi ướt át, nhưng nghe tới Diệp Hiểu Hạ gọi mình là mẹ, nước mắt bà nhịn không được lăn xuống. Tuy rằng đối với bà mà nói, từng đứa bé trong cô nhi viện này đều là con của mình, nhưng, từ mẹ này đã bao lâu bà không nghe thấy?

Không phải viện trưởng, không là mẹ viện trưởng, mà là mẹ.

Bà lại dùng sức vỗ vỗ bả vai Diệp Hiểu Hạ, sau đó quăng hộ khẩu trong tay cho Trầm Hoan cách đó không xa, giọng khô ráp nói: "Là đàn ông phải học phụ trách."

"Phải, con sẽ." Trầm Hoan nâng tay đón được hộ khẩu, sau đó nghiêm cẩn hứa hẹn viện trưởng Vương.

Viện trưởng Vương hít một hơi thật sâu, đẩy Diệp Hiểu Hạ ra, xoay người ra khỏi căn phòng này, không biết đi đâu. Bà thở dài: "Kết hôn phải mặc xinh đẹp chút, con gái tôi cho tới bây giờ không xấu."

Diệp Hiểu Hạ rất muốn cười, nhưng là nhìn xem bóng lưng viện trưởng Vương lại phát hiện mặt mình ẩm ướt.

***

Mơ mơ màng màng, mờ mịt như vậy. Diệp Hiểu Hạ chớp chớp mắt, nỗ lực mở mắt trong bóng đêm, cô nhìn căn phòng, vẫn là đèn ngủ mà cô tự tay lựa chọn, dưới thân vẫn là chiếc giường kia, mà bên người...

Cô quay đầu nhìn qua, vẫn là dung nhan trầm tĩnh như họa của Trầm Hoan. Trong đêm tối như vậy, tất cả không qua chân thật. Cô nhắm chặt mắt, truy tìm cảnh trong mơ vừa rồi còn muốn tiếp tục ngủ một hồi, nhưng lại phát hiện mình không buồn ngủ. Nhưng Trầm Hoan bên người ngủ rất sâu, bỗng nhiên cô hơi bất bình hành, vì sao mình ngủ không được, người kia lại ngủ thoải mái như vậy.

Cô càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái, dứt khoát vươn tay đi nắm mũi Trầm Hoan, Trầm Hoan lập tức mở mắt, ánh mắt một mảnh trong sáng, không có nửa điểm mơ hồ vừa mới tỉnh. Anh hơi lo lắng nhìn Diệp Hiểu Hạ, "Sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái không?"

Diệp Hiểu Hạ buông tay, đảo cặp mắt trắng dã, oán hận nói: "Giúp em xoay người!"

Trầm Hoan lập tức biến thành người hầu vất vả, đứng lên từ trên giường, nâng bụng Diệp Hiểu Hạ đã lớn phệ nệ, dè dặt cẩn trọng giúp cô xoay người, sau đó lại đi đến đối diện cô nằm xuống.

"Sao anh lại nằm đối diện em chứ!" Diệp Hiểu Hạ nhìn Trầm Hoan, lông mày dựng thẳng, vô cùng bất mãn. Mình mang thai chín tháng, sắp sinh, nửa đêm ngủ cũng không an ổn, vừa nhìn thấy người kia tùy thời tùy chỗ đều có thể ngủ được, thì nhịn không được nổi trận lôi đình, thật vất vả trở mình không muốn nhìn anh, anh cư nhiên lại đi đến đối diện mình, đây không phải làm mình giận sao?

"Vạn nhất em có gì, anh có thể quan sát tình huống của em trước tiên." Trầm Hoan nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Ngủ ở sau lưng em sẽ chậm trễ thời gian!"

"Anh ngủ giống như lợn chết vậy, quan sát tình huống cái rắm!" Cảm xúc Diệp Hiểu Hạ bất ổn, cơn tức rất lớn, trừng mắt nhìn Trầm Hoan hận không thể nghiền xương anh thành tro.

Trầm Hoan cũng không giận, chỉ dịu dàng cười cười. Tươi cười của anh hình như càng ngày càng nhiều lên, "Lại nằm mơ sao?"

"Hừ." Diệp Hiểu Hạ vẫn thở phì phì, đối với việc Trầm Hoan mềm giọng một chút cũng không để trong lòng.

"Mơ thấy gì?" Giọng Trầm Hoan như bài hát ru con êm tai nhất, Diệp Hiểu Hạ nghe mí mắt nhịn không được nhắm lại.

Cô đô than thở nang: "Không có gì, chỉ là mơ chuyện trước kia."

"Chuyện nào?"

" Bắt đầu từ khi Bạch Thiên Minh có nợ chạy, em bị truy nợ." Diệp Hiểu Hạ ách xì một cái, nỗ lực mở mắt nhìn Trầm Hoan, cười xấu xa: "Em thấy lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh rất đáng chết, bày một bộ mặt thối, dựa vào, em nợ anh sao?"

Trầm Hoan cũng nở nụ cười theo, anh gật gật đầu: "Cũng không phải là nợ anh sao?"

"Em nợ anh cái gì!" Giờ Diệp Hiểu Hạ là phụ nữ có thai tính tình lớn, giống như pháo vậy, một chút đã nổ.

"Không có gì, nợ anh một người vợ, nhưng em cũng tương đối tự giác, sau này tự mình thể nghiệm, anh sẽ không truy cứu trách nhiệm khác." Trầm Hoan đưa cánh tay ra kéo Diệp Hiểu Hạ vào trong lòng: "Sự thật chứng minh em chẳng những thật tự giác, hơn nữa vô cùng hiểu chuyện, chẳng những đưa anh một người vợ, còn sinh con cho anh."

Diệp Hiểu Hạ càng nghiến răng nghiến lợi, "Vì sao em lại coi trọng anh!Anh..." Cô đang muốn phát giận, mắng thống khoái, lại phát hiện bụng hơi đau lên, không khỏi ngậm miệng lại, cau mày cảm nhận đau đớn.

"Thế nào?" Trầm Hoan thấy biểu cảm này của Diệp Hiểu Hạ lập tức khẩn trương, vội vàng hỏi.

"Không có gì bụng chỉ đau một chút." Diệp Hiểu Hạ cảm nhận một hồi, cảm thấy vấn đề không gì, thì nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng bâng quơ.

"Thật vậy chăng?" Trầm Hoan hơi không dám xác nhận, càng đến gần ngày sinh dự tính, anh lại càng không dám khinh thường, sợ mình sơ sẩy sẽ mang đến thương hại không thể xóa nhòa cho Diệp Hiểu Hạ và đứa nhỏ trong bụng.

"Ừ." Diệp Hiểu Hạ lười biếng hừ một tiếng, ôm bụng lui đến trong lòng Trầm Hoan, tính toán lại ngủ một giấc.

Trầm Hoan thấy thế, trái tim hơi hơi buông xuống, cũng ôm Diệp Hiểu Hạ híp híp mắt.

Sự thật chứng minh, cho dù có là người đàn ông cẩn thận, khi đối mặt phụ nữ có thai thần kinh thô có thể chạy máy bay cũng sẽ lỡ bước. Bằng không, giờ Diệp Hiểu Hạ sẽ không sắc mặt trắng bệch nằm trong phòng sinh. Phải biết rằng, ngay từ đầu cô là quyết định sinh tự nhiên.

"Tôi nói có việc kêu tôi! Có việc kêu tôi! Cậu xem, giờ là thế nào!" Viện trưởng Vương đứng trước mặt Trầm Hoan trung khí mười phần, bà mặc áo ngủ, trên người khoác áo bành tô thật dày, lông mày dựng thẳng lên.

"Được rồi được rồi, vợ à, giờ em mắng nó cũng không dùng được, nó lại chưa từng sinh đứa nhỏ, làm sao anh biết khi nào là đau bụng sinh chứ." Tần Mục Ca một thân áo ngủ vừa lôi viện trưởng Vương đi, vừa đưa cho Trầm Hoan một ly trà: "Uống chút trà, đề nâng cao tinh thần, còn không biết khi nào thì có thể sinh ra đâu!"

Gương mặt Trầm Hoan âm trầm, nhận trà Tần Mục Ca đưa qua, uống một ngụm, sau đó lại đứng lên: "Con vào nhìn xem trứng gà đường đỏ tiểu Mãn nấu xong chưa."

" Cậu ngồi xuống cho tôi, tôi đi xem." Viện trưởng Vương hừ hừ cái mũi, sau đó cấp tốc phóng đi phòng bệnh dưới lầu.

Thư Tiểu Mãn mang cặp lồng cơm còn ấm đi phòng sinh trên lầu, trên đường gặp viện trưởng Vương, hai người lại lộn về phòng sinh. Mới vừa đi đến cửa phòng sinh thì nghe thấy tiếng khóc trẻ con to rõ vang vọng cả hành lang.

"Sinh! Sinh!" Thư Tiểu Mãn cơ hồ nhảy lên hoan hô: "Chị Hiểu Hạ sinh!"

Tần Mục Ca và Vương viện trưởng cũng hoan hô dậy lên theo, hành lang yên tĩnh kia, rạng sáng 3 giờ rưỡi nên yên tĩnh này, bị này ba người hoan hô vô cùng náo nhiệt. Chỉ có Trầm Hoan ngẩn người ngồi trên ghế tựa, nửa ngày cũng không hồi thần.

Vừa rồi, vừa rồi tiếng khóc to rõ kia là cái gì?

Nửa ngày sau cửa phòng sinh mở, từ trong đi ra một hộ sĩ mặc áo phòng hộ, trong tay cô ôm một bao nho nhỏ, đứng cửa nhìn vài người nói: "Ai là người nhà Diệp Hiểu Hạ?"

"Chúng tôi, là chúng ta!" Thư Tiểu Mãn vội vàng vọt tới trước mặt hộ sĩ, ngóng cổ muốn nhìn tiểu sinh mệnh trong bao kia. Tần Mục Ca và viện trưởng Vương một chút không lạc hậu cũng đi vọt qua theo, nhìn bao vây kia vui vẻ ra mặt.

Hộ sĩ lại thở dài: "Tôi nói ai là chồng Diệp Hiểu Hạ?"

Vương viện trưởng quay đầu, nhìn Trầm Hoan sững sờ ở đó nói: "Trầm Hoan, gọi cậu đấy!"

Trầm Hoan phảng phất giờ phút này mới hồi phục tinh thần lại, lập tức đứng lên, vọt tới trước mặt hộ sĩ, không lưu tình chút nào kéo vài người ra, cúi đầu khom lưng với hộ sĩ kia, nịnh nọt chưa từng có: "Là tôi, là tôi, tôi là chồng Diệp Hiểu Hạ, có chuyện gì?"

Tần Mục Ca cong khóe miệng, nhỏ giọng nói thầm: "Thiết, nó cũng có hôm nay?"

"Là con trai, anh xem." Hộ sĩ đưa đứa nhỏ trong bao vây cho Trầm Hoan khuynh khuynh, chỉ cho anh kịp thấy được một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, rồi ôm đi mất. Cho Thư Tiểu Mãn và viện trưởng Vương, Tần Mục Ca đuổi theo một trận, đi theo hộ sĩ kia. Chỉ để lại Trầm Hoan ngốc đứng ở đó, cả đầu chỉ có thiên hạ nho nhỏ kia, mặt đỏ bừng, tóc đen thùi.

Bỗng nhiên anh cảm thấy bỗng chốc mình có được cả thế giới.

Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Hiểu Hạ cũng bị người đẩy ra, anh lập tức chạy tới, nắm tay Diệp Hiểu Hạ, nhìn gương mặt cô tái nhợt mà suy yếu, trong lúc nhất thời, lời duy nhất có thể nói chỉ còn lại có: "Cám ơn."

Trầm Hoan trước mặt, khóe mắt hơi ướt át, biểu cảm như vậy ở trên mặt của anh là tuyệt vô cận hữu. Diệp Hiểu Hạ chớp chớp mắt, mỉm cười: "Cảm ơn cái gì?"

"Cám ơn em cho anh cơ hội đứng ở chỗ này."

Trầm Hoan mỉm cười, hạnh phúc chưa từng có.

Đúng vậy, cám ơn em. Dù là bắt đầu thế nào, cám ơn em cho anh có cơ hội yêu em như thế.

( toàn văn hoàn )

Yên Hoa có chuyện: cuối cùng lại kết thúc một quyển sách.

Quyển sách này đại khái là quyển sách cuối cùng Yên Hoa viết lúc độc thân. Thật ngắn, có lẽ chuyện xưa cũng không phấn khích lắm, nhưng tôi nghĩ chuyện xưa phấn khích nhất chẳng phải ở trong sách, mà là trong cuộc sống mỗi người chúng ta.

Yên Hoa sắp dùng thân phận mới đi con đường mới trong cuộc sống của mình, cám ơn tất cả bạn bè đã làm bạn qua nhiều năm như vậy. Đồng thời cũng chúc tất cả bạn bè có ngày mai phấn khích, hạnh phúc.

Như vậy hãy để cho chúng ta gặp mặt trong quyển sách tiếp theo đi.

by Na Thì Yên Hoa

_Hoàn Toàn Văn_