Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 37: Anh vợ (1)

Chu Vũ Đế dịch dung, khuôn mặt tuấn mỹ giờ đây lại thành bình thường, chỉ duy đôi mắt đen sâu thẳm sáng ngời vẫn xuất sắc vô cùng, trên người mặc bộ quần áo màu lam được may khéo léo trong từng đường kim mũi chỉ, bên hông đeo ngọc bội dương chi, trong tay cầm chiếc quạt bạch ngọc, nghiễm nhiên trở thành công tử của nhà phú gia. Qua mấy ngày điều dưỡng, dù cơ thể hắn không bằng trước kia nhưng cũng chẳng ốm yếu như mấy hôm vừa rồi.

Lúc này hắn chỉ khoanh tay đứng tựa vào cửa, nghe thanh âm la hét the thé cao vút của mấy người phụ nữ bên ngoài viện.

“Tiểu Hồng Đào này thật sự là thuộc hạ của ngươi? Mỏ nhọn răng dài như vậy, làm việc cũng hơi ‘mạnh mẽ’, quả thực không thể nhìn ra cô nàng là một ám vệ.” Chu Vũ Đế nhíu mày.

“Nhìn không ra mới tốt, nếu nhìn ra được thần cũng chẳng thể ở kinh thành này, thân thể ngài cũng bị hai cha con nhà họ Thẩm đốt thành tro tám trăm năm trước rồi.” Diêm Tuấn Vĩ vừa rửa mặt vừa lọng ngọng trả lời.

Chu Vũ Đế cười cười, tiếng ồn giằng co la hét bên ngoài đã hơn nửa canh giờ mà vẫn chưa có xu thế yên tĩnh, ngược lại càng lúc càng kịch liệt. Sức chiến đấu của đám đàn bà hậu viện quả nhiên kinh dị.

Giá trị của tòa nhà này không hề nhỏ, diện tích trải rộng, là của hồi môn thuộc về phu nhân nguyên phối (vợ chính thức, vợ đầu) của Tề quốc công, sau khi phu nhân qua đời vì bạo bệnh đã trở thành sản nghiệp của con trai trưởng Tề quốc công là Tề Đông Lỗi. Tề Đông Lỗi nguyên là thư đồng của Tam hoàng tử, Đương kim Thánh thượng hiện giờ, khi còn bé từng một hồi sớm nắng chiều mưa bên nhau, tiền đồ tương lai vốn rộng mở sáng lạn, nào ngờ năm mười hai tuổi tranh chấp với một thư đồng khác trong cung, trong lúc đó bị gãy tay phải, sau khi về nhà lại không trị liệu đúng cách, từ đó về sau cánh tay kia tàn phế, bị Tam hoàng tử chán ghét mà vứt bỏ, trục xuất khỏi cung đình, danh hiệu thế tử cũng bị đoạt đi, đội sang đầu thứ đệ. Tề Đông Lỗi chịu không nổi cơn sốc, theo một thiếu niên phong lưu sa đọa có tiếng ăn chơi trác táng trong kinh thành, cả ngày tầm hoa vấn liễu, không làm việc đàng hoàng. Tề quốc công nghe thiếp thất cùng thứ tử xúi giục, càng nhìn càng không vừa mắt, đưa Tề Đông Lỗi đến trạch viện này một mình sống cho hết đời.

Bây giờ phủ Tề quốc công đã trở thành địa bàn của thiếp thất cùng thứ tử kia, vị thiếp ấy vẫn còn nhớ Tề Đông Lỗi khi còn bé là nhân vật kinh tài tuyệt diễm, văn võ song toàn như thế nào, nếu có một ngày Tề Đông Lỗi suy nghĩ kỹ lưỡng tích cực, dựa vào mối quan hệ thân thiết dạo trước giữa gã và Thánh thượng mà cầu xin nhờ vả, muốn trở lại như ngày xưa không phải là việc gì khó. Vì lo sợ chuyện này, cả ngày vị thiếp thất kia đi tìm mấy cô gái dung mạo diễm lệ, thủ đoạn không thiếu đưa đến nhà hắn, phải để Tề Đông Lỗi ngập ngụa vào con đường sắc đẹp không lối thoát, càng sa đọa càng tốt.

Tiểu Hồng Đào này là ‘món’ đặc biệt vị thiếp thất kia tặng cho, chẳng những có dung nhan tuyệt trần, dáng người xinh đẹp, mà thủ đoạn quyến rũ cũng hàng sa hàng số, vừa mới tới đã trở thành niềm vui duy nhất của Tề Đông Lỗi, là ‘ác bá’ trong nhà, mấy chị nữ khác nếu muốn gặp Tề Đông Lỗi phải đấu cùng nàng ta ba trăm hiệp, ồn đến mức Tề Đông Lỗi nín không nổi phải ra mặt điều đình mới được.

Ôm một mỹ nữ là diễm phúc, có được hai mỹ nữ là phước lành đầy nhà, có một đám mỹ nữ vây quanh thì đích xác là tai vạ. Trong nhà này cả ngày nhao nhao ồn ào, không khí ngột ngạt, cơ hồ là ‘phong cảnh’ để cả kinh thành dòm ngó, không biết bao nhiêu người chung quanh che miệng cười thầm. Chính bởi vì tòa nhà này siêu nổi tiếng, thị vệ nhà họ Thẩm phái đi tìm thân thể Chu Vũ Đế không muốn gõ cửa, nghe thấy tiếng la hét tranh giành chửi lộn bên trong đã đi vòng sang đường khác rồi.

Có đánh chết họ cũng không thể tin được tên vô dụng Tề Đông Lỗi là Thống lĩnh ám vệ Diêm Tuấn Vĩ đại danh vang dội, mà Tiểu Hồng Đào cũng không phải hạng phụ nữ trêu hoa ghẹo nguyệt nào mà chính là một ám vệ võ nghệ cao cường. “Diêm” là họ vua ban cho các đời Thống lĩnh ám vệ, mỗi một Thống lĩnh ám vệ đều có hai thân phận, một trong sáng một trong tối. Ở bên ngoài thân phận cũng không quá thấp. Từ văn công đại thần cho đến người buôn bán nhỏ, vỏ bọc kia khiến phạm vi quan hệ quen biết của họ trải rộng, đầu tiên là thuận lợi cho công việc, thứ hai, như câu nói kia —— ‘đại giả ẩn thị’ (người cao thâm ẩn dật chốn chợ búa), cái gọi là tay phải tàn phế, Hoàng thượng ghét bỏ đều là thủ thuật che mắt người đời mà thôi.

Tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài viện đã đến hồi kết, Tiểu Hồng Đào lại ‘toàn thắng trở về’, lập tức, thanh âm rấm rức hu hu hít hít của một đám đàn bà con gái vang lên, vắng dần dưới tiếng châm chọc khiêu khích của Tiểu Hồng Đào.

Chu Vũ Đế nhếch môi, hứng thú mở miệng, “Tang Du cũng như thế này, bên ngoài giả vờ giương nanh múa vuốt, bên trong lại…” Hắn lắc lắc đầu, nhẹ nhàng cười rộ lên, trong đôi mắt tối thẫm tràn đầy nhung nhớ.

Bệnh tương tư của Hoàng thượng lại tái phát! Khóe miệng Diêm Tuấn Vĩ giật giật, ngồi vào trước bàn gương ‘tô son điểm phấn.’ Mở ra đống chai chai lọ lọ, hắn từ từ bôi lên mặt mình, da thịt màu đồng biến thành tai tái, dưới mắt và hai bên sườn mặt đánh phấn màu tối, nhìn thấy đã biết bệnh hoạn ốm yếu, lông màu dày đã bị chỉnh sửa còn một nửa, mày kiếm khí khái anh hùng là vậy, giờ cụp cụp xuống lại hoàn toàn đáng khinh.

Lúc này Diêm Tuấn Vĩ đang thực hiện giai đoạn ‘mềm hóa’ mi mày, đợi hoàn thành xong mọi thứ, đôi mắt sáng đã trở nên đùng đục khó chịu, ánh mắt sắc bén lại thay thế bằng vẻ phóng đãng, phần lưng thẳng giờ gù gù uể oải, lại thay một bộ quần áo lớn hơn hai số, dáng người khỏe mạnh lập tức trở nên yếu đuối lùng nhùng, như thể bị tửu sắc tài vận vét cùng vét kiệt sinh lực.

Đây là lần đầu tiên Chu Vũ Đế thấy gã biến thân, thật sự không thể nghĩ tên đàn ông đáng khinh như thế này chính là Diêm Tuấn Vĩ thân quen. Cẩn thận quan sát một lát, hắn cảm thán nói, “Chẳng qua chỉ bôi bôi vẽ vẽ thôi, vẫn là đường nét khuôn mặt như thế, nhưng thoạt nhìn chính là hai người khác nhau, thật sự thần kỳ. Tang Du cũng vậy, không son không phấn thì tươi tắn đáng yêu, trang điểm lên rồi lại ngang ngược phô trương. Ôi ~”

Hắn lắc đầu cười khẽ, biểu cảm trên mặt dịu dàng ‘lạ lùng.’

Kéo kéo nếp nhăn nơi vạt áo, Diêm Tuấn Vĩ đâm vào một câu, “Hoàng thượng, không biết ngài có phát hiện hay không, mấy ngày nay cứ nói ba câu là trong đó có một câu đề cập đến Đức phi nương nương.”

“Thật không?” Chu Vũ Đế nhìn thoáng qua gã, giọng trầm xuống, “Ngươi sắp xếp thế nào rồi? Khi nào trẫm có thể hồi cung?”

“Xét đến cùng những lời này vẫn liên quan đến Đức phi nương nương.” Diêm Tuấn Vĩ nhếch môi cười, thấy tia mắt lạnh lùng kia lướt đến, vội vàng bổ sung thêm, “Hai ngày nữa là xong, đi thôi, thần mang ngài ra bên ngoài xem xét tình hình.”

Hai người lững thững đi đến ngã tư đường nào nhiệt nhất kinh thành, vào một tửu lâu bài trí xa hoa. Chưởng quầy tửu lâu thấy Diêm Tuấn Vĩ vội banh miệng cười nịnh, tự mình đi ra quầy nghênh đón, “Ôi Tề gia, ngài đến rồi, mời lên lầu! Tiểu nhị, đi châm trà, trà ngon vào!”

“Không phải ngon thật lão gia không uống nhá!” Diêm Tuấn Vĩ bê ra biểu cảm phiền toái, nói to với tiểu nhị, sau đó đi theo chưởng quầy vào một gian phòng lịch sự trang nhã. Chưởng quầy kia vừa đóng cửa lại, điệu cười bợ đỡ lập tức biến mất, khuôn mặt tròn vo một cục ấy mà lại có vài phần bạo ngược, dập đầu với hai người, “Thuộc hạ bái kiến chủ tử, bái kiến Thống lĩnh.”

“Đứng lên đi.” Chu Vũ Đế vuốt cằm.

“Gọi người ẩn xung quanh quan sát.” Diêm Tuấn Vĩ thấp giọng nói, cuối cùng lấy ra một thỏi bạc trắng ném vào tay chưởng quầy.

Chưởng quầy nhanh nhẹn tiếp được, gật đầu vâng mệnh, bước ra giang phòng kia liền tưng tưng thỏi bạc trong tay trước thiên hạ, bạo ngược ở đâu đào ra? Đây chính là cái dáng tham tiền ăn sâu vào tâm hồn. Chỉ có thể nói, công phu thay đổi sắc mặt là điều kiện hàng đầu để trúng cử ám vệ.

Tiểu nhị nhanh nhẹn pha một ấm trà Lục An Qua Phiến, hương thơm phảng phất lững lờ trong không khí.

“Nếm thử xem, dùng sương sớm mang về từ chùa Phổ Độ Thiên Phật Sơn pha trà Lục An, vị tuyệt hảo.” Diêm Tuấn Vĩ rót cho Chu Vũ Đế một tách, lớp sương mờ màu ngà lập tức bốc lên.

Chu Vũ Đế cầm lấy tách trà cẩn thận ngửi, cuối cùng nhấp một ngụm nhỏ, lắc đầu nói, “Thủy rất tốt, lá trà rất ngon, chỉ là tài nghệ pha trà có quá nhiều thiếu sót, không bằng…”

“Không bằng một phần vạn Đức phi nương nương.” Diêm Tuấn Vĩ tự động tiếp lời.

“Nói rất đúng.” Chu Vũ Đế cười khẽ.

Diêm Tuấn Vĩ đỡ trán, trong lòng thầm nghĩ: Không phải Hoàng thượng gặp hạn mà là chịu bó tay!

“Gần đây họ Thẩm có động tĩnh gì?” Chu Vũ Đế khép hờ mắt, biểu cảm dịu dàng lập tức đổi thành khó chịu.

“Bọn chúng có hành động không nhỏ, rất nhiều người biết chuyện Thẩm Trung Lương mua chuộc quan viên khắp nơi, thông đồng với kẻ thù bên ngoài, mưu đoạt quân quyền, gần đây y quản giáo con trai vô cùng nghiêm ngặt, đặc biệt là Thẩm Hi Ngôn, nghe thám từ từ phủ chúng hồi báo, dường như đã bắt đầu học tập quyền mưu Đế vương.”

Chu Vũ Đế nhíu mày, ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, “Thực ra đây là bồi dưỡng Thái tử? Ha ~ nói si nói mộng!” Trong giọng nói đầy sát ý.

“Nếu ngài không tỉnh lại thì chưa chắc họ Thẩm nói si nói mộng. Thẩm Trung Lương phụ trách kỳ thi Hương lần này, rất nhiều cử tử (học trò được cử đi thi, người đậu kỳ thi Hương) sẵn sàng góp sức dưới trướng hắn. Gần đây hắn thay Thẩm Hi Ngôn mưu đồ chức vị Phó đô Ngự sử, phụ trách chủ trì kỳ thi mua xuân năm sau.” Diêm Tuấn Vĩ xoay tách trà trong tay, thấp giọng nói.

“Kế cũng khá hay,” Chu Vũ Đế nhếch môi khen ngợi, chỉ là giọng điệu cứ nghe ghê ghê thế nào, “Lung lạc lôi kéo những cử tử cùng cống sĩ (kẻ sĩ được tiến cử lên, đi thi đỗ cũng gọi là cống), sắp xếp đưa chúng đến vị trí tầm thường nhưng lại nắm giữ thực quyền, qua ba năm nữa, bảy tám phần quan viên cả triều đều là môn sinh Thẩm Trung Lương, nơi nào còn là môn sinh Thiên tử?”

Hắn bóp nghiến tách trà trong tay, chậm rãi rũ đi bột phấn bên trong, ngữ khí nhàn nhạt nói tiếp, “Đợi trẫm diệt họ Thẩm, kỳ thi Hương lần này không còn giá trị, năm sau mở lại. Trong lòng chỉ biết Thẩm thái sư mà không có trẫm, quan viên như vậy sao trẫm dám dùng?”

Diêm Tuấn Vĩ đặt tách trà xuống cười nói, “Cũng không phải mọi cử tử đều toan tính thiệt hơn như thế, cũng có vài người khá được, có thể dùng một chút.”

“Sau này đưa danh sách cho trẫm, sang năm mở lại kỳ thi Hương cũng là lúc năng lực những người này có thể nâng cao, trẫm sẽ xem xét mà dùng.” Chu Vũ Đế vừa nói vừa đến cạnh cửa sổ, cúi người quan sát.

Dưới lầu, trên đường, hai thanh niên mặc cẩm y đối mặt nhau, một người chỉ có một mình, diện mạo vững vàng sáng sủa, thân hình cao lớn; một gã dáng người gầy yếu, khí chất tao nhã, phía sau là bảy tám gia đinh.

“À, là Thẩm Hi Ngôn cùng anh vợ ngài!” Diêm Tuấn Vĩ đến cạnh cửa sổ, nghiền ngẫm mở miệng.

“Anh vợ? Mạnh Viêm Châu?” Chu Vũ Đế trầm ngâm, lập tức nhấc tay nói, “Theo trẫm đi xem.”

Vừa nói đến anh vợ đã nghĩ ngay đến ca ca của Đức phi nương nương, thay mặt đổi sắc vừa nhanh lại vừa tự giác! Diêm Tuấn Vĩ không nói nên lời, đi theo Chu Vũ Đế xuống lầu, ám vệ ẩn bốn phía lập tức đuổi theo.

Trên đường, Thẩm Hi Ngôn đang giơ tay chặn Mạnh Viêm Châu lại, giọng nói lạnh lùng, “Đụng vào người khác rồi muốn đi thì đi?” Đuôi mắt trái của y có một vết sẹo rất sâu, tuy không ảnh hưởng tới thị giác nhưng vết sẹo lại khiến mi mắt y có phần méo mó, rất ảnh hưởng tới dáng vẻ bề ngoài. Một công tử tuấn tú êm đẹp, bây giờ lại mang theo hơi thở của kẻ dẻo mồm không đàng hoàng.