Cực Hạn

Chương 66: Vân ẩn

Bóng tối cũng không đến như mong muốn, cũng không có tin tức tử vong xuất hiện.

Chỉ có một vật nặng thình lình đè lên người Diệp Hiểu Hạ, làm cô muốn kêu ra tiếng. Không phải chứ, người kia nhìn rất lợi hại, chẳng lẽ không dùng kiếm giết người, lại dùng tảng đá đè chết người sao?

Có điều... Tảng đá này hình như có chút mềm mềm, còn có chút ấm áp.

Bên cổ xuất hiện hơi thở, một chút lại một chút, nhẹ nhàng thổi vào gáy cô, làm mặt cô nóng lên.

Nhẹ nhàng mở mắt ra, trước mắt vẫn là màu xanh có chút ẩm ướt kia, còn có bầu trời màu thiên thanh thủy chung bị mưa bụi bao phủ.

Trên người bị cái gì đè ép, làm Diệp Hiểu Hạ thở cũng không xong. Cô vội vã đưa tay ra sức đẩy vật thể không xác định đè trên người ra, nhưng vừa động vào "Vật thể" kia, cô liền ngây ngẩn cả người.

Đây, đây không là một đồ vật.

Đây là một người, một con người.

Người này không phải ai khác, chính là người vừa rồi còn dùng kiếm chỉ vào cô.

Đây không phải sự thật, đây không phải sự thật! Diệp Hiểu Hạ không ngừng mặc niệm, muốn mê hoặc bản thân, cô liều mạng nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, tiếp tục nhắm lại, cứ thế lặp đi lặp lại vài lần, muốn chứng minh cái vật thể nặng nề trước mắt này chỉ là hư ảo.

Chẳng qua, kết quả thật sự vẫn làm cô thất vọng. Cái người cách mặt cô không đến 20 cm vẫn tồn tại. Mắt hắn nhắm chặt, một đầu tóc đen mất đi tinh thần phấn chấn, không khí trầm lặng, khiến Diệp Hiểu Hạ muốn hắt xì.

Cô dùng sức đẩy nam nhân này đổ ra một bên, ngồi dậy, vỗ ngực thở mấy hơi. Mông hãn dược này cư nhiên ở thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng...

Hoàn hảo nhặt về một cấp, thật sự là may mắn.

Đến lúc này, Diệp Hiểu Hạ cũng không kịp nghĩ đến cái gì khác, vội vàng từ trên đất bò lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống núi. Cô không thể tiếp tục đứng ở đây nữa, thuốc này chỉ có hiệu lực nửa tiếng, nếu tiếp tục đứng ở đây, chỉ sợ một lúc nữa nam nhân này tỉnh, một cấp của cô rớt là chắc.

Bất quá, chạy được vài bước, Diệp Hiểu Hạ ngừng lại. Cô xoay người nhìn hắc y nam tử nằm cạnh đống lửa, trong lòng có chút mâu thuẫn nói không nên lời.

Nếu hắn đúng là người từng cứu cô thì sao? Cô làm như vậy có phải là lấy oán trả ơn không? Nhưng mà, nếu tiếp tục chờ ở đây, hắn tỉnh lại, chỉ sợ bản thân cô cũng không có chỗ tốt.

Trong lòng loạn một đoàn, căn bản là không tìm thấy biện pháp.

Do dự một lúc, Diệp Hiểu Hạ cắn môi quay người, chạy tới bên cạnh người kia, dùng sức đỡ hắn lên, nửa lôi nửa đỡ hắn xuống núi về Bạch đế thành.

Diệp Hiểu Hạ, mày đúng là đồ ngu ngốc!

Cô vừa đỡ hắn xuống núi, vừa mắng bản thân, thuận tiện quay đầu trừng mắt nhìn hắn, hận không thể ném hắn đi không quan tâm. Hắn lại cực kỳ yên tĩnh cúi đầu, cả người mềm mại vô lực, đem sức nặng toàn thân đổ lên người Diệp Hiểu Hạ.

Đến khi Diệp Hiểu Hạ muốn ngã xuống, rốt cục cô cũng nhìn thấy Bạch đế thành, bức tường nhan sắc đơn điệu kia vào giờ phút này lại khiến cô xuất hiện một loại xúc động muốn rơi lệ.

Ngoại ô Bạch đế thành có một quán trà, quán trà này bình thường là nơi các hồng danh tụ tập. Ở đây chờ đội hữu vào thành mua thuốc, tu sửa trang bị hộ, tuy là một mảnh huyết tinh, lại có một loại náo nhiệt khác.

Chỉ là, hôm nay lại có chút quạnh quẽ. Chỉ có một nhạc công ngồi trong mái cỏ tranh che nắng, lẳng lặng giữ đàn cổ, một đoạn nhạc du dương mà uyển chuyển theo đầu ngón tay hắn chảy ra, giống như nước tràn ngập ngoại ô Bạch đế thành.

Đoạn nhạc này thật là dễ nghe. Tuy không tinh thông âm luật, nhưng lúc nghe giai điệu kia, Diệp Hiểu Hạ vẫn không thể ức chế cảm giác đó. Bất quá, đoạn nhạc dù hay cũng không thể làm cô dừng bước, cô hiện tại chỉ muốn đem sát tinh này quăng vào Bạch đế thành, sau đó tìm một chỗ trốn đi.

"Vị cô nương này, có thể dừng bước không?" Cô vừa mới đi qua mái cỏ tranh mái che nắng kia, liền nghe thấy một giọng nói ôn nhu như nước chậm rãi vang lên lên.

Giọng nói của hắn cũng không lớn, cũng không cường ngạnh, lại giống như mang theo một loại ma lực vĩ đại, làm bước chân vội vàng của Diệp Hiểu Hạ không tự giác mà ngừng lại. Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử đang chậm chạp ngẩng đầu, ánh mắt như chứa nắng ấm thổi qua thân thể cô.

"Anh, gọi tôi?" Diệp Hiểu Hạ lăng lăng nhìn hắn, liều mạng tìm trong đầu, cuối cùng xác nhận, cô căn bản là không biết hắn. Tuy rằng hắn rất đẹp, tuy rằng hắn rất anh tuấn, tuy rằng hắn toàn thân trên dưới đều hoàn mỹ, nhưng Diệp Hiểu Hạ xác nhận trong cuộc sống trò chơi thiếu thiện khả trần chưa từng gặp qua hắn.

"Đúng." Ngón tay nhạc công ngừng lại, đoạn nhạc êm tai kia cũng im bặt. Hắn chậm rãi đứng lên, một thân áo choàng màu vàng ẩn ẩn lộ ra sự tôn quý, tay áo hắn phất qua đàn cổ, đàn kia cũng bị thu vào.

"Chúng ta quen biết sao?"

"Bây giờ, không phải quen rồi sao?" Nhạc công này đi tới bên cạnh mái che nắng, nhẹ nhàng nâng tay vén nửa cái màn trúc, đi ra. Dưới ánh mặt trời hắn càng làm cho người khác cảm thấy vô cùng tao nhã, tuyệt đại dung tư. Hắn chậm rãi đi tới bên cạnh Diệp Hiểu Hạ, nâng tay, một ánh sáng màu lam nhạt từ trong tay hắn dừng lại trên người hắc y nam tử.

Đây là cao cấp trị liệu thuật. Tuy rằng chưa tổ đội cùng nhạc công, đan sĩ mấy chức nghiệp phụ trợ đó, nhưng Diệp Hiểu Hạ đối với kỹ năng đó cũng không xa lạ, cô đã nghiên cứu trò chơi tư liệu hai tuần đó.

Bằng vào chiêu thức đó, Diệp Hiểu Hạ có thể kết luận, nhạc công trước mắt này có cấp bậc rất cao, ít nhất là ngoài sáu mươi năm cấp, thậm chí, thậm chí rất cao.

"Tại hạ Vân Ẩn." Nhạc công Vân Ẩn hướng về phía Diệp Hiểu Hạ nhẹ nhàng thi lễ, mái tóc dài đen thùi của hắn dưới ánh mặt trời nhẹ bay trong gió tạo thành bức tranh thủy mặc cực đẹp. Sau đó hắn đứng thẳng đứng lên, môi nhợt nhạt tươi cười, khóe mắt hay mi tâm đều mang theo một loại ấm áp phảng phất có thể hòa tan băng tuyết."Là bằng hữu của vị công tử này."

Giọng nói của hắn cực kì thư hoãn, các từ ở bên trong đều mang theo vài phần phong cách cổ đại, nếu là người khác dùng từ ngữ như vậy, dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện nhất định sẽ làm Diệp Hiểu Hạ cười ra tiếng. Nhưng dùng trên người hắn, dùng giọng hắn nói ra, đáng chết, lại vô cùng thích hợp.

Nam tử ôn nhuận như ngọc kia như là đi từ sách cổ ra, Vân Ẩn hơi hơi cười: "Đa tạ cô nương ra tay cứu giúp công tử, không biết nên xưng hô cô nương như thế nào?"

Người như vậy, nói như vậy, cười như vậy. Chỉ sợ là ai cũng không cách nào cự tuyệt hắn đi, Diệp Hiểu Hạ cũng không ngoại lệ. Cô hướng về phía Vân Ẩn gật đầu, "Tôi tên là Diệp Hiểu Hạ." Bất quá, đối với lời hắn nói có chút xấu hổ, ra tay cứu giúp? Tựa hồ, không đầy đủ đi.