Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 50: Thức tỉnh

Con cự xà kia chỉ kịp liếc nhìn Hứa Tử Yên đang chìm xuống đáy đầm một cái, đã bị mùi Nhiếp Không thảo thoang thoảng trong không khí hấp dẫn, thân hình vọt lên không trung, hai cánh mở ra khoảng chừng hơn năm thước, bay ‘phần phật’ một tiếng lên trời, đuổi theo phương hướng Dẫn Thú phù phiêu đãng.

Chỉ ngay lập tức, đám yêu thú đó đã truy đuổi ra xa vài dặm, sáu con cửu giai yêu thú đồng thời lao về phía Dẫn Thú phù ở không trung, mỗi con đều lao tới chộp lấy Dẫn Thú phù.

‘Rẹt!’ một tiếng, tấm Dẫn Thú phù kia liền biến thành sáu mảnh nhỏ, sau đó bốc lên một làn khói mỏng, biến mất giữa trời gió tuyết.

Vẻ mặt sáu con cửu giai yêu thú sửng sốt, tiếp đó giận dữ, chúng đều cho rằng là đối phương hủy mất Dẫn Thú phù. Tư duy của yêu thú vốn đơn giản, lại ở trong cơn giận dữ, lập tức lao vào nhau chiến thành một trận.

Sáu con yêu thú chính là cửu giai yêu thú, lại đang trong cơn phẫn nộ. Sáu con cùng bộc phát ra sức mạnh chỉ một thoáng đã khiến sơ giai yêu thú xung quanh chết hàng loạt, thừa lại cũng quay đầu bỏ chạy mất. Ngay lập tức, ở tại chỗ chỉ còn lại sáu con yêu thú đang chiến đấu loạn xà ngầu.

Tuyết tuy rơi rất dày rất mau, nhưng ở trong không gian sáu con yêu thú đánh nhau, phạm vi vài trăm thước ấy, vậy mà không có lấy một bông tuyết nào có thể tiến vào, toàn bộ phạm vi vài trăm thước bên trong tựa như đã trở thành một không gian độc lập, chỉ thấy sáu con yêu thú hết bay lên lại bay xuống, thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng rống giận, sức mạnh dâng trào khuấy động chung quanh.

Rốt cuộc, bắt đầu có yêu thú bị thương. Mà trong sáu con yêu thú này, tu vi con cự xà kia là thấp nhất. Tuy rằng cũng là cửu giai, nhưng lại vừa mới đột phá đến cửu giai sơ cấp, năm con yêu thú còn lại kia đều là cửu giai trung cấp hoặc cao cấp. Vì thế, con cự xà kia không thể tránh khỏi việc trở thành đối tượng trút giận của lũ yêu thú. Chưa đến một canh giờ, con cự xà kia liền đang sống sờ sờ bị năm con yêu thú kia đánh chết.

Năm con còn lại vẫn cứ đánh nhau không ngừng không nghỉ, đợi mãi đến khi cửu giai trung cấp yêu thú kia chết trận luôn, bốn con yêu thú còn lại mới mình đầy thương tích nhìn nhau chằm chằm, cuối cùng không cam lòng rời đi.

Thân thể Hứa Tử Yên chìm xuống đáy đầm, mấy con cửu giai yêu thú kia rống dài trực tiếp làm cho Hứa Tử Yên chấn động đến hôn mê. Kỳ quái là, Hứa Tử Yên cũng không bởi vì ở trong nước mà hít thở không thông. Ở xung quanh thân thể nàng, đầm nước màu trắng ngà không ngừng phân giải ra bọt khí dày đặc, thế nhưng bọt khí này lại không trôi lên đỉnh đầm, mà chen chúc tuôn vào trong cơ thể Hứa Tử Yên.

Thân thể Hứa Tử Yên giống như một cái hắc động tràn ngập lực hấp dẫn, ở bên ngoài thân thể nàng phủ kín một đám lốc xoáy cỡ nhỏ, không ngừng hấp thu chất khí sinh ra từ đầm nước này, sau đó bức một tia tạp chất từ trong cơ thể ra ngoài.

Dần dần, một đám lốc xoáy cỡ nhỏ dày đặc che kín bên ngoài thân thể hợp thành một cái lốc xoáy to lớn, chậm rãi xoay tròn ở trên thân thể Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên đang hôn mê nên không hay biết gì, cái đầm nước này là do tập trung linh khí của Thương Mang sơn mạch dựng dục mà thành một cái linh tuyền. Điểm thần kỳ là nó có thể giúp người thay xương đổi thịt, hình thành linh thể. Linh tuyền này bị con cự xà kia phát hiện, lập tức chiếm lấy làm của riêng, ở bên trong linh tuyền này tu luyện trăm năm, liền từ lục giai yêu thú đột phá đến cửu giai, có thể thấy được điểm thần kỳ của linh tuyền này.

Hiện giờ ở trong cơ thể Hứa Tử Yên đang hình thành một vòng tuần hoàn, linh tuyền bên trong đầm phân giải ra linh khí nồng đậm ào ạt tiến vào cơ thể Hứa Tử Yên, sau đó khí bẩn trong cơ thể đều bị bài tiết ra ngoài, dần dần thân thể Hứa Tử Yên trở nên thông suốt, khí bẩn cả người đã bị bài tiết ra hết, không ngừng thải ra tạp chất, ở bên ngoài thân thể Hứa Tử Yên hình thành một tầng dịch thể thật dày, dán chặt trên người Hứa Tử Yên, giống như một cái kén.

Như thế, Hứa Tử Yên đã hôn mê suốt ba ngày ba đêm ở đáy đầm, loại khí tức này cũng luôn không ngừng tuần hoàn ba ngày ba đêm. Linh khí do linh tuyền phân giải bị Hứa Tử Yên hút vào trong cơ thể liên tục, mà khí bẩn và tạp chất trong cơ thể lại không ngừng bị bài tiết ra ngoài.

Vào lúc mặt trời mọc ngày thứ tư ở Thương Mang sơn mạch, thân thể Hứa Tử Yên dưới đáy đầm đột nhiên chấn động, một luồng khí tức dồi dào mạnh mẽ từ trong thân thể Hứa Tử Yên thoát ra. Lốc xoáy trên thân thể trong giây lát trở nên to lớn, tốc độ xoay tròn lại càng cấp tốc, số lượng lớn linh khí từ linh tuyền phân giải biến thành dày đặc, điên cuồng dũng mãnh nhập vào thân thể Hứa Tử Yên.

“Rắc ~~”

Trong cơ thể Hứa Tử Yên vang lên một tiếng giòn tan.

“Roẹt ~~”

Lớp màng bên ngoài thân thể Hứa Tử Yên nứt ra một cái khe, tiếp đó vết rách kia kéo dài ra bốn phương tám hướng, cuối cùng rạn nứt, biến thành mảnh nhỏ, phân tán ở đáy đầm.

Hứa Tử Yên đột phá, từ Luyện Khí kỳ tầng thứ ba đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng thứ tư, nhưng nàng lại không hề hay biết rằng, thân thể nàng đã từ phàm thai biến thành thủy linh thể. Từ đây về sau nàng tu luyện công pháp hệ thủy sẽ làm ít hưởng nhiều, chẳng những thành tựu tương lai không có giới hạn, mà khi giao đấu với đối thủ đồng cấp, cũng sẽ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Không chỉ kéo dài khí mạch, mà còn có sức mạnh hùng hậu. Hứa Tử Yên có thể nói là vì mọi người bí quá hóa liều, nhưng lại trong họa gặp phúc, nhất ẩm nhất trác, mạc phi tiền định (*).

(*) Nhất ẩm nhất trác, mạc phi tiền định: Nghĩa là một miếng ăn, một miếng uống đều đã có định trước.

Hứa Tử Yên chậm rãi mở hai mắt, khi nàng thấy rõ tình cảnh của mình, vẻ mặt lập tức sửng sốt. Hai tay vừa dùng sức, đã ngồi dậy từ đáy đầm, ngay sau đó song chưởng vỗ một cái, liền từ đáy đầm phóng lên, trồi khỏi mặt nước.

Hứa Tử Yên quan sát xung quanh, phát hiện nơi này bị vây trong một cái sơn cốc, chung quanh đều là rừng cây rậm rạp, bốn phía im ắng.

Hứa Tử Yên nhảy ra khỏi đầm nước, ngồi trên một tảng đá. Nỗ lực nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, đột nhiên thân hình chấn động, giật mình nhớ tới bản thân bị mấy tiếng rống dài của cao giai yêu thú làm ngất đi, lại cẩn thận quan sát chung quanh một lần, vểnh tai nghe ngóng một cái, cuối cùng xác định bốn phía không có nguy hiểm gì, mới thả lỏng trái tim đang treo lơ lửng.

Cúi đầu ngó hai tay trống trơn, biết nhất định là lúc mình hôn mê, tấm Dẫn Thú phù đã tuột mất khỏi tay, nhưng cũng may nhờ tấm Dẫn Thú phù dẫn một lũ yêu thú kia đi, mới giữ được tính mạng của mình. Quay đầu nhìn lại đầm nước, khóe miệng không khỏi xẹt qua một tia mỉm cười, trong lòng cảm thán: “Ít nhiều nhờ cái đầm nước này, mình mới không bị ngã chết, hơn nữa còn che giấu thân hình mình! Kiếm của mình chắc cũng rớt xuống đáy đầm rồi.”

Nghĩ tới đây, Hứa Tử Yên đứng dậy từ trên tảng đá, lại một lần nữa nhảy vào trong nước, tìm kiếm dưới đáy đầm. Rất nhanh, tay nàng đã đụng phải trường kiếm của mình, liền chộp thanh kiếm vào tay, nhảy ra khỏi đầm nước.

Hứa Tử Yên lấy quần áo từ trong túi trữ vật, thay quần áo ướt trên người xuống. Trong lòng lại thầm nghĩ: “Không biết mình đã hôn mê dưới đáy đầm bao lâu? Yêu thú Thông U cốc có hoàn toàn bị mình hấp dẫn lại đây không? Vẫn nên trở về coi thử xem sao!”

Nghĩ xong, vận khởi tu vi, thân hình nhảy lên trước một cái, đang tính bay ra phía ngoài Thương Mang sơn mạch. Nhưng Hứa Tử Yên vừa nhấc lên một chân, thân hình lập tức chấn động, nét mặt cũng biến đổi theo…