Cực Hạn

Chương 89: Tông sư Luyện Dược Sư

Cũng không biết là do thực lực chưa đủ, hay do những người trong thôn này tham ăn, một tuần tiếp theo Diệp Hiểu Hạ sống những ngày vô cùng đơn thuần.

Mỗi ngày login, cô đánh chết ba con lợn từng, thăng ba cấp, lại mang lợn về giao cho người trong thôn, sau đó về phòng mình luyện dược. Đương nhiên, trong đó còn có không ít trường hợp cô còn bị người trong thôn này xem như người chạy chân sai bảo lêu đến gọi đi, khiến cô cơ hồ hoài nghi mình có phải đã trở thành người giúp việc gia đình cao thượng không. Cũng may dược thảo nơi này nảy sinh cái mới cực nhanh, cơ hồ là vừa hái thì lập tức mọc ra, căn bản là không cần chờ nảy sinh cái mới gì đó, để cô trong lúc chạy chân cũng có thể thuận tiện hái thảo dược.

Nhưng nhìn tổng thể, có được bó lớn thời gian, bó lớn tài liệu, hơn nữa lại là một thôn nhỏ chuyên môn luyện dược, tất cả giống như vì bồi dưỡng cấp bậc của dược sư mà đặc biệt bố trí, chỉ qua một tuần như vậy, cấp bậc dược sư của Diệp Hiểu Hạ trực tiếp lướt qua cao cấp dược sư, đi qua cấp bình cảnh đại sư bước vào trong cửa cấp tông sư.

Diệp Hiểu Hạ cảm thấy giờ mình thật sự là xa xỉ, khi tất cả người chơi đều đang dùng cầm máu hoàn và hồi khí hoàn, cô đã dùng cầm máu hoàn hồi khí hoàn như tài liệu luyện dược, bó lớn bó lớn quăng vào trong dược đỉnh lãng phí. Cô nhìn một tổ một tổ cầm máu cao và hồi khí cao trong phòng, ánh mắt lấp lánh kim quang, đây căn bản không phải dược, mà là kim tệ trần trụi, là tiền trần trụi! Nhưng đến cùng khi nào cô mới có thể đi ra ngoài ? Đến cùng khi nào thì mới có thể đi ra ngoài chứ ! ! !

Ngay khi Diệp Hiểu Hạ vẫn còn trong thôn ra không được này nhàm chán tiến hành đại kế luyện dược, toàn bộ Cực hạn OL đều đã nổ tung rồi. Bởi vì trong một khắc Diệp Hiểu Hạ sải bước tới đại sư dược sư kia, hệ thống hướng thông báo với toàn bộ thế giới: "Chúc mừng người chơi Diệp Hiểu Hạ của Trung Quốc, trải qua chăm chỉ nỗ lực, rốt cục thành một thế hệ đại sư, trở thành người chơi cấp đại sư Luyện Dược Sư đầu tiên, hệ thống thưởng cho năm trăm điểm danh vọng thành thị!"

Tin tức như vậy khi mới vừa phát ra, có rất nhiều người bắt đầu tìm kiếm người này, nhưng kết quả giống nhau, "Người này không có trên bản đồ" . Nhưng vì Luyện Dược Sư cấp đại sư tuy không dễ đạt được nhưng cũng chỉ là cao hơn cao cấp dược sư cao một cấp thôi, cho nên cũng không tạo thành gợn sóng quá lớn.

Nhưng bốn ngày sau, hệ thống lại phát ra thông báo như vầy: "Chúc mừng người chơi Diệp Hiểu Hạ của Trung Quốc, trải qua chăm chỉ nỗ lực, cuối cùng trở thành một thế hệ tông sư, trở thành tông sư Luyện Dược Sư đầu tiên trên toàn bộ bản đồ, hệ thống thưởng cho hai ngàn điểm danh vọng thành thị, cũng tùy cơ tặng cho một gian cửa hiệu mặt tiền trong thành thị!"

Tin tức này vừa ra, nhất thời giống như thủy triều thổi qua toàn bộ Cực Hạn OL, chẳng những người chơi tỏ vẻ kinh ngạc, ghen tị, phẫn hận nhiều loại cảm xúc với chuyện này, ngay cả các đại công hội cũng bắt đầu tìm kiếm Diệp Hiểu Hạ đã mất tích nhiều ngày này.

Nhưng, bất kể tìm thế nào, tin tức được đến đều giống nhau, người này không ở trên bản đồ.

Người này không ở trên bản đồ? Cô còn di chuyển trên Trung Quốc sao? Cô không ở trên bản đồ? Vậy đến cùng cô ở đâu! Vấn đề này như bóng ma vĩ đại, bao phủ trong lòng hội trưởng các đại công hội, trừ điều này ra còn có một vấn đề khiến bọn họ lo sợ bất an.

Vị tông sư cấp dược sư của Danh Môn này, hình như cũng không ở trong lòng bàn tay Danh Môn, như vậy đến cùng cô phục vụ cho ai?

Thực ra chẳng phải Diệp Hiểu Hạ giỏi cỡ nào, khiến phần đông đại công hội để ý như thế, mà là bởi vì Luyện Dược Sư cấp tông sư thật sự không phải cấp đại sư có thể bằng. Trước không nói từ bình cảnh cấp đại sư muốn đột phá tới tông sư có bao nhiêu khó khăn, chỉ nói kia luyện dược từ cấp đại sư đến cấp tông sư sở cần bao nhiêu dược liệu, sẽ không là một người bình thường thậm chí là một cái nghiệp đoàn bình thường có thể chuẩn bị .

Huống chi, theo tư liệu trò chơi biểu hiện, đến Luyện Dược Sư cấp tông sư có thể luyện chế thuốc cầm máu sơ cấp và trung cấp. Hai loại dược này có thể lập tức bổ huyết bổ lam vượt qua một vạn điểm, điều này trong thành chiến, đánh BOSS và tất cả hoạt động quan trọng đơn giản là vật cứu mạng.

Hai quân đối chọi, song phương hỗn chiến, so sánh chẳng phải người nào cấp bậc cao, cũng không phải người nào thao tác tốt, mà là so xem bên nào sống lâu hơn.

Nếu công hội nào chân chính có được một vị tông sư Luyện Dược Sư như vậy, không thể nghi ngờ đã nắm được tiên cơ của tất cả các trận chiến trong tương lai.

Vì nguyên nhân này, sự mất tích của Diệp Hiểu Hạ mặt ngoài bình tĩnh không gợn sóng, thực tế gợn sóng thay nhau nổi lên trong bản đồ khu vực Trung Quốc, thậm chí thế giới bản đồ cũng trở thành một phen đao giơ lên mà chưa ha xuống.

Không chỉ có sóng to gió lớn trong trò chơi, ngay cả trên diễn đàn cũng rối loạn lung tung, mấy từ nóng nhất diễn đàn trừ Diệp Hiểu Hạ thì chính là tông sư Luyện Dược Sư. Chỉ cần là tin tức phát ra trên diễn đàn có Diệp Hiểu Hạ và về tông sư Luyện Dược Sư nhất thời đều nóng rối tinh rối mù, chẳng qua là nhân vật chính trong tất cả những nghị luận này lại bởi vì trầm mê thời gian dài trong việc luyện dược nên đã thật lâu không chú ý tin tức và diễn đàn, cho nên, đối với việc mình bị mang thành đề tài trọng tâm căn bản hoàn toàn không biết gì cả.

Nhiệm vụ hằng ngày chỉ có một, Diệp Hiểu Hạ bỏ dược liệu còn lại của ngày hôm qua luyện thành một lò giải độc hoàn cao cấp mới, rồi đi ra ngoài hái thuốc. Đi vào trong thôn, cô giống như thường lui tới, đi tìm lão thôn trưởng trước, hỏi xem khi nào mình có đủ thực lực đi ra ngoài. Mà lão thôn trưởng cũng giống như làm hằng ngày nhiệm vụ, lên lên xuống xuống đánh giá Diệp Hiểu một chút Hạ, mới cười hề hề nói: "Sắp rồi, chỉ còn kém một chút."

Lại là những lời này, những lời này cô đã nghe một tuần, không biết còn phải nghe bao lâu mới tính xong, nếu tiếp tục kéo dài, không biết tháng này cô có thể đi ra ngoài không... Nếu không thể ra đi...

Diệp Hiểu Hạ không dám tiếp tục tưởng, cô rất AQ lắc đầu, qua một ngày tính một ngày, nói không chừng ngày mai cô sẽ đi ra ngoài.

Ngày cứ như vậy trôi qua, hôm nay Diệp Hiểu Hạ chuẩn bị ra khỏi thôn hái thuốc, cũng không nghĩ lại bị lão thôn trưởng gọi lại: "Ta nói Hiểu Hạ à, sao cô cứ đi vào trong rừng đi hái thuốc vậy, dược nơi đó đều là tàn thứ phẩm chúng tôi không cần, ngay từ đầu tôi còn tưởng cô phát hiện tiên thảo linh tinh gì đó, nhưng mấy ngày gần đây thấy cô hái cỏ dại mãi, chẳng lẽ cô dùng cỏ dại này luyện dược sao?"

Cỏ dại... Diệp Hiểu Hạ giật giật khóe miệng, cười gượng vài tiếng. Cỏ dại thì thế nào? Dùng cỏ dại cô cũng luyện thành tông sư Luyện Dược Sư !

"Đúng vậy..."

"Ngày hôm qua tôi nhìn nhìn trong phòng cô, dược của cô..." Nói xong ông thở dài một hơi, có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cô nói xem cô chỉ có chút trình độ này, nếu đi ra ngoài, cô còn không biết xấu hổ nói đã từng ở nơi này với chúng tôi? Cô bảo chúng tôi giấu nét mặt già nua này ở đâu?"

Mặt Diệp Hiểu Hạ co rúm, ta ngã, lão nhân đáng chết chẳng những tùy tiện vào phòng ở của cô, còn cư nhiên dám giáo huấn cô như vậy! !

Dựa vào, người muốn mặt cây muốn vỏ, nếu không có vỏ không mặt mũi quỷ cũng sợ hãi!

Thật ra Diệp Hiểu Hạ chưa từng tiếp xúc với người da mặt dày, lại càng không nói tới người không da không mặt mũi. Hôm nay, cô xem như kiến thức đến cơ thể sống. Lão thôn trưởng này chẳng những giáo huấn cô giáo huấn đến nước miếng bay tứ tung, còn giống như nghiện rồi. Bằng không chuyển một cái ghế trúc đặt dưới ánh mặt trời vừa phơi nắng, vừa tiếp tục giáo huấn.

Cô chỉ cảm thấy trong đầu có cái gì đó đứt, nhìn lão thôn trưởng ngang ngược này khiến lửa giận Diệp Hiểu Hạ đè nén nhiều ngày bạo phát! Cô cọ cọ cọ vài bước bước đi đến trước mặt lão thôn trưởng, một phen tóm cổ áo ông lớn tiếng hô trở về: "Ông lại nhiều lời một câu cho tôi xem! Ông lại nhiều lời một câu cho tôi xem! ! !"

Người trong thôn nhân bình thường thấy Diệp Hiểu Hạ cười tủm tỉm, chưa từng thấy dáng vẻ tức giận tận trời của cô, nhất thời đều dừng việc trong tay, khiếp đảm nhìn cô. Ngay cả thôn trường vừa rồi vẫn còn thao thao bất tuyệt giờ khắc này cũng rụt cổ, sợ hãi như thấy nữ La Sát.

Diệp Hiểu Hạ cũng mặc kệ lúc này mình có phải rất giống người đàn bà chanh chua không, cô chịu đủ rồi! Nếu không phát tiết một chút, cô nghĩ không đến ngày đi ra ngoài cô sẽ nghẹn chết ở chỗ này .

Trong tay tóm vạt áo lão thôn trưởng, Diệp Hiểu Hạ cũng mặc kệ ông có phải người già hay không, bắt đầu lay: "Tôi đã thấy người không biết xấu hổ, chưa từng thấy người không biết xấu hổ như ông! Tôi có thái độ tốt như vậy hỏi các người đi ra ngoài thế nào, các người nói không thể ra, cái này cũng quên đi, sau đó còn phun mật vàng với tôi, buộc tôi giúp các người báo thù, có thế mới nói với tôi có biện pháp đi ra ngoài. Các người chơi đừa với người ngốc mà! Đúng vậy, các người là đang chơi đùa với người ngốc mà! !"

"A, không đúng không đúng, Hiểu Hạ à, cô phải lạnh nhạt, phải bình tĩnh, đến, hít sâu, cùng ngồi xuống nói chuyện, lạnh nhạt lạnh nhạt!" Một bà lão vội vàng đi tới ở bên người Diệp Hiểu Hạ với khuôn mặt tươi cười, bắt đầu hít sâu.

Diệp Hiểu Hạ vẻ mặt táo bón hét lớn một tiếng: "Lạnh nhạt! Lạnh nhạt cái lông!"

Bà lão thấy Diệp Hiểu Hạ vẫn còn nổi nóng, lập tức lui đầu qua một bên, đi vào góc tường bắt đầu vẽ vòng tròn.

"Tôi nói cho các người biết, tôi nhịn các người đã lâu ! Các người nhờ tôi làm việc còn khoa tay múa chân, các người nghĩ đến các người là ai chứ! Tôi hái dược thì là cỏ dại, các người hái là tiên thảo sao! Dựa vào! Mỗi ngày chẳng những bắt tôi đi đánh lợn rừng cho các người, còn không phân thịt cho tôi ăn, bắt tôi ăn cháo loãng! Còn bắt tôi giúp các người làm việc không cho tiền công! Đây là thái độ các người đối đãi với ân nhân giúp báo thù sao!"

"Hiểu Hạ, cô hãy nghe tôi nói..." Tuy lão thôn trưởng bị tóm cổ áo hô hấp hơi khó khăn, nhưng vẫn nỗ lực muốn tranh thủ cho mình cơ hội. nói chuyện

"Nói cái gì nói! Hôm nay tôi nói cho các người biết! Cô nãi nãi tôi mặc kệ ! Tôi mặc kệ các người có phải có mối hận diệt tộc không, tôi mặc kệ các người có phải sống sống quãng đời còn lại trong này không, đâu có một sợi quan hệ nào với Diệp Hiểu Hạ này! Tôi, không, làm, !" Diệp Hiểu Hạ trực tiếp đánh gãy lời nói của lão thôn trưởng, buông cổ áo ông ta ra, vỗ vỗ tay, vẻ mặt phẫn nộ.

Không sai, cô mặc kệ ! Cô không tin mình không hỏi đám người này thì tìm không được đường ra ngoài! Dù sao chỗ này cô còn chưa thăm dò xong, cô không tin đi hết chỗ này cũng tìm không thấy phương pháp đi ra ngoài!