Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ

Quyển 1 Chương 39: Không thể gọi hai tiếng

Rèm châu bên trong đong đưa, Hạ Ngọc bất giác ngẩng đầu, thấy Tĩnh Nhi đã thay nam trang đi ra. Thiếu Huyên không nghĩ Tĩnh Nhi lại ra ngoài, y nhíu mi, lúc này có kêu nàng vào trong lại cũng khó.

Thiếu niên trước mắt nhìn mình chằm chằm, sắc mặt Hạ Ngọc khẽ thay đổi, giọng nói cùng nụ cười của thiếu niên trên lưng ngựa thoáng chốc hiện ra. Nhìn nàng, hắn rốt cuộc cũng nhớ tại sao vừa thấy Tĩnh Nhi đã cảm thấy quen thuộc, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra đã gặp ở đâu.

Thì ra bọn họ thật sự từng gặp mặt, ba năm trước ở biên cương, hắn phụng mệnh Yên Khương Vương bí mật vào Tây Lương tìm hiểu tin tức, chỉ là khi đó Tĩnh Nhi vận nam trang.

Ánh mắt nhìn Tĩnh Nhi vẫn chưa dời đi, Hạ Ngọc chỉ cảm thấy hoảng loạn, nếu người này vận nữ trang... Có lẽ Tĩnh Nhi mặc nữ trang sẽ thích hợp hơn.

"Phụ hoàng, hắn là ai?" Tĩnh Nhi hỏi.

Hạ Ngọc bất giác căng lớn đôi mắt, phụ hoàng?

"Đây là hài tử của Toàn Cơ?" Hạ Ngọc nhịn không được mà hỏi, giọng hắn không lớn nhưng rõ ràng đã xác định, lại không biết vì sao lại bất thốt ra.

Tĩnh Nhi cũng không khỏi kinh hãi, đó là khuê danh của mẫu hậu, mười mấy năm nay nàng chưa từng nghe ai gọi bà như thế. Hắn rốt cuộc là ai? Tại sao lại dám gọi tên mẫu hậu trước mặt phụ hoàng?

"To gan!" Tĩnh Nhi hét lớn, ngoại trừ phụ hoàng, không ai có tư cách gọi tên mẫu hậu, mẫu hậu chỉ thuộc về một mình phụ hoàng.

Hạ Ngọc không hề tỏ ra không vui, đột nhiên nhớ tới mục đích đến Dĩnh Kinh của mình, hiện tại thấy Tĩnh Nhi vẫn tốt, tia lo lắng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống. Hắn quay đầu hỏi Thiếu Huyên: "Đây là lý do ngài không cho ta vào cung?" Thì ra Hoàng đế căn bản không hề bị bệnh.

Thiếu Huyên xấu hổ cười, lúc này chỉ có thể gật đầu: "Lý do, ngươi đừng hỏi quá nhiều."

Hạ Ngọc gật đầu, đây là chuyện của Tây Lương, không đến phiên ngoại thần như hắn đi quản. Chỉ cần hài tử của Toàn Cơ không sao, hắn mặc kệ người Tây Lương đang che giấu điều gì, tất cả đều không liên quan tới hắn.

Nghĩ tới đây, hắn bất giác cười, khói mù trong mấy ngày này cũng trở thành hư không. Hắn nhẹ giọng: "Ta ra ngoài trước." Dứt lời, Hạ Ngọc lại nhìn Tĩnh Nhi, nàng ấy lớn lên giống Toàn Cơ sao? Chỉ tiếc hắn chưa từng thấy gương mặt khi trước của nàng.

Hạ Ngọc cười mỹ mãn, xoay người rời đi.

"Này!"

Tĩnh Nhi định gọi Hạ Ngọc, lại bị Thiếu Huyên kéo tay, nói: "Tĩnh Nhi, không được vô lễ."

Tĩnh Nhi càng thêm kinh hãi, nam tử vừa rồi gọi tên của mẫu hậu, phụ hoàng lại không chút tức giận sao?

"Hắn rốt cuộc là ai?" Tại sao mới mấy ngày rời Dĩnh Kinh, trong thành lại xảy ra nhiều chuyện mà nàng không biết như vậy?

Thiếu Huyên đưa mắt nhìn cánh cửa phòng khép lại, lúc này mới thấp giọng nói: "Là trọng thần của Yên Khương, cũng là sư phụ của mẫu hậu con." Không màng đáy mắt kinh ngạc của Tĩnh Nhi, y tiếp tục, "Sức khỏe mẫu hậu con không tốt, năm đó nếu không có hắn, lúc này cũng sẽ không có con. Lần này nghe tin con bệnh nặng, hắn mới vội vàng vào kinh."

"Sư phụ... Của mẫu hậu?" Hắn còn là người của Yên Khương nữa, thảo nào trước đây Tĩnh Nhi chưa từng gặp hắn.

Thiếu Huyên khẽ cười: "Hắn cũng rất yêu mẫu hậu của con."

Trong lòng Tĩnh Nhi chua xót, nàng cố chấp đáp lời: "Nhưng mẫu hậu chỉ yêu người!"

Y cười an ủi, nữ nhi này là đứa con hiếu thuận, bất cứ lúc nào cũng đứng về phía của y. Y cầm tay nàng, thở dài: "Phụ hoàng biết." Y thậm chí từng nghĩ, nếu năm đó Toàn Nhi yêu Hạ Ngọc, cuộc sống của nàng ấy sẽ tốt hơn một chút. Nhưng rốt cuộc nàng lại yêu y, mà y lại không thể cho nàng hạnh phúc.

Tĩnh Nhi suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng hỏi: "Tên của con..."

Thiếu Huyên thoải mái trả lời: "Là vì cảm tạ hắn, cảm tạ hắn năm đó vì Toàn Nhi, vì con mà làm mọi việc." Nếu không có Hạ Ngọc, y sẽ không có đứa con gái đáng yêu như vậy.

Tĩnh Nhi định tiếp tục nhưng không biết phải mở lời làm sao. Hầu hạ Thiếu Huyên uống thuốc xong, nàng mới đẩy cửa ra ngoài.

Nhìn Tô Hạ đang đứng giữ cửa, Tĩnh Nhi hỏi: "Hạ đại nhân của Yên Khương ở đâu?"

..............

Không trở về phòng, Hạ Ngọc một mình ra sân viện. Hắn cứ chậm rãi đi về phía trước, nhưng chính hắn lại không biết đi đâu.

Hắn tới đây cho dù không thể giúp được gì nhưng cũng coi như dốc hết tâm sức.

Hài tử của Toàn Cơ, hắn vốn muốn tìm cơ hội gặp nàng, nhưng bây giờ chạm mặt, trong lòng cũng thoáng yên tâm. Thái Thượng Hoàng yêu Toàn Cơ như thế, y làm sao có thể bạc đãi hài tử của mình?

Hạ Ngọc khẽ cười, phía sau đột nhiên có người gọi hắn: "Hạ đại nhân."

Hắn quay đầu, nhìn nữ tử thần sắc rạng rỡ đang đi về hướng này.

Hắn lại ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới nhíu mày, gọi: "Tư Vân?" Nữ tử trước mặt đã không còn non nớt như xưa, hiện giờ nàng một thân y phục rực rỡ, nhưng nụ cười đó vẫn thiện lương như ngày nào. Hạ Ngọc không khỏi kinh ngạc, không ngờ lại gặp nàng ở đây.

Hiện Vũ Vương phi tiễn Mục thái phi ra ngoài, lúc trở về thấy có người phía trước, nàng càng nhìn càng cảm thấy giống Hạ Ngọc. Ban đầu còn chưa dám xác nhận, giờ phút này thấy thật sự là hắn, nàng kích động tới mức không biết phải nói thế nào.

"Hạ đại nhân sao lại ở đây?" Nàng hỏi, giọng nói có chút run rẩy. Sau khi Tiên hoàng hậu đi rồi, Hạ Ngọc cũng trở về Yên Khương, Tư Vân cứ ngỡ cả đời này sẽ không gặp lại. Đột nhiên gặp mặt ở nơi đây, cảm giác này khiến nàng bất giác nhớ lại thời điểm Tiên hoàng hậu còn tại thế.

Hạ Ngọc cười cười: "Chỉ là tới thôi." Hắn không giải thích nhiều, "Tư Vân, người thoạt nhìn sống rất tốt."

Đúng vậy, nàng sống rất tốt, bởi vì nàng đã gặp được nam tử đáng để nàng dùng cả đời để yêu. Chỉ tiếc, Tiên hoàng hậu đã không còn cơ hội nhìn thấy...

Tư Vân không khỏi chạnh lòng, miễn cưỡng cười hỏi: "Mấy năm nay Hạ đại nhân vẫn ổn chứ?"

"Ổn."

Nhìn nam tử trước mặt cười, Tư Vân cũng cảm thấy an tâm, năm đó lúc Hạ Ngọc rời kinh, Tiên hoàng hậu còn lo hắn không thể chăm sóc chính mình, hiện giờ thấy hắn vẫn tốt, nàng tin nếu Tiên hoàng hậu biết cũng thanh thản nơi cửu tuyền.

Hàn huyên cùng Tư Vân một lúc, thời điểm Hạ Ngọc trở về thì trời đã tối.

Từ xa nhìn người dựa vào hành lang ngoài phòng, Hạ Ngọc đi nhanh hơn, chưa kịp tới gần đã nghe giọng Tĩnh Nhi truyền tới: "Hạ đại nhân để trẫm chờ lâu đấy."

Không biết vì sao, nhìn nàng, hắn lại cảm thấy như đang nói chuyện với Toàn Cơ. Chẳng lẽ là vì mẫu tử bọn họ quá giống nhau sao?

Hạ Ngọc cười: "Chỉ là vô tình gặp một cố nhân."

Tĩnh Nhi bực tức trong lòng, nhưng nàng cũng không định so đo. Thấy hắn đẩy cửa phòng, nàng cũng đi theo vào: "Nghe phụ hoàng nói y thuật của ngươi rất khá?"

Hạ Ngọc rót trà cho nàng, nhẹ giọng trả lời: "Ta là sư phụ của mẫu hậu ngài."

Tĩnh Nhi cười: "Hai tiếng sư công này trẫm gọi không được." Nhìn tuổi tác của hắn và phụ hoàng, nếu kêu hắn là sư công, Tĩnh Nhi sẽ nhớ tới Tô công công đầu tóc hoa râm kia.

Tâm trạng Hạ Ngọc đang rất tốt, hắn ngồi xuống trước mặt nàng, hỏi: "Gọi thì không cần, ngài tới tìm ta là có việc gì?"

Đương nhiên có việc mới tới tìm hắn, có lẽ vì hai chữ "Tĩnh Dao", giờ phút này với người trước mặt đáy lòng nàng không còn quá nhiều mâu thuẫn.

Buông chén trà trong tay xuống, nàng mở miệng: "Ta muốn nhờ ngươi đi cứu một người."

Hạ Ngọc bật cười: "Hoàng cung Tây Lương không phải có rất nhiều thái y sao?"

"Đừng nhắc tới bọn họ." Phụ hoàng còn sai người đi giết Hoàn Nhan Vũ, hiện tại nàng thật không dám dùng tới thái y trong cung. Nhưng Hạ Ngọc không giống, hắn không phải người Tây Lương, tình cảm đối với mẫu hậu lại sâu đậm, hắn nhất định sẽ giúp nàng.

"Ai?" Hạ Ngọc không khỏi tò mò, nàng tại sao không đi tìm phụ hoàng của mình, ngược lại phải đi tìm hắn?

Tĩnh Nhi không cần nghĩ ngợi, lập tức đáp: "Ân nhân cứu mạng của ta." Câu này tuyệt đối không phải lừa hắn, đây là sự thật, chẳng qua là nhanh nhạy che đi thân phận của Hoàn Nhan Vũ mà thôi.

Hạ Ngọc nhíu mày, tựa như trầm tư.

Tĩnh Nhi vội nói: "Đương nhiên sẽ không để ngươi làm chuyện không rõ ràng, đến lúc đó trẫm sẽ cảm tạ người đàng hoàng."

Hạ Ngọc ngước mắt nhìn nàng, nghe nàng tiếp tục: "Mỹ nữ Tây Lương nhiều vô số kể, chỉ cần ngươi thích, tha hồ để ngươi lựa chọn!" Không phải phụ hoàng nói hắn cũng rất yêu mẫu hậu sao? Vậy nàng sẽ giúp hắn tìm thê tử, không thể để hắn nhớ tới mẫu hậu nữa.

Hạ Ngọc thật sự không ngờ cách cảm tạ của nàng lại là như vậy.

Hắn không khỏi xấu hổ, khẽ khụ một tiếng: "Việc này không cần Hoàng Thượng nhọc lòng, ta là người đã có thê thất, bản thân cũng từng thề đời này sẽ không nạp thiếp."

Tĩnh Nhi căng lớn đôi mắt, nàng không tin nhìn người trước mặt, vậy mà phụ hoàng còn nói hắn yêu mẫu hậu, thì ra cũng chỉ có vậy! Nhưng nghe hắn nói từng thề cả đời không nạp thiếp, nàng lại ẩn ẩn có chút thích người này.

Hạ Ngọc rốt cuộc cũng đồng ý cùng nàng xuất thành một chuyến. Trên đường đi, nàng nhịn không được mà hỏi: "Thê tử ngươi có biết ngươi tới Tây Lương không?"

"Biết." Hắn nhàn nhạt đáp.

"Vậy... Bà ấy biết lí do vì sao ngươi tới đây không?"

"Biết."

"Vậy bà ấy có biết người từng yêu mẫu hậu ta không?" Tĩnh Nhi không cam lòng, hỏi thì phải hỏi tới cùng.

Hạ Ngọc buông màn xe xuống, quay đầu nhìn nàng, trả lời: "Đều biết, ngài còn gì muốn hỏi nữa không?"

Vẻ mặt hắn không giống như lừa nàng, Tĩnh Nhi không khỏi khiếp sợ, nàng chỉ biết nếu đổi lại là mình, nàng hận không thể giết chết nữ tử trong lòng mà nam tử mình yêu.

Vẫn nhìn chằm chằm Hạ Ngọc, Tĩnh Nhi cắn răng, lại hỏi: "Vậy bà ấy cũng biết ngươi không yêu bà sao?"

Trước đây lúc nghe nói cả đời này hắn không nạp thiếp, Tĩnh Nhi còn tưởng hắn rất yêu thê tử của mình, nhưng hiện tại xem ra, sự thật không phải như vậy.

Hắn không yêu bà ấy, tuyệt đối không yêu.

Thần sắc Hạ Ngọc rốt cuộc cũng thay đổi, hắn chần chờ, cuối cùng vẫn gật đầu: "Biết."

Nàng biết hắn không yêu nàng, hắn cũng biết nàng không yêu hắn.

Hai người bọn họ chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ.