Cùng Bá Đạo Thiếu Gia Hàng Ngày Ở Chung

Chương 19

Hai người đi vào phòng, Cố Cảnh Luật đóng cửa xong, mạnh quay đầu nhìn Nhan Vũ, dường như còn chưa thể tin được cô gái tóc ngắn cao gầy trước mặt này chính là tên dobe kia.

Nhan Vũ cười hì hì, “Ngạc nhiên lắm à?”

Cố Cảnh Luật nghẹn nửa ngày, mới hỏi một câu: “Sao anh lại tới đây?”

“Tôi lo lắng cho cậu đó.” Nhan Vũ lo lắng lo lắng, “Cậu đột nhiên mất tích, một cú điện thoại cũng không gọi cho tôi.”

“Anh không có việc gì lo lắng tôi làm gì! Chúng ta cũng chẳng phải bạn bè thân thiết.” Cố Cảnh Luật miệng thì nói như vậy, nhưng Nhan Vũ vẫn có thể từ biểu tình hắn cực lực che dấu thấy được hắn bởi vì mình đến mà tâm tình cũng không tệ.

“Aiyo, đừng nói vậy mà, chúng ta tốt xấu gì cũng đã ngủ chung một giường. Tôi rất nhớ cậu đó, còn cậu, có nhớ tôi không?”

Sắc mặt Cố Cảnh Luật trở nên không được tự nhiên, “Nói linh tinh gì đó!”

Nhan Vũ bế Thái Vấn vẫn luôn nằm trong túi mình ra, “Không nhớ tôi thì thôi, nhưng cũng nhớ nó chứ.”

Cố Cảnh Luật “Hừ” một tiếng, nhận lấy Thái Vấn, dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó.

“Sao anh tìm được đến đây?” Cố Cảnh Luật hỏi.

Nhan Vũ chính là không biết nên trả lời thế nào, Cố Cảnh Luật còn nói: “Có phải bởi vì cái ví tiền kia không?”

Nhan Vũ sửng sốt, “Ví tiền nào?”

“Chính là cái anh thay tôi đăng bán trên mạng đó. Người nhà tôi nhận ra nó mới tìm được tôi. Xui xẻo thế không biết.”

Nhan Vũ không nói gì nữa, đề tài này cũng liền trôi qua.

“Kế tiếp cậu tính sao?”

Cố Cảnh Luật nằm trên giường, Thái Vấn lăn qua lăn lại xung quanh vai hắn. “Không biết. Hiện tại ba mẹ tôi không cho tôi ra ngoài. Bọn họ sau lưng tôi thay tôi xin vào mấy trường đại học ở nước ngoài, phỏng chừng đợi tới mùa thu, bọn họ sẽ trực tiếp đem tôi đóng gói quăng ra ngoại quốc.”

“A, không được a a a!” Nhan Vũ quá sợ hãi, nếu Cố Cảnh Luật ra nước ngoài, anh còn theo đuổi thế nào được? Lấy năng lực hiện tại của anh, hai tấm vé máy bay khứ hồi có khi cũng mua không nổi.

“Ồn chết được.” Cố Cảnh Luật buồn bã ỉu xìu, “Tôi cũng không muốn, chẳng lẽ lại trốn nhà lần nữa?”

Nhan Vũ nhịn không được giật dây hắn, “Ế? Đó cũng là một cách hay!”

Cố Cảnh Luật liếc Nhan Vũ một cái xem thường, “Một đồng cũng không có trốn cái búa!”

“Tôi có thể nuôi cậu, nam thần! Có thể nuôi nam thần tôi thấy rất vui!”

“Coi như hết, chỉ cần ba mẹ tôi thật sự muốn tìm, tôi trốn đến chỗ nào cũng đều vô dụng.” Cố Cảnh Luật phiền não vò vò mái tóc hơi dài của mình, “Nhưng tôi thật sự muốn ra ngoài một chút. Mỗi ngày đều bị nhốt ở nhà, tôi cảm thấy trên người dần có một loại hơi thở trạch nam đáng khinh luôn rồi.”

Nhan Vũ: “…”

Hai người đều không nói gì, trong phòng nhất thời vô cùng yên tĩnh, chỉ có Thái Vấn thỉnh thoảng phát ra tiếng ư ử. Cố Cảnh Luật nằm trên giường, nhìn trần nhà, cũng không biết suy nghĩ gì. Nhan Vũ ôm hai chân ngồi bên người hắn, đau khổ suy tư đối sách.

Anh nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, độ hảo cảm của Cố Cảnh Luật với anh đã đến 50. Mr.L từng nói, độ hảo cảm vượt qua 50 chứng tỏ cảm giác Cố Cảnh Luật đối với anh đã không còn chỉ là bạn bè đơn thuần.

Khổ nỗi, Nhan Vũ một chút cũng nhìn không ra cảm giác Cố Cảnh Luật đối với mình có gì khác trước, anh thậm chí còn không biết liệu hắn có coi anh là bạn hay không nữa. Tính Cố Cảnh Luật biệt nữu kinh khủng, thường xuyên khẩu thị tâm phi, muốn chân chân chính chính biết hắn nghĩ gì không phải chuyện đơn giản.

Mặc kệ ra sao, độ hảo cảm 50 khẳng định còn chưa đủ, tuy rằng Mr.L không nói gì, nhưng Nhan Vũ đoán nhất định phải làm cho độ hảo cảm lên đến mức cao nhất mới có thể mang được Cố Cảnh Luật về nhà. Anh tốn thời gian lâu như vậy mới khiến hảo cảm lên tới 50, nếu như Cố Cảnh Luật thật sự bị cha mẹ hắn đưa ra nước ngoài, anh cả đời cũng không ôm được nam thần về!

Cố Cảnh Luật ngẩn ngơ đủ, quay đầu nhìn Nhan Vũ, chỉ thấy anh cắn môi, mặt đầy bối rối, trong đôi mắt to thật to lộ ra một chút mờ mịt, hàng mi dài cong cong thỉnh thoảng rung nhè nhẹ, làm cho lòng hắn hơi dao động, môi cũng không biết thoa son vị gì, nhìn rất ngon miệng. “Có vị thế nào?” Không biết sao, Cố Cảnh Luật thế nhưng thật sự hỏi ra tiếng.

“A?”

“Son của anh.”

Nhan Vũ vươn đầu lưỡi liếm liếm môi mình, “Hình như là vị ô mai.”

“Tôi rất thích ăn ô mai.” Cố Cảnh Luật theo bản năng đến gần.

“Tôi cũng thích.”

Nghe anh nói vậy, Cố Cảnh Luật thật sự thấy hơi thèm ăn. Phòng hắn có phòng thay đồ riêng, bên trong là phòng ngủ cùng phòng tắm, bên ngoài lại càng giống một phòng khách nhỏ, có sofa, đàn dương cầm, còn có một chiếc tủ lạnh. Cố Cảnh Luật lấy ra ô mai từ trong tủ lạnh, đặt ở tủ đầu giường, “Ăn đi.”

“Chờ tôi đi tẩy trang cái đã.”

“Khoan khoan!” Cố Cảnh Luật giữ chặt tay Nhan Vũ, “Tẩy trang cái gì cơ?”

“Tôi không thể cứ để như vậy được! Khó chịu lắm.”

Cố Cảnh Luật cười, hắn bóp bóp cằm Nhan Vũ, “Không có, tôi thấy rất đẹp.”

Nhan Vũ trong lòng không rõ là tư vị gì, đây là lần đầu tiên Cố Cảnh Luật chủ động làm ra hành động thân mật như vậy với anh. Nhưng anh hiện tại đang giả nữ, Cố Cảnh Luật quả nhiên vẫn thích con gái hơn sao? Nhan Vũ đột nhiên nhớ tới, khi bọn họ vừa quen, anh từng nói với hắn “Nam thần tôi yêu cậu”, lúc ấy Cố Cảnh Luật phản ứng thế nào? Hình như là nói “Tên gay chết tiệt, cách tôi xa một chút”?

Thấy sắc mặt Nhan Vũ đột nhiên có gì đó không đúng, Cố Cảnh Luật hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.”

“Anh đừng tẩy trang, anh không phải còn muốn đến nhà tôi làm maid sao?”

Thân là một tên dobe vô tâm vô phế, nghe Cố Cảnh Luật nói vậy, lập tức đem chút phiền muộn vừa rồi quăng ra sau đầu. “Tôi nhận lời mời làm maid chỉ để tới tìm cậu, cũng không phải thật sự…”

Cố Cảnh Luật cười xấu xa, “Nhưng anh không có lựa chọn khác.”

“Ể? Tại sao?”

“Anh không phải vừa làm vỡ cốc nhà tôi đấy à? Tôi nhìn anh cũng không giống có thể đền được, cho nên, anh ở lại đây bán mình là lựa chọn tốt nhất.”

“Không đến mức đó chứ!” Nhan Vũ kêu thảm thiết, “Cái cốc kia cùng lắm trị giá vài đồng chứ gì! Huống chi, cậu còn thiếu tôi tiền thuê nhà đấy!”

Cố Cảnh Luật lắc đầu, “Anh không nhớ tôi vừa nói gì sao?”

“Nói gì?”

Cố Cảnh Luật mỉm cười nói: “Anh không được lựa chọn.”

“…”

Nhan Vũ trầm mặc trong chốc lát, thật cẩn thận nói: “Vậy, tôi không cần mặc đồ maid được không?”

“Nhưng anh chính là maid mà.” Cố Cảnh Luật nhịn cười nói.

Nhan Vũ kêu thảm thiết: “Nhưng tôi là nam mà!”

“Cho nên, mỗi ngày nhớ rõ trang điểm kĩ rồi hãy đến đi làm.”

“!!!!”

“Đúng rồi, trang điểm như hôm nay ấy, tôi thích.”

“…”

Sau đó Cố Cảnh Luật dẫn theo Nhan Vũ đi xuống, nói với dì Vương: “Để anh ấy ở lại, làm việc gán nợ.” Dì Vương tuy rằng đối với kỹ năng làm việc nhà của Nhan Vũ tỏ vẻ hoài nghi, cũng chỉ có thể cố mà tiếp nhận, nói anh ngày mai là có thể đến làm.

Nhan Vũ tâm tình phức tạp rời khỏi biệt thự Cố gia. Chờ khi anh trở lại tiểu khu sắc trời đã tối, anh cảm thấy phía sau vẫn có người đi theo, cộng với việc bản thân đang giả gái, khó tránh khỏi trong lòng có chút nao nao.

Nhan Vũ hít sâu một hơi, quay phắt lại, chỉ thấy Mr.L đang cười nhìn mình.

“Là anh à…” Nhan Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Đến tìm tôi có chuyện gì?”

Mr.L từ trên xuống dưới đánh giá Nhan Vũ một lượt, “Đến xem bộ dạng cậu mặc đồ nữ, thuận tiện chúc mừng độ hảo cảm của nam thần đối với cậu rốt cuộc đột nhiên vọt lên 50.”

“…”

“Cậu vì theo đuổi nam thần mà cái gì cũng dám làm nhỉ.”

Nhan Vũ nhún nhún vai, “Chẳng còn cách nào khác, cậu ta không phải bạn trai chú định anh đưa tôi sao.”

Mr.L từ từ nhìn Nhan Vũ, “Cậu sở dĩ cố gắng theo đuổi cậu ta như vậy, chẳng lẽ vốn không có chút nào là vì thật sự thích cậu ta?”

Nhan Vũ chả hiểu gì, “Anh có ý gì?”

“Cậu cho tới bây giờ đều chỉ chú ý tới độ hảo cảm của Cố Cảnh Luật đối với mình, có từng nghĩ tới nếu như tình cảm của cậu với cậu ta cũng dùng con số để đong đếm, thì sẽ có bao nhiêu không?”

Nhan Vũ hỏi: “Bao nhiêu?”

Mr.L cười cười, xoay người bước đi, anh ta đưa lưng về phía Nhan Vũ phất phất tay, “Cậu giả gái rất đáng yêu.”

Mr.L dần dần biến mất trong bóng đêm. Nhan Vũ càng ngày càng cảm thấy chủ thần hệ thống này cũng làm màu chả thua ai đâu.