Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ

Quyển 1 Chương 32: Hắn sờ soạng nàng

Hoàn Nhan Vũ giữ chặt cánh tay người nọ, cắn răng hỏi: "Muội ấy đã cho ngươi lợi lộc gì?"

Ánh mắt người bịt mặt trở nên sắc bén, giọng nói cũng nặng nề: "Là Hoàng Thượng không nhận lời."

Cánh tay dùng sức đâm thanh chủy thủ vào sâu hơn, đột nhiên trong màn đêm có tiếng người quát lớn: "Kẻ nào?"

Hai người trong đình theo bản năng quay đầu, khoảng cách tuy hơi xa nhưng Hoàn Nhan Vũ vừa nhìn liền nhận ra Tĩnh Nhi. Hắn không khỏi sửng sốt, không tin lúc này nàng sẽ tới đây.

Thời điểm biết người trong đình không phải Tĩnh Nhi, hơn nữa cách ăn mặc lại gần giống nàng, Hoàn Nhan Vũ liền biết chính mình đã rơi vào cái bẫy của Thanh Nhã công chúa.

Người nàng muốn giết căn bản không phải hoàng đế Tây Lương, mà là hắn!

Giờ phút này thấy Tĩnh Nhi xuất hiện ở đây, Hoàn Nhan Vũ càng kinh ngạc không thôi.

Tĩnh Nhi cưỡi ngựa xông tới, không biết tại sao, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy bất an.

Người bịt mặt cũng giật mình, hiện tại cửa thành Dĩnh Kinh đã đóng, nơi này lại khá xa kinh thành, tại sao lại có người xuất hiện ở đây? Hơn nữa hình như còn quen Hoàn Nhan Vũ?

Người bịt mặt căng thẳng, con ngựa trước mặt đã tới gần, người bên trên nhảy xuống, lập tức duỗi tay đánh về phía này. Người bịt mặt kinh hoảng lui về sau nửa bước, hắn không nghĩ nhiều, một chưởng đẩy Hoàn Nhan Vũ xuống sườn núi cạnh mái đình.

Trái tim Tĩnh Nhi trầm xuống, nhanh chóng nhảy tới, miễn cưỡng kéo lại ống tay áo của Hoàn Nhan Vũ. "Xẹt" một tiếng, Tĩnh Nhi cắn răng, một tay nàng giữ chặt rào chắn trên đình, thân thể hai người cứ treo lơ lửng như thế.

Tĩnh Nhi theo bản năng cúi đầu nhìn người bên dưới, lại nghe hắn kêu "Cẩn thận", lúc ngước mắt liền thấy một thanh đao đang dùng sức đâm xuống. Tĩnh Nhi cả kinh, bàn tay nắm rào chắn cuối cùng cũng buông ra, nàng kinh hô một tiếng, cùng Hoàn Nhan Vũ lăn xuống sườn núi.

Người bịt mặt định nhảy xuống xem xét, lại nghe phía sau truyền tới tiếng vó ngựa. Hắn kinh ngạc quay đầu, trong lòng không khỏi chần chờ, cuối cùng xoay người, thuận tiện nhảy lên lưng ngựa rời đi.

Tôn Toàn dẫn đầu thấy người phía trước vội vàng rời đi, hắn cả kinh hô to: "Chủ thượng, chủ thượng ngài chậm một chút!"

"Mau mau!" Tôn Toàn quay đầu nói với đám thị vệ phía sau, cả người hắn đã toát mồ hôi lạnh. Hoàng đế đột nhiên xuất cung, lại không nói tới đây làm gì. Hắn chỉ lo đuổi theo, còn bị bỏ rơi giữa đường.

.....................

Dưới sườn núi thật sự rất tối, Tĩnh Nhi cũng không biết đã lăn xuống bao lâu, chỉ nghe người bên cạnh hừ một tiếng, hai người mới tính là ngừng lại. Tĩnh Nhi bản năng ngồi dậy, hỏi: "Đụng phải chỗ nào?" Nàng theo bản năng sợ, lại thấy có gì đó ấm áp.

"Hoàn Nhan Vũ!" Tĩnh Nhi kinh ngạc kêu lên, vừa rồi nàng chỉ lo nhìn người bịt mặt, không hề quan tâm tới hắn, không lẽ hắn bị thương nghiêm trọng như vậy sao?

Trong bóng đêm không hề có tiếng trả lời của Hoàn Nhan Vũ. Tĩnh Nhi khẩn trương, nơi này tối quá, nàng hoàn toàn không nhìn rõ sắc mặt của hắn. Nàng cắn răng, duỗi tay đè miệng vết thương hắn lại, lòng bàn tay liền ước một mảng khiến Tĩnh Nhi bất giác nhớ lại hai năm trước. Chẳng qua lần đó và lần này không giống, khi đó là nàng động tay, ít nhất vẫn có chừng mực.

Có lẽ động tác của Tĩnh Nhi quá mạnh, Hoàn Nhan Vũ từ từ khôi phục tri giác. Hắn dùng sức mở to hai mắt, thân ảnh trước mặt mông lung nhưng khiến hắn đột nhiên an tâm. Hắn nhếch miệng cười, nhẹ giọng: "Ngươi quả thật phái người giám thị ta."

Nếu không, sao nàng lại tới đây?

Chẳng qua giờ phút này trong lòng Hoàn Nhan Vũ không hề tức giận, tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc được thấy nàng, cảm giác quả thật rất tốt.

Tĩnh Nhi không ngờ hắn đột nhiên tỉnh lại, lại nói một chuyện không đâu vào đâu. Trong lòng không khỏi tức giận, bây giờ là lúc này, hắn còn ở đây quan tâm chuyện này sao? Không màng hắn có đau hay không, nàng dùng sức đè miệng vết thương hắn lại, lạnh lùng nói: "Đã trễ thế này ngươi tới đây làm gì?"

Từ một khắc Hoàn Nhan Vũ lao ra khỏi Hành cung, mật thám đã lập tức truyền tin cho nàng. Khi đó Tĩnh Nhi cũng đã xuất cung, vì chuyện Thiên Sơn tuyết liên, nghĩ tới nghĩ lui nàng vẫn quyết định tự mình tới Hành cung một chuyến. Không ngờ vừa tới đã nhận được tin hắn xuất thành, Tĩnh Nhi không nghĩ nhiều, trực tiếp đuổi theo.

May mà ngựa nàng chạy nhanh, nếu không giờ phút này, Hoàn Nhan Vũ sợ là sớm thành vong hồn dưới đao kẻ bịt mặt kia.

Tĩnh Nhi tức giận hỏi chuyện, Hoàn Nhan Vũ lại không e ngại, hắn chỉ lo cười chính mình, sau đó mới nói: "Ngươi theo ta nhảy xuống đây làm gì Ngươi không phải nên hận ta nhìn chằm chằm hậu vị Tây Lương sao? Ta chết rồi, chẳng phải ngươi sẽ cao hứng sao?"

Đến lúc nào rồi hắn còn nói lời nàng! Tĩnh Nhi tức giận, trầm giọng quát: "Câm miệng! Ngươi chết rồi ai đưa Thiên Sơn tuyết liên cho ta."

Trong màn đêm, hình như nam tử thở dài, lời nói của hắn vô cùng mềm nhẹ, ẩn ẩn tiếc nuối: "Thì ra là vì Thiên Sơn tuyết liên..."

Không biết vì sao nghe hắn nói thế, trong lòng Tĩnh Nhi không được thoải mái. Nàng cũng không biết rốt cuộc là như thế nào, có gì mà không thoải mái? Chỉ đơn giản thấy hắn thất vọng, nàng cũng không vui theo.

Dùng sức đè chặt vết thương cho hắn, nàng giận dỗi nói: "Coi như là trả lại ơn cứu mạng của ngươi."

Năm đó ở Thiên Sơn, nếu không phải hắn đẩy nàng ra, có lẽ hôm nay, nàng không thể đứng ở chỗ này.

Nghe xong, hắn lại cười rộ lên: "Việc này không giống, nếu ta chết, phụ hoàng ta vẫn còn rất nhiều con trai. Nhưng nếu người chết là ngươi, Tây Lương sẽ không có người nối nghiệp."

Trong lòng Tĩnh Nhi không khỏi chấn động, có đôi khi nàng mong hắn đừng nói chuyện, mong hắn cứ an tĩnh chờ đợi như vậy. Chỉ là đối với Hoàn Nhan Vũ mà nói, dường như hắn không có thời điểm nào thật sự im lặng. Trừ khi...

Tĩnh Nhi đột nhiên nhíu mày, là nàng nghĩ nhiều rồi.

Nàng không nói lời nào, Hoàn Nhan Vũ liền tiếp tục: "À, có lẽ cũng không phải không có người nói nghiệp. Ngươi nói xem, có phải ngươi chưa lâm hạnh cung nữ nào không?"

Cả người Tĩnh Nhi nổi da gà, nàng phẫn nộ kéo tay hắn làm hắn rên lên: "Người đã sắp chết rồi, ngươi không thể nhẹ tay hơn với ta sao?"

Hắn đã có thể nói được lời này, nào giống người sắp chết chứ? Trong lòng Tĩnh Nhi tuy nghĩ thế nhưng sức lực trên tay cũng nhẹ lại.

Bây giờ leo lên trên là điều hoàn toàn không thể, Tĩnh Nhi đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là rừng rậm, ánh sáng cũng không tốt, căn bản không biết phải ra ngoài thế nào. Chỉ là ở lại đây cũng không phải cách tốt, nàng chỉ đành cố gắng đi về phía trước.

Hơn nửa người Hoàn Nhan Vũ dường như đã tự vào người Tĩnh Nhi, từ bên ngoài nhìn vào không thấy gì, nhưng lúc này, hắn cảm thấy nàng đặc biệt nhỏ gầy. Đầu hắn tựa vào đầu nàng, trên người nàng thơm quá, mùi hương thanh đạm làm hắn cảm thấy thật thoải mái.

Cảm giác này như là... Như là ôm một nữ tử!

Hoàn Nhan Vũ bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, hắn nghiêng mặt nhưng lúc này căn bản không thể nhìn rõ Tĩnh Nhi. Mà hắn bỗng nhiên cười cười, chầm chậm đưa tay lướt qua vai nàng, nhẹ nhàng bò xuống trước ngực Tĩnh Nhi.

Tiếp xúc rất nhỏ nhưng cũng khiến Tĩnh Nhi kinh hãi, cả người nàng căng chặt, lập tức hung hăng đẩy Hoàn Nhan Vũ ra, mắng: "Hoàn Nhan Vũ, ngươi làm gì vậy hả? Bị đâm một đao khiến đầu cũng hỏng luôn rồi sao? Muốn sờ nữ nhân thì cút về hậu cung Đông Việt của ngươi đi!"

Ngã mạnh xuống đất, Hoàn Nhan Vũ thiếu chút nữa đã ngất đi.

Thần sắc phẫn nộ của người trước mặt hắn không thấy rõ, nhưng hắn có thể cảm nhận nàng đang rất tức giận. Hắn dường như lại chọc nàng lần nữa...

A.

Hắn cười tự giễu, thật kỳ lạ, vừa rồi hắn như trúng tà vậy, tại sao trong đầu lại sinh ra cái suy nghĩ biến thái vậy chứ? Người trước mặt là hoàng đế Tây Lương, hoàng đế sao có thể là nữ tử?

Huống hồ vừa rồi hắn đã tự mình kiểm tra.

Hô hấp của Tĩnh Nhi có chút khó khăn, trong bóng đêm, nàng cũng bất giác giơ tay che ngực mình lại. Càng lớn, cơ thể nàng càng lúc càng không giống nam tử bình thường. Tôn công công là người tinh tế nên đã sớm lệnh Tương Tầm và Liên Vũ chuẩn bị đồ bó ngực lại, cho dù sờ vào cũng không thể biết. Tĩnh Nhi chỉ là không ngờ trên đời này thật sự có người chạm vào ngực nàng.

Nếu không phải nể tình Hoàn Nhan Vũ đang bị thương, vừa rồi nàng nhất định sẽ chỉnh đốn hắn một trận.

Nàng cứ như vậy mà đứng, không nghĩ cúi người dìu hắn.

Trong lòng Hoàn Nhan Vũ có chút hỗn loạn, hắn dùng hết sức che miệng vết thương lại. Tĩnh Nhi nói rất đúng, hắn thật đã bị một đao vừa rồi làm đầu óc hỏng luôn.

Ngước mắt nhìn người trước mặt, hắn vốn muốn xin lỗi, nhưng đối diện với nàng, những lời này hắn đột nhiên không nói ra được. Hoàn Nhan Vũ cũng không biết tại sao lại thế, chính hắn cũng muốn cười bản thân.

Nếu không phải trời tối, hắn nên sớm phát hiện cả người dường như đã nhiễm một màu đỏ tươi. Trước mắt đã dần mơ hồ, hắn chịu không nổi, cả người hoàn toàn ngã xuống.

Nghe một tiếng "Bịch", Tĩnh Nhi giật mình gọi hắn: "Hoàn Nhan Vũ? Nè, Hoàn Nhan Vũ?"

Kêu hai tiếng cũng không có người trả lời, Tĩnh Nhi vội cúi xuống, duỗi tay lay lay người hắn: "Mau đứng lên!" Nàng không định dìu hắn, ai biết lúc này có phải hắn đang giở trò hay không?

Hoàn Nhan Vũ vô lực nhắm mắt, nhưng tiếng Tĩnh Nhi gọi hắn vẫn nghe được rõ ràng. Xem ra nàng đang cho rằng hắn giả bộ, vì thế mới không muốn dìu tay đỡ hắn. Chỉ có trời mới biết hắn sẽ không sinh ra cái ý niệm dơ bẩn này, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy mình thật biến thái, việc lúc nãy là việc mà người bình thường có thể làm được hay sao?

Hắn là hoàng đế Đông Việt đây?

Khóe môi lộ ra nụ cười trào phúng, Hoàn Nhan Vũ dùng hết sức kêu: "Tiểu tử thúi..." Có lẽ chính hắn cũng không rõ vì sao bản thân đột nhiên gọi nàng như vậy.

Tiểu tử thúi, đã hai năm rồi hắn không gọi nàng như thế, đặc biệt là sau khi biết nàng là hoàng đế Tây Lương, cách xưng hô này càng không thích hợp.

Nhưng hiện tại, cũng không biết tại sao, hắn lại gọi nàng là "Tiểu tử thúi".