Cực Hạn

Chương 61: Chim điêu hoàng kim tia chớp

Bên này còn chưa kịp hết cao hứng, bên kia đã truyền đến thông báo đấu giá xong, Diệp Hiểu Hạ vội vàng mở hộp thư xem bán được bao nhiêu tiền.

Trong hộp thư có một phần bưu kiện vừa mới gửi tới từ hội đấu giá đi, vô cùng nóng bỏng, nói không chừng còn có thể bốc lên hơi nóng. Cô mở ra thì thấy, ở trong bưu kiện có một nghìn ba trăm kim tệ, mà trên thư viết tên người đoạt được ——.

Diệp Hiểu Hạ bây giờ giống như người bán lão luyện, cô thuần thục tính giá. Dưới sự tranh đoạt gay gắt, huyết trệ hoàn này có giá cao nhất là một ngàn ba, như vậy dưới tình huống bình thường, thuốc này trên thị trường sẽ có giá trên dưới một ngàn, thấp cô sẽ không bán, cao chắc cũng không có người mua, dù sao cái này cũng chỉ là vật phẩm tiêu hao, hơn nữa chỉ có thể duy trì một giờ, không bán được giá trên trời đâu.

Cứ như vậy, cô đem năm viên còn lại trong tay bỏ vào chợ, mỗi viên một ngàn kim.

Cũng không biết là do nhiều người có tiền, hay là trong Cực Hạn có nhiều người tâm phúc mà, thuốc vừa bỏ chợ, Diệp Hiểu Hạ liền nghe thấy mấy tiếng thông báo có bưu kiện kêu lên. Cô vội mở bưu kiện, chỉ thấy năm viên huyết trệ hoàn đều bán hết, năm ngàn kim thuận lợi vào tay.

Vẫn còn hưng phấn một hồi, còn không đợi Diệp Hiểu Hạ cao hứng hết, âm thanh của hệ thống lại bắt đầu vang lên. Bất quá lúc này không phải là cho người chơi một ít tin tức nổ mạnh, mà là giục người chơi nhanh logout.

"Còn 10 phút là đến thời gian bảo trì thường lệ, mời các bạn mau chóng lựa chọn địa điểm an toàn để logout. Lần bảo trì này kéo dài từ 0 giờ đến 7 giờ, tổng cộng 7 giờ, nếu mang đến cho các bạn phiền toái gì, tôi đại diện công ty chân thành xin lỗi bạn."

Diệp Hiểu Hạ lúc này mới nhớ, hôm nay là ngày bảo trì thường lệ trong tuần, xem ra hôm nay cô muốn luyện cấp suốt đêm là không thể thực hiện, vì thế cô tìm chỗ ít người ở trong thành rồi logout, chỉ có thể đợi đến ngày mai login lại tiếp tục.

Logout xong, tùy tiện dọn dẹp một chút, Diệp Hiểu Hạ đi ngủ, một đêm này thật đẹp.

Ngày hôm sau ngủ dậy, cô cũng không lập tức login, mà đi ra ngân hàng rút tiền, cô nhìn con số trên sổ tiết kiệm, đã có bảy vạn năm, tuần sau tiếp tục nỗ lực, tốt nhất là có thể kiếm được mười vạn. Không nói tới cái khác, đợi đến lúc bọn cho vay đến đòi nợ, có thể trả mười vạn sẽ tốt hơn không ít.

Lại mua một ít đồ dùng thường ngày và một ít đồ ăn, rồi mới trở về nhà, sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Diệp Hiểu Hạ mới login.

Vào máy trò chơi cũng không vào luôn trò chơi được, còn phải tải một số thay đổi mới. Diệp Hiểu Hạ vô cùng nhẫn nại đợi, theo thường lệ xem nội dung đổi mới, chỉ là vừa thấy tâm cô liền chìm xuống. Mấy thứ đổi mới này hơn phân nửa là ưu hóa trò chơi, nhưng có một cái khiến Diệp Hiểu Hạ không khỏi nhăn mày.

"Vì gia tăng tính thú vị của trò chơi, ở trong chiến đấu không thể đổi nhân vật danh hiệu."

Cô không biết cái này đối với người khác có ý nghĩa hay không, nhưng đối với cô, thay đổi như vậy là giảm bớt nguồn thu rất lớn. Hiện tại trang bị cô có thể kiếm được nhiều, là do vận dụng phương pháp đổi danh hiệu trong chiến đấu, nếu không thể dùng thì...

Diệp Hiểu Hạ có chút rối rắm, nhưng không bao lâu lại trở lại bình thường. Dù cái phương pháp kia coi như không tệ, thì sớm hay muộn cũng sẽ bị bỏ, chỉ tiếc là cô kịp đánh thêm vài con BOSS trước khi nó bị bỏ.

Login, toàn bộ Bạch đế thành vẫn vô cùng náo nhiệt, ngay cả trên thế giới cũng náo nhiệt, có thể thấy được việc thay đổi đó không có bất kì ảnh hưởng gì đối với đại bộ phận người chơi.

Diệp Hiểu Hạ thở dài một hơi, sau này xem ra việc kiếm tiền dựa vào đánh BOSS là không có khả năng trông cậy. May mà cô đã có dự kiến, học toàn bộ các kỹ năng cuộc sống có thể học, tuy bây giờ nhân vật của cô cấp bậc không cao, nhưng kỹ năng cuộc sống đều đã đạt tới cao cấp, chỉ hy vọng về sau có thể kiếm được nhiều phối phương hiếm như kiểu huyết trệ hoàn, cũng coi như bồi thường cho cô.

Kỳ quái là, hôm nay Túy Trong Khêu Đèn không login, hiện tại đã 12h trưa, bình thường giờ này hắn đã sớm login. Diệp Hiểu Hạ tuy thấy kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, đi tới cánh rừng ngày hôm qua.

Ngày thường nơi này không có bao nhiêu người, hôm nay cũng không ngoại lệ. Diệp Hiểu Hạ một bên luyện cấp một bên hái thuốc, một đường đi mất hai giờ, ngay cả một người cũng không thấy. Cô cứ như vậy một mình ở trong rừng đánh quái, lột da, hái thuốc, lấy quặng, công việc buồn tẻ lặp đi lặp lại như vậy cũng không khiến cô cảm thấy buồn.

Một đường tiến vào rừng sâu, càng lúc càng xa, bất tri bất giác đã lệch hướng lúc đến.

Đại khái là sắp đến đỉnh núi, gió thổi vù vù, làm cô cảm thấy lạnh. Nhìn túi, một chuyến này thật là phong phú, các loại tài liệu đã đầy nửa túi, nếu bây giờ quay về đường cũ, thì vào đến trong thành vừa vặn túi sẽ đầy.

Quyết định xong, Diệp Hiểu Hạ tính quay về đường cũ, quay người lại, lại thấy một bóng dáng màu vàng óng ánh lộng lẫy lướt qua trước mắt cô như tên bắn, làm cô nhảy dựng lên. Cũng không biết là cái gì, Diệp Hiểu Hạ sợ có nguy hiểm gì thình lình xảy ra, vội vàng cúi thấp người, không dám cử động, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trên cây đại thụ nơi bóng dáng đó biến mất, lấy pháp trượng ra, chuẩn bị tùy thời tùy chỗ công kích.

Lẳng lặng chờ một hồi, cũng không thấy bóng dáng kia xuất hiện, Diệp Hiểu Hạ mới chậm rãi đứng lên, thở ra một hơi. Xem ra cái đó sẽ không ra nữa, bất quá cô vừa định bỏ đi, liền thấy trong màu xanh của cây cối một bóng dáng màu hoàng kim ló ra, nó chậm rãi thò đầu ra thăm dò dưới lá cây, nhìn quanh bốn phía, như kiểu một chiến sĩ cảnh giác.

Diệp Hiểu Hạ lúc này mới thấy rõ nó là cái gì. Cả người nó là bộ lông hoàng kim vô cùng xinh đẹp, một đôi mắt đen xoay xoay nhanh như chớp, ba chùm râu ngoài miệng không ngừng rung, rất là đáng yêu. Bấm xem thuộc tính, chỉ thấy bên trên viết: Điêu hoàng kim tia chớp. Cấp bậc: 35. Sinh mệnh: ? ? ?. Pháp lực: ? ? ?. Kỹ năng: ? ? ?. Tốc độ: cực nhanh.

Hóa ra là một tiểu BOSS!

Điêu tia chớp thì Diệp Hiểu Hạ đã từng đánh qua, nhưng loại này tốc độ quá nhanh, công kích lại hung mãnh, cho dù kinh nghiệm tương đối nhiều, nhưng cô là loại tốc độ di động rất chậm nên không muốn đi tìm ngược.

Nhưng đây là tiểu BOSS, cuối cùng là đánh hay không đánh? Không đánh thì trong lòng cô giống như bị mèo cào, nếu mà đánh, cô phải đánh kiểu gì?