Cùng Bá Đạo Thiếu Gia Hàng Ngày Ở Chung

Chương 41

Cho dù cốt truyện từ lúc Nhan Vũ tham dự giống như ngựa hoang bị trĩ một đi không trở lại, nhưng vẫn có một vài thứ anh không thể thay đổi —— tỷ như tính cách ngạo kiều gần chết của Cố Cảnh Luật, hoặc là một phần khế ước yêu đương.

Chuẩn rồi, Nhan Vũ không phải nữ chủ trong truyện, sẽ không phạm phải sai lầm nào đó làm cho công ty tổn thất cả tấn tiền, mà cho dù có phạm phải, anh tin ông anh trai gương mẫu Nhan Tiêu cũng sẽ thu xếp cho anh. Cho nên, Nhan Vũ căn bản không sợ bị Cố Cảnh Luật uy hiếp, ký kết “khế ước yêu đương” nọ kia sẽ chỉ xuất hiện ở tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết cùng phim truyền hình thôi, dùng thân thể đổi lấy tự do gì gì đó ấy.

—— nghĩ như vậy đúng là quá ngây thơ rồi.

Nhan Vũ trợn mắt há mồm mà nhìn tờ giấy a4 trên tay, nửa ngày mới bật ra một câu: “Cậu nghiêm túc đấy à?”

Cố Cảnh Luật ngồi đối diện anh, nghiêm túc gật đầu, “Tôi cảm thấy đây là cách yêu phù hợp nhất với chúng ta hiện nay.”

“Được rồi. Tôi không có ý kiến gì, nhưng cậu không biết cái này…Rất không linh hoạt sao?” Nhan Vũ chỉ vào điều thứ nhất, “Mỗi ngày hôn 3 lần, nếu như tôi muốn hôn cậu nhiều hơn vài lần thì sao?”

Cố Cảnh Luật nhướng mày, “Không được hôn quá nhiều. Tất nhiên, cũng không thể hôn thiếu.”

Nhan Vũ dở khóc dở cười. Ngày càng tin tưởng Cố Cảnh Luật ở phương diện tình cảm chính là dobe. Hắn có thói quen dùng số liệu chuẩn xác cân nhắc từng việc trong cuộc sống, cho nên dù đang yêu nhau, cũng phải quy định nghiêm khắc. Tỷ như: mỗi ngày gọi điện thoại 1 lần, nhắn 10 tin nhắn, nói 1 lần “Tôi yêu cậu”…

Dưới con mắt của Nhan Vũ, Cố Cảnh Luật giống như một cô gái không có cảm giác an toàn, ra các loại điều kiện cho bạn trai, một khi bạn trai không thực hiện, sẽ ——

“Anh không nhắn tin cho tôi! Anh không yêu tôi đúng không! Anh giải thích rõ ràng cho tôi, không giải thích thì chia tay đi!”

“Em hiểu lầm rồi! Em đừng kích động, nghe anh giải thích.”

“Tôi không nghe tôi không nghe…”

Nhan Vũ bị hình ảnh tưởng tượng làm cho phát gớm. Cố Cảnh Luật bất mãn chất vấn: “Anh có ý kiến?”

“…Không có.”

“Biết điều thế là tốt. Vậy điều lệ sẽ bắt đầu chấp hành từ ngày mai.”

“Oh, không cần ký tên sao?”

Cố Cảnh Luật cười lạnh, “Còn cần ký tên? Anh cho là không ký thì điều lệ không thể thi hành chắc?”

Nhan Vũ không hề phản kháng cho có. Dù sao nhìn thế nào thì mấy điều kiện này cũng không để anh thiệt, có một soái ca chơi trò yêu đương với mình cũng rất tốt. Nhan Vũ lại nhìn bản khế ước lần nữa, nhìn chằm chằm một cái trong đó, biểu tình muốn nói lại thôi.

“Có vấn đề gì thì đề xuất luôn đi, quá thời hạn không có hiệu quả đâu.”

“Oh. Cái này, mỗi tuần làm hai đến ba lần, là nói…Làm tình sao…?”

Cố Cảnh Luật quay mặt đi, không nhìn Nhan Vũ, lẩm bẩm: “Biết còn hỏi.”

“…”

“Sao hả, chê ít?”

“Không có. Chỉ là…” Nhan Vũ nhăn mày, “Cậu xác định cậu làm được?”

Cố Cảnh Luật sửng sốt, mặt có chút đỏ lên vì tức giận, “Anh có ý gì! Anh cảm thấy tôi sẽ không được?! Mẹ kiếp anh nói rõ ràng cho tôi!”

Nhan Vũ vội vàng lắc đầu, “Cậu đừng nóng! Tôi không phải có ý đó, cậu nghe tôi giải thích!”

“Tôi không nghe! Anh cút ra ngoài cho tôi!”

“…” Nhan Vũ sửng sốt. Chờ đã, đoạn đối thoại này sao mà quen thế!

Sau khi Nhan Vũ bị đuổi khỏi văn phòng tổng tài, chỉ muốn dùng bốn chữ để hình dung tình trạng bây giờ của mình —— tào ngôn vô khẩu.

Dù sao thì, công cuộc yêu đương của Nhan Vũ cùng Cố Cảnh Luật đã mở màn như vậy đấy.

Lúc đầu, Nhan Vũ còn cảm thấy cực kỳ tốt. Bận rộn làm việc xong, chạy đến văn phòng tổng tài hôn hôn tổng tài hai cái, lúc ngồi trên bồn cầu thì cùng Cố Cảnh Luật nhắn tin trò chuyện chốc lát, mỗi ngày trước khi ngủ gọi điện thoại cho hắn nói tôi yêu cậu…

Có điều, cho dù bọn họ thường xuyên thân thiết, nhưng lại không có cảm giác ngọt ngào giữa những người yêu nhau. Nhan Vũ đem nguyên nhân quy hết về Cố Cảnh Luật —— ai kêu lúc người ta hôn thì ngạo kiều gần chết, rõ ràng rất thích, xong việc lại thế nào cũng phải trưng ra cái mặt “Vừa rồi chẳng có gì xảy ra hết”.

Kiên trì như vậy ba ngày, phân nửa tuần sắp trôi qua, cuối cùng cũng xảy ra chuyện.

Tới gần cuối tuần, Nhan Vũ công việc cũng bận rộn hơn, anh mỗi ngày cơm trưa đều phải vừa làm vừa ăn, đào đâu ra thời gian chạy đến văn phòng tổng tài cùng Cố Cảnh Luật thân mật. Anh bận rộn cả một ngày, gần tan tầm mới nhớ ra hình như mình còn chưa làm gì đó. Lập tức buông công việc trên tay, vọt tới tầng 17, bắt được Cố Cảnh Luật đang muốn bước vào thang máy.

Nhan Vũ vừa thở vừa nói với thư ký tổng tài: “Ngại quá, tôi có chút việc muốn nói riêng với Cố tổng.”

Cố Cảnh Luật gật đầu với thư ký, thư ký tự giác rời đi.

Cố Cảnh Luật không kiên nhẫn, “Chuyện gì?”

Nhan Vũ thấy bốn bề vắng lặng, cầm lấy cravat Cố Cảnh Luật, Cố Cảnh Luật thuận thế cúi thấp đầu, Nhan Vũ kiễng chân hôn lên môi hắn.

Cố Cảnh Luật cũng không đẩy anh ra, híp mắt hưởng thụ nụ hôn người ta dâng lên.

Hôn không được bao lâu, Nhan Vũ liền buông lỏng Cố Cảnh Luật, Cố Cảnh Luật vừa muốn nói, Nhan Vũ lại hôn tiếp.

Cố Cảnh Luật: “…”

Hôn như thế ba lượt, nhiệm vụ hôm nay xem như hoàn thành, Nhan Vũ vừa định xoay người chạy về văn phòng, đã bị Cố Cảnh Luật cầm cổ áo xách trở về, “Vội vàng thế là muốn đi đầu thai đấy à?”

“Buông ra, tôi còn có công việc phải làm!”

Cố Cảnh Luật bất đắc dĩ buông Nhan Vũ ra, nhịn không được nhắc nhở anh: “Hôm nay anh còn chưa nhắn tin cho tôi.”

“Biết rồi, tôi sẽ nhắn! Đúng rồi, tôi thích cậu!”

“…”

Nhan Vũ ở lại công ty tăng ca đến 11 giờ khuya, về đến nhà đã mệt như cờ hó. Chỉ muốn lên giường nằm chết, nhưng nghĩ đến còn có mấy thủ tục chưa tuân thủ, lại giãy dụa ngóc lên, cầm di động nhắn liền 3 tin cho Cố Cảnh Luật.

“Tôi về rồi.”

“Mệt mỏi quá.”

“.”

Nhắn xong, Nhan Vũ quăng di động, vừa định đi tắm, di động liền vui vẻ vang lên.

“Alo?”

“Anh có lệ quá rồi đấy!” Cố Cảnh Luật giận dữ hét.

Nhan Vũ bị làm cho đau đầu, đưa di động ra xa lỗ tai. Anh bận đến thừa sống thiếu chết, Cố Cảnh Luật lại có vẻ rảnh rỗi, còn có tâm trạng cùng anh so đo này nọ.

Nhan Vũ cầm di động đi vào phòng tắm, “Tôi nào dám có lệ cậu.”

“Hai câu trước thì tôi không nói! Nhưng một dấu chấm tròn là có ý gì?”

“Đó là bởi vì tôi thật sự không biết phải nói gì với cậu…”

Cố Cảnh Luật trầm mặc trong chốc lát, nói: “Anh thật sự không có gì để nói với tôi?”

“Ý tôi không phải như thế.” Nhan Vũ kiên nhẫn giải thích, “Tôi ở công ty bận rộn một ngày về nhà, mệt lắm, nói thật, giờ tôi chẳng muốn nói gì hết, chỉ muốn ngủ thôi. Cậu phải thông cảm cho người đàn ông làm việc vất vả…”

“Khoan đã, sao giọng anh nghe lạ vậy. Anh đang ở đâu?”

“Ở nhà.”

“Thật không?”

“Ừ, tôi ở nhà ngồi WC mà.”

“…” Cố Cảnh Luật dừng một chút, “Anh gọi cho tôi lúc ngồi WC?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao cố tình phải vào lúc như vậy?!” Thanh âm Cố Cảnh Luật nháy mắt cao thêm vài decibel.

“Bởi vì lúc ngồi WC rất chán…”

Cố Cảnh Luật hít sâu một hơi, cắt đứt điện thoại.

Liên tiếp hai ngày, Nhan Vũ đều vào lúc rạng sáng trước 12 giờ đêm miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ. Cố Cảnh Luật đối với hành động này của anh cực kỳ bất mãn, khổ nỗi Nhan Vũ ngoại trừ chuyện đó ra lại không sai gì khác. Cố Cảnh Luật cảm thấy vô cùng nghẹn khuất.

Vất vả lắm mới đến cuối tuần, Nhan Vũ nghĩ đến có thể ngủ thẳng tới lúc tự nhiên tỉnh, thiếu chút nữa mừng tới khóc thành tiếng.

Kết quả, anh khóc thật —— ở thời điểm bị đánh thức lúc 8 giờ sáng thứ bảy.

Cố Cảnh Luật không chút khách khí xốc chăn anh, “Rời giường! Chuyển nhà!”