Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 80: Nước mắt rơi trong tuyết

Hứa Tử Yên vừa nghe liền âm thầm hoảng hốt, nhanh chóng khựng mạnh thân thể lại, trong giây lát bắn lên phía trước, thân thể không ngừng xoay tròn, giống như một cơn lốc xoáy phá vỡ gió tuyết giữa trời, vút lên như diều gặp gió. Tập trung quan sát người truy kích đằng sau.

Người ở sau kia, nghe người trên phi kiếm phía trước kêu Hứa Tử Yên, vẻ mặt lập tức biến đổi, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, vừa đuổi vừa hô: “Ta là Trung Đô thành Hứa gia Hứa Lân, phía trước là người phương nào?”

Dứt lời, Hứa Lân liền trông thấy một cơn lốc xoáy từ trên mặt đất phóng lên cao, cuốn lấy tuyết bay đầy trời, giống như một con rồng tuyết xuất hiện trước mặt mình.

Nghe tiếng Hứa Lân la lên, con rồng tuyết đang phóng lên cao đột nhiên khựng một cái, tuyết bay xoay tròn tản ra bốn phía, hiện ra Hứa Tử Yên đang dần dần rơi xuống.

“Tử Yên!” Hứa Lân trên phi kiếm hô lên một tiếng, bay cái vèo đến bên cạnh Hứa Tử Yên, theo Hứa Tử Yên từ từ hạ xuống, nhẹ giọng hỏi: “Tử Yên, xảy ra chuyện gì? Sao muội lại xuất hiện ở nơi này? Bọn họ là ai?”

Hứa Tử Yên lúc này đã rơi xuống mặt đất, Hàn Việt chở theo Hứa Vân Đông và Hứa Văn Lệ cũng cùng nhau bay xuống từ không trung. Hứa Tử Yên không trả lời vấn đề của Hứa Lân, mà tò mò hỏi: “Hứa Lân sư huynh, sao huynh lại xuất hiện ở nơi này?”

“À, ban đêm ta đứng trên đỉnh Phiêu Tuyết phong.” Nói tới đây, gương mặt Hứa Lân liền hiện ra biểu cảm ngượng ngùng, nhưng rồi lập tức nhanh chóng nói tiếp: “Nhìn thấy nơi này có ánh sáng chớp động, không biết xảy ra chuyện gì, vì thế liền đến xem.”

Dứt lời, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, ánh mắt lo lắng quan sát Hứa Tử Yên từ trên xuống dưới, đến khi thấy Hứa Tử Yên không có bị thương, mới thả lỏng tâm tình, gấp giọng hỏi: “Vừa rồi chùm sáng kia là chuyện thế nào, khoảng cách quá xa, nên không nghe được tiếng, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy ánh sáng lóe lên, rốt cuộc là chuyện gì?”

Hứa Tử Yên nói tên cùng thân phận Hứa Văn Lệ, Hứa Vân Đông và Hàn Việt cho Hứa Lân nghe, đợi bốn người bọn họ hoàn lễ nhau xong, lại kể sơ lược chuyện vừa xảy ra cho Hứa Lân một lần.

Hứa Lân hết hồn hết vía há hốc mồm nghe sự tình đã trải qua, biết tia sáng mà mình nhìn thấy trên Phiêu Tuyết phong chính là phù do Hứa Tử Yên phóng ra.

“Các ngươi là nói Thương Lãng thành Chu gia và Nam Lâm thành Dương gia đã liên thủ, chuẩn bị đối phó Hứa gia chúng ta?”

“Hứa Lân sư huynh, không cần hỏi lại, chúng ta mau chạy về gia tộc, báo cáo việc này cho tộc trưởng đi!”

“Được! Chúng ta đi mau!”

Lúc này Hàn Việt và Hứa Văn Lệ đều đã mệt rã rời, Hứa Vân Đông liền do Hứa Lân mang theo phi hành ở không trung, mà Hứa Tử Yên vẫn cứ vút bay trên tuyết, nhìn bóng lưng Hứa Tử Yên tựa như ảo mộng, Hứa Lân cũng giống đám người Hàn Việt, trong lòng tràn ngập khiếp sợ.

Mắt thấy khoảng cách Trung Đô thành chỉ còn khoảng năm dặm lộ trình, đột nhiên, trên bầu trời có một trận uy áp đè ép tới hướng bọn họ. Trận uy áp kia giống như thủy triều, một đợt tiếp một đợt, đợt sau lại mạnh hơn đợt trước.

Hứa Văn Lệ, Hàn Việt và Hứa Lân mang theo Hứa Vân Đông phi hành tại không trung, trong giây lát liền cảm thấy trên người mình như bị đè nặng ngàn vạn cân, rồi đột nhiên mất đi thăng bằng, rớt xuống từ trên bầu trời.

Hứa Tử Yên đang lướt đi, thân hình bỗng chốc giống như một bông tuyết bị gió cuốn bay, lấy một độ xa không thể tin nổi, lại cực kỳ tự nhiên bay về phía sau, lập tức dừng lại ở phía trước đám người Hứa Lân té rớt xuống.

Đối mặt với uy áp như cả ngọn núi, Hứa Tử Yên tựa như một tảng đá ngầm trong cơn sóng lớn, đón đỡ uy lực từ trên trời giáng xuống. Cả người giống như bị một ngọn núi lớn đè lên, xương cốt trong cơ thể vang lên ‘răng rắc’, mắt thấy sắp sụp đổ.

“Ồ?” Không trung truyền đến một tiếng ồ khe khẽ, uy lực như thủy triều kia đột nhiên gia tăng, mặt Hứa Tử Yên bỗng chốc đỏ bừng, hô hấp gần như đã ngưng lại. Nhanh chóng lấy mười tấm phù từ trong túi trữ vật ném ra không trung xung quanh mình, bố trí một tòa phòng ngự phù trận loại nhỏ.

Tòa phòng ngự phù trận này vừa hình thành, uy áp như núi kia lập tức biến mất. Hứa Văn Lệ, Hàn Việt, Hứa Lân và Hứa Vân Đông bị áp quỳ rạp trên mặt đất cảm giác được lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người bò dậy, ngửa đầu nhìn lại hướng bầu trời.

Chỉ thấy tuyết bay trên bầu trời đột nhiên cuồn cuộn cuốn sang hai bên trái phải, không trung xuất hiện bốn bóng người, chính là Dương Linh Lung cùng hai thủ hạ của nàng đã đi rồi quay lại, đang ngự kiếm bên cạnh nàng là một nam tử hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đám người Hứa Tử Yên. Khí thế như núi kia đúng là từ trên người kẻ này phóng ra.

“Chính là mấy người này?” Người kia lạnh giọng nói.

“Dạ, Lãnh thúc thúc! Nếu không phải tối nay thúc thúc ngẫu nhiên đi ngang nơi này, để con gặp được thúc thúc, chỉ sợ đã làm hỏng đại sự của gia tộc!” Dương Linh Lung cung kính nói với Dương Lãnh kia.

“Thế nhưng… chỉ bằng thực lực mấy người này? Làm sao con có thể để cho bọn họ chạy trốn?” Ánh mắt Dương Lãnh quan sát mấy người Hứa Tử Yên từ trên xuống dưới, cất giọng khó hiểu hỏi.

Mặt Dương Linh Lung không khỏi đỏ lên, làm thiếu nữ thiên tài của Dương gia, nàng khi nào thì thua thiệt dưới tay kẻ khác, thật không ngờ khi đối chiến Hứa Tử Yên lại chẳng làm được gì. Nhưng việc này lại không thể không nói, liền đỏ mặt đáp: “Đều tại Hứa Tử Yên kia, trên người nàng có rất nhiều phù, con căn bản không có cách nào tóm được nàng.”

“Phù?” Trong mắt Dương Lãnh chợt lóe tia sáng, nhìn quét qua phù trận phập phềnh ở bên cạnh Hứa Tử Yên. Đáng tiếc là hắn không có nghiên cứu phù, càng đừng nói đến phù trận. Tại phương bắc đại lục này, ngoại trừ người của tông môn, trong thế tục có mấy người có thể nhận biết phù trận?

Tuy rằng Dương Lãnh có thể nhận ra phù này đều là nhị phẩm phù đỉnh, nhưng ở trong lòng hắn nhận định rằng, nhị phẩm phù đỉnh cho dù nhiều hơn nữa, cũng không thể tổn thương đến bản thân, ngay cả Dương Linh Lung Luyện Khí kỳ tầng thứ năm cũng không thể tổn thương nổi! Vậy làm sao có thể đánh bại Dương Linh Lung? Do đó hắn không khỏi hơi nhíu mày.

“Ta đến thử nghiệm xem?” Dương Lãnh lạnh lùng hừ một tiếng, hai tay hợp lại trước ngực, linh khí hệ kim trên đỉnh đầu cấp tốc ngưng kết, rất nhanh liền ngưng kết ra một thanh trường thương. Mũi thương lóe lên tia sắc nhọn lạnh lẽo, lao về phía đám người Hứa Tử Yên bên dưới.

“Đi!” Dương Lãnh quát to một tiếng, thanh trường thương kia phá tan gió tuyết, gào thét nhằm tới phù trận xung quanh Hứa Tử Yên.

Một tiếng oành vang dội, thanh trường thương màu vàng kia ầm ầm tiêu tán, nhưng ánh sáng của mười tấm phù cấu thành phù trận cũng lụi dần, gần như sắp sụp đổ, sợ rằng chẳng thể đỡ nổi một thương kế tiếp của Dương Lãnh.

Vẻ mặt Dương Lãnh trong không trung lập tức cứng lại, ánh mắt lóe lên tia sáng, hắn thật không ngờ mười tấm nhị phẩm phù đỉnh, bị Hứa Tử Yên kia sử dụng, lại sinh ra hiệu quả không tưởng như thế.

Giữa trời tuyết rơi, lòng đám người Hứa Tử Yên đã trầm xuống, Dương Lãnh kia tu vi rất cao, tuyệt đối là một tu sĩ Luyện Khí kỳ cấp cao, chỉ sợ đám người mình đêm nay chẳng còn mạng rời khỏi đây.

Lúc này, Dương Lãnh kia lại bắt đầu hợp hai tay ở trước ngực, lực lượng hệ kim ở không trung lại điên cuồng ngưng tụ. Hứa Tử Yên cắn răng một cái, lấy hết nhị phẩm phù đỉnh công kích và phòng ngự còn thừa lại trong túi trữ vật ra, tất cả có khoảng năm mươi mấy tấm, rồi ném toàn bộ tới đám người Dương Lãnh, lập tức bố trí một tòa phù trận ở không trung, vây bốn người Dương Lãnh và Dương Linh Lung ở bên trong.

Hứa Tử Yên lại nhanh chóng cầm một tấm ngũ phẩm phù đỉnh cuối cùng vào trong tay, vừa gắt gao nhìn chằm chằm Dương Lãnh trong phù trận, vừa nói với đám người Hứa Lân: “Các ngươi đi mau, cái phù trận này chỉ sợ không vây được nhóm người kia được bao lâu!”

“Không! Muội dẫn theo bọn họ trở về gia tộc, ta ở lại chỗ này!” Hứa Lân lớn tiếng nói với Hứa Tử Yên.

“Các ngươi đi trước, chỗ ta còn có một tấm ngũ phẩm phù, có thể phòng thân.” Gương mặt Hứa Tử Yên hiện lên vẻ sốt ruột nói.

Hứa Lân đột nhiên đoạt lấy tấm ngũ phẩm phù trong tay Hứa Tử Yên, hai tay siết chặt tấm ngũ phẩm phù kia, lớn tiếng quát Hứa Tử Yên: “Muội dẫn theo bọn họ đi, ta ở lại! Bằng không hiện tại ta liền xé tấm ngũ phẩm phù này ném tới đám người Dương Lãnh!”

Dứt lời, Hứa Lân ngự kiếm bay lên, trực tiếp lao tới chỗ Dương Lãnh, đứng ngoài phù trận đang nổi lơ lửng bao vây đám người Dương Lãnh, vẻ mặt kiên quyết nhìn Hứa Tử Yên bên dưới.

Nước mắt Hứa Tử Yên lập tức rơi xuống, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Hứa Lân ở không trung. Ở phía sau hắn, Dương Lãnh bị nhốt trong trận đang không ngừng oanh kích phù trận, tiếng động ầm ầm kia khiến lòng người run sợ, dưới trời tuyết bay tán loạn lại càng kinh người hơn.

Hứa Tử Yên dứt khoát quay người lại, khẽ quát một tiếng: “Đi!”

Xoay người bay vút về phương hướng Trung Đô thành, hai hàng nước mắt tuôn rơi ào ào dưới trời tuyết, giống như hai chuỗi trân châu óng ánh trong suốt phân tán trên nền tuyết…