Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 10: Ở chung

Giờ Tuất hạ xuống một trận mưa, đến chạng vạng cũng không ngừng, ta xem mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, sương chiều nặng nề, liền sửa lại chủ ý, hầm một chén cháo thịt, sau đó nặn vài cái bánh màn thầu đường hình thỏ.

Ngày mưa lạnh, cháo thịt bánh màn thầu ấm dạ dày.

Lồng hấp tràn ra sương mù nóng hôi hổi, ta bị bao phủ trong một mảnh mông lung. Trong bếp, lão đầu bếp đang giúp ta nhào bột, vừa dùng sức vừa nói: “Dương tiểu tử, hôm nay lại là ngươi tự mình đưa đi sao?”

“Vâng.” Ta nhìn lửa, thong thả mà kéo ống bễ (dùng để quạt gió trong bếp).

“Tố Vân cô nương còn dưỡng thương sao?” Lão đầu bếp trách cứ nói, “Nàng bị thương ở mặt, đâu phải bị thương tay chân, cả ngày ở trong phòng còn ra thể thống gì?”

“Nữ nhi da mặt mỏng thôi.” Ta lười nhiều lời.

Vừa tới nội viện, ta chỉ có thể ở trù phòng làm đầu bếp, nấu cơm nấu ăn, cũng phải đi vườn rau nhỏ cỏ, bắt sâu xới đất, làm một ít việc vặt vãnh. Mỗi ngày Tố Vân sẽ tự mình đến phòng bếp đem thức ăn đi qua, sau đó nàng lại đem bát về.

Ý đồ của nàng rất rõ ràng, muốn chắn ta ở ngoài, ngay cả phòng của Đông Phương Bất Bại cũng không để ta tới gần. Khi nàng làm điều đó, trên mặt luôn rất hòa khí, nói, ngươi vừa tới, không hiểu quy củ của giáo chủ, ta sợ ngươi phạm sai lầm.

Đại khái là một loại làm khó dễ, nhưng ta chỉ cười trừ, dù sao ta chưa bao giờ nghĩ muốn trèo tới trước mặt Đông Phương.

Mỗi ngày ngâm trong củi gạo du muối, một ngày chính là một ngày, ta đặt tất cả tâm tư vào nấu cơm canh cho Đông Phương, thật giống như về tới mấy năm một lòng lo lấy lòng y kiếp trước, khi đó tràn đầy công lợi tâm, nhưng giờ phút này ta chỉ cam tâm tình nguyện.

Nhất là lúc nhìn thấy đồ ăn thừa mỗi ngày không nhiều lắm, biết y ăn được thực tốt, ta cũng thực thỏa mãn.

Trừ làm một đầu bếp xứng chức, khi rãnh rỗi sẽ trộm chạy tới nơi luyện đao kiếp trước, đứng ở dưới cổng vòm lúc trước Đông Phương đứng xem ta, dựa vào cột cửa, từ xa xa có thể nhìn thấy cửa sổ lầu hai Tàng Thư các. Ta không dám đến quá gần, bởi vì võ công của Đông Phương rất cao, dù là một con chim sẻ bay qua gần đó y cũng có thể nghe thấy.

Ngẫu nhiên xuyên qua cành lá rậm rạp có thể nhìn thấy bên cửa sổ có bóng người đang cúi đầu đọc sách, trong lòng ta như được lấp đầy. Sân đình vắng vẻ, gió thổi qua làm một đám hoa tử đằng rung rinh, ánh mặt trời loang lổ rơi trên đầu vai ta.

Ta không biết ngày cũng có thể trôi qua bình yên như vậy.

Nhưng mà, ở bên trong viện đợi tám ngày sau, ta đang chuẩn bị làm cơm chiều thì một tỳ nữ phụ trách truyền lời bỗng nhiên đến nói cho ta biết: “Dương Liên Đình, ngươi mau đi với ta, giáo chủ muốn tìm ngươi.”

Ta vội vàng múc thức ăn trong nồi lên mâm rồi cầm lên đi theo nàng xuyên qua hành lang dài, lúc sắp đến trước phòng Đông Phương thì ta nhìn thấy một nữ nhân nửa mặt bên đều là máu, nghiêng ngả lảo đảo đi hướng bên kia.

Ta hỏi: “Đó không phải là Tố Vân cô nương sao? Nàng chọc giáo chủ tức giận?”

“Không phải vậy sao, ” tiểu tỳ nữ tươi cười châm chọc, “Đáng tiếc hôm nay Tố Vân tỷ tỷ mất một canh giờ sơ búi tóc, đều bị đánh tan.”

Ta đương nhiên biết ý trong lời tỳ nữ này, kiếp trước nữ nhân kia cũng muốn làm vị phu nhân thứ tám của Đông Phương Bất Bại.

Nói xong liền tới, tiểu tỳ nữ cầm váy hành lễ liền lặng yên cáo lui, ta dừng lại ở ngoài cửa, đang muốn lên tiếng thông bẩm thì bên trong liền truyền đến giọng nói của Đông Phương: “Tiến vào.”

Ta cúi đầu đi vào, đặt thức ăn lên bàn: “Giáo chủ, dùng cơm đi.”

Mặt mày y âm trầm, không động.

Ta không dám đi, dừng một chút, múc một chén canh đặt ở trước mặt Đông Phương: “Giáo chủ, uống trước bát canh ấm bụng.”

Đông Phương Bất Bại liếc ta một cái, thực nhanh dời tầm mắt, buông xuống mí mắt, nắm lấy thìa chậm rãi quấy canh đậu hũ cá trích màu trắng: “Bổn tọa muốn ngươi lại đây hầu hạ, uất ức ngươi sao?”

Ta nháy mắt mấy cái, chuyện này từ đâu mà đến?

Suy nghĩ một chút, ta cười nói: “Giáo chủ đề bạt tiểu nhân, là phúc tiểu nhân tu hai đời, vui vẻ còn không kịp, nào có gì uất ức?”

“Vậy đã nhiều ngày nay sao ngay cả một cái bóng cũng không thấy?” Giáo chủ thực không vui, “Bổn tọa vốn tưởng rằng ngươi là người chịu khó, làm việc thỏa đáng, không ngờ lập tức liền lộ mặt, cả ngày chỉ biết nhàn hạ!”

Ta trợn to mắt, nhưng không dám biện giải, chỉ có thể kiên trì nhận tội: “Giáo chủ giáo huấn, tiểu nhân biết sai.”

“Hừ, về sau một ngày ba bữa, ngươi tự mình đưa tới!”

“Vâng.”

Vì thế, ta thành đầu bếp ngự dụng của y còn chưa tính, còn đoạt việc làm của tỳ nữ bên người.

May mắn Dương tỳ nữ mới nhận chức ta đây biết rõ thói quen của giáo chủ, không cần bất cứ kẻ nào nhắc nhở, ta có thể làm được thực tốt. Y ngủ không sâu, dường như trời vừa sáng liền tỉnh, sau đó y sẽ ngồi xếp bằng một canh giờ, rồi dậy tắm rửa, chờ y tắm rửa xong, ta phải chuẩn bị xong khăn bố cùng nước ấm, chờ y rửa mặt hoàn tất, ta tất nhiên đã mang cơm canh lên, ngay cả canh cũng nấu tốt.

Ăn cơm xong, y sẽ uống một chén trà Động Đình Bích Loa Xuân, xử lý xong việc vặt trong giáo, triệu kiến vài vị Đường chủ, y liền muốn ngủ trưa. Ta châm chút hương nhựa cây cánh kiến trắng cho y. Y không thích mùi quá nồng, chỉ có thể đốt một chút xíu. Sau đó ta liền đi ra ngoài ngồi ở hành lang, lột một bàn hạnh nhân rồi lăn mật, chờ y tỉnh lại làm đồ ăn vặt.

Ta thật sự rất quen thuộc y, y không cần lên tiếng, chỉ nhúc nhích lông mày ta liền biết y khát hay là đói bụng, hoặc có lẽ là mấy ngày nay ta hầu hạ y ăn cơm uống trà, giải phiền cho y, tâm thư giãn đương nhiên sẽ béo lên, đến một ngày sau giờ ngọ, Đông Phương nhìn mật báo thám tử gửi về, ta đột nhiên phát hiện cằm nhọn của y mượt mà không ít. �

Trong viện có một cây mai già đang nở rộ, nam nhân ngồi ở hành lang gấp khúc cúi đầu lật xem mật báo, hơn phân nửa khuôn mặt đều vùi vào trong áo lông cừu, chỉ còn lại cái mũi cao cùng một đôi mắt đen trong veo lộ ra bên ngoài, viên lệ chí điểm tại đuôi mắt, nhẹ nhàng hô hấp phất động cổ áo lông xù, làm người ta nhìn mà trong lòng mềm nhũn, có chút ngứa.

Ta quả thực muốn linh hồn xuất khiếu, không biết khi đó nhìn chằm chằm Đông Phương bao lâu, thẳng đến khi y chịu không nổi ánh mắt của ta mà cáu giận trừng mắt liếc ta một cái, đầu ngón tay có hàn quang chớp động, ta giật mình, tóc gáy đều dựng thẳng lên, vội vàng dời mắt.

Y cứ thích lấy kim đâm ta, ta thực uất ức, kiếp trước y không như vậy, thật ngoan.

Nhưng ta có thể cảm nhận được, từ từ, thái độ của y đối với ta thay đổi từng chút. Người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng ta biết, bởi vì y rất ít nâng cằm, cao cao tại thượng mà xem ta, lạnh như băng cùng đề phòng trên mặt cũng rút đi không ít.

Có một lần y thay một bộ quần áo màu lam, hoa văn đơn giản, tay áo chật hẹp thắt lưng bó, ngọc thụ lâm phong giống như một nhánh trúc, lần đầu tiên ta thấy y như vậy, nhất thời nhìn ngốc, lúc đi đường đụng đầu vào cây cột.

Ta ôm đầu đau đến kêu ngao ngao, nước mắt đều chảy ra, thấy y có chút vui sướng khi người gặp họa mà nhìn ta, trong mắt chớp động ý cười dịu dàng. Ta ngơ ngác mà nhìn y, ngay cả đau cũng quên.

Y nhất định không biết, một khắc kia y giống Đông Phương trong trí nhớ của ta bao nhiêu, làm ta muốn khóc bao nhiêu.

Lần đầu tiên y cười với ta, là lúc ta ở bên cạnh y ngày thứ ba mươi bảy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu kịch trường:

Tiểu Dương: Tức phụ sao ngươi cứ đâm ta, ngươi đâm ta nữa, ta khóc cho ngươi xem (? _?)

Còn chưa dứt lời, một trận Bạo Vũ Lê Hoa Châm.

Giáo chủ: sao ngươi còn không khóc?

Tiểu Dương:… (? _?)