Cực Hạn

Chương 59: Mỗi người đều có chuyện không muốn nói

Trong thành vốn đã nhiều người, nhưng hôm nay càng nhiều hơn. Chỗ hội đấu giá đã kín người nay lại chật như nêm cối, ngay cả bên ngoài hội đấu giá cũng đầy người, thi thoảng còn có người hô to: "Ai xem giá của huyết trệ hoàn đi! Đăng giá lên thế giới!"

Đi đến diễn võ đường là nhất định phải đi qua hội đấu giá đi, Túy Trong Khêu Đèn đi theo sau Diệp Hiểu Hạ, khi đi ngang qua hội đấu giá, ngay cả hắn là người chơi cấp tro cốt (người chơi lâu đời) cũng hơi ngẩn người."Hội đấu giá này bình thường không nhiều người như vậy đi?"

"Bình thường không nhiều như vậy, ít nhất sẽ không chật cả đường." Diệp Hiểu Hạ chen trong đám người, cô là chức nghiệp pháp hệ mỗi lần như thế này đều thống hận chính mình vì sao trói gà không chặt. Túy Trong Khêu Đèn tiến lên lôi kéo Diệp Hiểu Hạ tam hạ lưỡng hạ liền ra khỏi đám đông, sau đó hai người đi tới Diễn võ đường.

Đứng ở bên ngoài Diễn võ đường, Diệp Hiểu Hạ lại nhận được mật thoại của Tương Tư Túy, cô không khỏi buồn cười: "Tôi nói này Tương Tư, có phải trí nhớ của anh không tốt lắm đã quên mất chuyện gì không, sao lại mới một lúc tìm tôi ba lần."

"Vậy cô còn không mau tài trợ cho tôi ít tiền bồi bổ não?" Tương Tư Túy cười bất đắc dĩ rồi vào chủ đề: "Không Đồng bảo tôi hỏi cô một chút, cô có biết ai luyện ra viên huyết trệ hoàn hay không?"

Diệp Hiểu Hạ nghe thấy Tương Tư Túy hỏi như vậy, trong lòng không khỏi lộp bộp, chẳng lẽ Không Đồng đã đoán được thuốc này là cô luyện chế sao? Nội tâm cô không khỏi khẩn trương, cũng không kịp nghĩ nhiều, cô liền trả lời Tương Tư Túy: "Mấy người sao lại tới hỏi tôi? Nghiệp đoàn mấy người nhiều dược sư như vậy không ai không biết sao? Nghiệp đoàn mấy người lớn như vậy còn không biết sao? Tôi chỉ có một người làm biết được?"

Tương Tư Túy thấy không hỏi được gì, cũng không tiếp tục nói nhiều liền qua loa vài câu rồi tắt đối thoại. Diệp Hiểu Hạ cũng không biết mình trả lời như vậy có làm đối phương nghi ngờ không, nhưng mà, có thể giấu giếm lúc nào thì hay lúc đấy đi. Cô vừa thở ra một hơi, liền thấy Túy Trong Khêu Đèn ở bên cạnh hỏi: "Thế nào? Có sinh ý?"

Cô nhìn sang, chỉ thấy Túy Trong Khêu Đèn đứng ở đó, giống như đã chuyển chức và học xong kỹ năng. "Không phải, có một nghiệp đoàn cho người hỏi thăm tôi về xuất xứ của huyết trệ hoàn. Tôi bảo không biết."

"Nghiệp đoàn nào a?" Túy Trong Khêu Đèn cũng không để ý, thuận miệng hỏi: "Cư nhiên sẽ tìm đến cô mà hỏi, là quá thông minh hay là quá choáng váng?"

"Danh Môn."

Lời này vốn chỉ là vô tình nói, nhưng mà Túy Trong Khêu Đèn nghe thấy xong, bước chân vốn hăng hái tiến về phía trước liền đứng lại. Một gương mặt vốn đang mang theo nụ cười không kềm chế được liền cứng lại. Diệp Hiểu Hạ thấy được hắn bất thường, không khỏi quan tâm: "Làm sao vậy?"

Túy Trong Khêu Đèn phục hồi tinh thần, hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Hiểu Hạ lộ ra một nụ cười: "Không, không có việc gì."

Diệp Hiểu Hạ chỉ lăng lăng nhìn hắn, tuy rằng Túy Trong Khêu Đèn vẫn mỉm cười như trước, nhưng cô lại nhạy cảm phát hiện được, nụ cười kia không giống như bình thường luôn luôn cười cả trong ánh mắt nữa. Ngược lại lộ ra một sự ẩn nhẫn xa cách cùng... Thống khổ.

"Đi nhanh đi, mang tôi đi học kỹ năng cuộc sống, lại bán chút đồ rồi ra khỏi thành đi, tôi mệt muốn chết, còn muốn đi ngủ a." Túy Trong Khêu Đèn trên mặt tươi cười xán lạn hơn, hắn vươn tay, kéo tay Diệp Hiểu Hạ rời khỏi Diễn võ đường.

Gặp này bộ dáng này, Diệp Hiểu Hạ cũng không dám nói, đưa Túy Trong Khêu Đèn đi học kỹ năng cuộc sống xong, hai người ra khỏi thành. Đi đến địa phương bình thường vẫn logout, Túy Trong Khêu Đèn như bình thường nói với Diệp Hiểu Hạ vài câu, cái gì cẩn thận, cái gì sớm một chút nghỉ ngơi linh tinh. Diệp Hiểu Hạ đáp ứng, vẫy tay với hắn, chuẩn bị cáo biệt.

Nhưng Túy Trong Khêu Đèn cũng không như bình thường đi đến chỗ liền logout, hắn nhìn Diệp Hiểu Hạ một hồi, cuối cùng dưới ánh mắt nghi hoặc của cô cúi đầu nói: "Nếu... Tôi nói là nếu người của Danh Môn hỏi về tôi, cô bảo là không biết nhé."

Diệp Hiểu Hạ lẳng lặng nhìn Túy Trong Khêu Đèn, trong lòng tràn ngập nghi vấn, nhưng cuối cùng, cái gì cô cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng gật đầu: "Tôi đã biết, anh nhanh logout ngủ đi thôi."

Túy Trong Khêu Đèn giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, xoay người logout.

Danh Môn và Túy Trong Khêu Đèn đến cùng có chuyện gì? Tuy Túy Trong Khêu Đèn không nói, Diệp Hiểu Hạ cũng không hỏi, nhưng mà trong lòng cô không cách nào ức chế việc không nghĩ được. Chẳng lẽ là tình sát? Hoặc là báo thù? Hoặc là...

Suy nghĩ loạn thất bát tao một đống, Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên phát hiện bản thân thực nhàm chán. Cô lắc đầu, tính đi luyện cấp, ở võng du có cấp bậc mới có quyền nói chuyện, thời gian cô ở trong trò chơi thật dài, vậy mà trong lúc khắp nơi đều có người chơi cấp bốn mươi, cư nhiên cô vẫn là cấp ba mươi ba, thật sự là ngượng ngùng.

Hôm nay kênh mật thoại của cô thật là vui vẻ, cô mới đi vài bước, lại nhận được tin tức. Nhận tin, hóa ra là Máng Xối Hoa Lưu ở Cô Tô thành. Lúc đó vì mấy người bọn họ lên cấp hai mươi trước, ra khỏi thôn, toàn bộ đều đi Cô Tô thành, mà Diệp Hiểu Hạ ngẫu nhiên đến Bạch đế thành, Túy Trong Khêu Đèn cũng nhiều lần khúc chiết đến Bạch đế thành, mấy người cũng rất ít gặp mặt, nhưng mà Tay Nhỏ Lạnh Lẽo thường xuyên đi đến gặp hai người.

Đối với điều này Diệp Hiểu Hạ cũng có chút cảm thán, cảm thấy người bạn đầu tiên quen biết trong trò chơi lại xa lạ như vậy, Túy Trong Khêu Đèn đối với sự cảm thán của Diệp Hiểu Hạ vô cùng khinh thường. Còn may là mấy người vẫn thường xuyên mật thoại, cũng không coi là thật sự xa lạ.

Cho nên, mỗi khi nhận được tin tức của mấy người Máng Xối Hoa Lưu, Diệp Hiểu Hạ đều vô cùng vui vẻ : "Máng Xối, có chuyện gì sao?"

"Hiểu Hạ, chỗ cô còn lam và hồng không, gửi cho tôi một ít, đội chúng tôi một hồi muốn đi đánh tiểu BOSS, nhiều thái đao, tiền mua dược trên người có chút khẩn trương, cô có thể cho tôi mượn trước một ít không?" Giọng nói của Máng Xối Hoa Lưu vẫn sang sảng như vậy.

"Được, một lát tôi gửi cho anh."

"Không cần một lát, gửi nhanh một chút, tôi và Ngàn Trần còn có Nhị Thiếu Gia đang cần dùng."

"Ân." Diệp Hiểu Hạ tuy rằng ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng lại nhịn không được tràn một chút chua sót. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Máng Xối Hoa Lưu, Trúc Nhận Ngàn Trần và Điền Gia Nhị Thiếu Gia nói chuyện với cô luôn vì dược phẩm hoặc trang bị.

Giữa bọn họ tựa hồ chỉ còn lại ta cần ta cứ lấy, đến cùng là khi nào thì thay đổi thành như vậy? Tắt mật thoại, Diệp Hiểu Hạ thở dài một hơi, xoay người đi vào thành, tính đem chỗ dược mình chuẩn bị để đi luyện cấp gửi cho Máng Xối Hoa Lưu.

Cô không phải là keo kiệt, chỉ là... Có thể đừng chỉ khi nào cần thứ gì của cô mới nói chuyện với cô không? Đừng cứ mở miệng là muốn thứ này thứ kia, như vậy khiến cô cảm thấy thật thất vọng. Cô thật sự thật sự để ý mấy người bạn này, không muốn vì mấy việc này mà khiến quan hệ giữa bọn họ thay đổi.