Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ

Quyển 1 Chương 26: Hoàng đế Đông Việt

Tôn Toàn quay đầu nhìn Mạnh Ninh, nhỏ giọng đáp: "Đó là Mạnh tiểu thư, thiên kim của Mạnh đại nhân."

Mạnh đại nhân?

Bạc Hề Li nhíu mày, đó chẳng phải là Mạnh Trường Dạ sao?

Ngày trước ở vương phủ, hắn từng nghe nương nhắc qua. Quan hệ giữa Mạnh Trường Dạ và Thái Thượng Hoàng không giống chủ tớ bình thường, thoạt nhìn vị Mạnh tiểu thư này và Hoàng Thượng cũng không đơn giản. Bạc Hề Li bỗng dưng nghĩ tới gì đó, bất giác quay đầu nhìn thân ảnh nhỏ nhắn bên ngoài Càn Thừa cung, trong lòng thầm cười.

Hoàng đế bỏ trống hậu cung, không lẽ, vì nàng?

Nếu thật là vậy, hắn nghĩ hắn biết mình nên làm thế nào rồi.

................

Vĩnh Thành năm thứ hai, ngày hai mươi tháng hai.

Cửa thành Dĩnh Kinh mở rộng, nghiêm cấm bá tánh ra vào. Cả buổi sáng chỉ thấy cấm vệ quân xếp hàng nghiêm nghị.

Bá tánh thầm nghị luận, nói hoàng đế Đông Việt đưa công chúa tới Tây Lương, nhìn trận thế như vậy thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Gió hôm nay có chút lớn, còn kèm theo mưa phùn nhưng đội ngũ đón khách vẫn đứng trên đường cách cửa thành ba dặm mà chờ. Tô Doanh ngồi trên con ngựa đứng đầu, trên mặt đã bị che phủ bởi một tầng hơi nước. Kinh triệu doãn bên cạnh nhíu mày, oán giận trách: "Ta nói Tô đại nhân, Đông Việt hoàng đế này, Hoàng Thượng sao có thể kêu ta với ngài ra nghênh đón chứ? Không phải nói ranh giới Tây Lương ta bị Đông Việt đánh chiếm sao? Hoàng Thượng còn không chịu ra mặt, việc này... Việc này nói sao cho phải đây?"

Ngón tay giữ cương ngựa của Tô Doanh khẽ buộc chặt, thời điểm ra ngoài, Tôn công công nói long thể hoàng đế không khỏe nên mới kêu hắn và Kinh triệu doãn tới đón khách. Hắn không phải chưa từng tiếp xúc với hoàng đế, long thể không khỏe chẳng qua chỉ là cái cớ, hoàng đế không chịu tới mới là sự thật. Tô Doanh tuy là tân khoa Trạng nguyên, nhưng ở trong triều lại không có phẩm cấp, hoàng đế khâm điểm hắn tới đây, rõ ràng là không chừa mặt mũi cho hoàng đế Đông Việt.

Chuyện ranh giới...

Tô Doanh cúi đầu thở dài, tâm tư của hoàng đế tới nay hắn vẫn không thể nhìn thấu.

"A, tới rồi!" Kinh triệu doãn cao giọng kêu, duỗi tay chỉ chỉ.

Tô Doanh hoàn hồn, ngước mắt nhìn theo phương hướng đó, quả thật nhìn thấy đội ngũ dài vô tận. Thời tiết không tốt, đoàn xe lên đường không nhanh, Tô Doanh cùng Kinh triệu doãn vội ghìm ngựa tiến lên, xuống ngự đứng trước ngự giá hoàng đế Đông Việt hành lễ.

Màn che ngự giá trước mặt rũ thẳng, bọn họ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh bên trong.

Sau một lúc lâu, bên trong mới truyền ra tiếng cười của nam tử: "Trẫm còn tưởng người đầu tiên gặp sẽ là hoàng đế của các ngươi, sao hắn lại không tự mình tới đón Hoàng hậu tương lai của mình vậy?"

Lời này tuy là cười hỏi, nhưng ai nấy đều nghe ra ý bất mãn bên trong.

Mặt Kinh triệu doãn đỏ bừng, Tô Doanh chỉ có thể lên tiếng: "Long thể Hoàng Thượng không khỏe, cho nên mới lệnh thần ở đây chờ đại giá. Buổi tối Hoàng Thượng sẽ tự mình đón gió tẩy trần ở Hành cung thay ngài."

Mưa càng lúc càng lớn, dừng trên ngự giá phát ra tiếng "lộc cộc", thanh âm nam tử bên trong lại lần nữa truyền tới: "Vậy sao? Vậy ngươi trở về nói với Hoàng Thượng các ngươi, cứ nói trẫm mệt mỏi cả ngày, buổi tối muốn nghỉ ngơi. Hắn đã bệnh thì không cần tới, miễn cho trời tối lạnh, lại cảm nhiễm phong hàn."

Thị vệ đi theo cũng cả kinh, vội quay đầu nhẹ giọng: "Hoàng Thượng, ngài đây là..."

Thị vệ chưa kịp nói xong, người bên trong đã cắt ngang: "Nếu đã tới Hành cung, vậy khởi giá đi."

Bên ngoài, không ai dám nhiều lời.

Ngự giá đi về phía trước, tới cửa thành, thị vệ kia khẽ nhấc một góc màn che, lộ ra dung nhan tuấn mỹ của nam tử bên trong. Hắn nhìn thị vệ bên ngoài, khẽ cười: "Nhất Thịnh, xem ra đề nghị liên hôn của trẫm đã làm hoàng đế Tây Lương tức giận không ít."

Thị vệ cúi đầu cười: "Người bình thường không ai là không tức giận cả." Huống chi đối phương còn mất một phần ranh giới, lại sắp phải vứt bỏ hậu vị.

Màn che lại lần nữa rơi xuống, nam tử bên trong thoải mái dựa vào đệm mềm, bỗng nhiên lên tiếng: "Tí nữa hỏi thăm giúp trẫm, người trẫm kêu bọn họ tìm đã có tin tức chưa?" Trong trí nhớ lại hiện lên khuôn mặt đó, khóe môi hắn cong lên, nhẹ nhàng khép hai mắt lại.