Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 45: Tỷ thí

Hàng động kia xác thực kinh thế hãi tục, Ngũ Nhạc kiếm phái đối diện, người một người đều nhìn ngốc, nhất thời cư nhiên không có động tĩnh. Sau đó lại bộc phát ồn ào cực lớn, tiếng nghị luận ong ong theo gió thổi qua bờ sông bên kia, bên trong có không ít ô ngôn uế ngữ hỗn loạn. Ta đào đào lỗ tai, xem như không nghe thấy, ôm Đông Phương ngáp một cái.

Đông Phương thanh thanh lãnh lãnh mà đứng ở trên thuyền, vốn là lãng nguyệt độc tuyệt, minh nguyệt tự hoa sáng quắc phong tư, đáng tiếc ta ăn mặc phong tao, dính dính hồ hồ ghé vào trên người y như vậy, y chẳng khác gì đang cõng một con chó lớn, lại sấn thêm khuôn mặt lạnh lùng hờ hững của y, thấy thế nào cũng buồn cười.

Đông Phương không thèm quan tâm, sờ sờ trán của ta: “Mệt?”

Đã nhiều ngày chúng ta luôn ở trên xe, vừa mới đuổi tới lại đối đầu với đám ngụy quân tử Ngũ Nhạc kiếm phái, một khắc nghỉ ngơi cũng không có, nói mệt cũng là mệt, vì thế ta liền gật gật đầu: “Có chút mệt.”

Đông Phương nghĩ nghĩ, quay đầu nói với Mộc Thống lĩnh đang vắt khô quần áo: “Ngươi về Hắc Mộc Nhai một chuyến, dọn cái giường ấm trong phòng bổn tọa xuống đậy, phô nhiều thêm mấy tầng đệm, gối mềm tựa lưng đều phải có. A, thuận tiện gọi mười vị trưởng lão, Đồng Bách Song Kỳ, Thiên Hà đến, để đám lão gia kia hoạt động gân cốt một chút.”

Mộc Thống lĩnh: “…”

Ta xem khóe miệng hắn run rẩy một chút, vẫn yên lặng lĩnh mệnh mà đi.

Lúc này, người trên bờ vẫn đang nhục mạ không ngừng, ta híp mắt, cảm thấy có trá, rủ mắt nhìn nước sông, ánh lửa bên sông hơi hơi chớp lên, nhìn không ra cái gì, nhưng ta lại lo lắng có người lặn xuống nước bơi đến, mà phía sau trái phải đều là rừng cây bị gió thổi vang lên tiếng sạt sạt. Ta nói nhỏ bên tai Đông Phương: “Bọn họ dương đông kích tây.”

Đông Phương cười khẽ, đảo mắt nhìn về phía bên kia: “Người của chúng ta cũng đến.”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy trong nước, trong rừng có hơn mười cái bóng người nhảy vọt đến bao quanh vây quanh thuyền của chúng ta. Nhất thời hàn quang xuất hiện, đập vào mặt mà đến, mí mắt Đông Phương không nâng một chút nào, trên mặt bình tĩnh vô sóng, không có bất luận động tác gì.

Mắt thấy những ám khí binh khí đó liền muốn đâm đến trước mặt, vài cái cờ đột nhiên theo gió bay đến, đại kỳ vung lên, phần phật cắm vào tứ phía thân thuyền, vây chặt toàn bộ thuyền, mà những lá cờ đó sắc bén giống như dao nhỏ, lúc bay tới vung lên rung động, mười mấy người kia sôi nổi phát ra tiếng hô thảm thống, tiếng thiết khí boong boong rơi xuống nước không dứt bên tai.

Ta nhìn chăm chú, lá cờ thêu thanh xà, con rết, nhện, thằn lằn cùng cóc, ngũ loại độc vật, chính là Ngũ Độc kỳ của Ngũ Tiên giáo. Trong lòng ta có chút kinh ngạc, chẳng lẽ là Lam Phượng Hoàng?

Suy nghĩ mới chợt lóe qua trong đầu liền thấy ở xa xa xuất hiện một con thuyền nhỏ, trên thuyền nhỏ truyền đến tiếng cười cực kỳ kiều mỵ của nữ tử, theo tiếng cười mềm mại uyển chuyển là một bóng lam từ thuyền nhỏ nhảy đến, nàng ăn mặt một thân miêu nữ, vải lam cùng sam khố, trên người vây một cái quần thêu hoa, tai đeo đôi bông tai vàng to bằng chén rượu, thắt lưng mang đai lưng màu sắc rực rỡ, giờ phút này bước chân nàng đi xiêu vẹo, quần áo vì gió thổi bay lên, chuông trên chân trần vang lên một trận.

“Lam giáo chủ.” Đông Phương nhìn nàng nói.

Lam Phượng Hoàng nhẹ nhàng dừng ở đầu thuyền, tươi cười dịu dàng mị mị: “Tại, trước kia nhận được tin thập trưởng lão truyền tới, nói Ngũ Nhạc kiếm phái đến vây Hắc Mộc Nhai, tiểu nữ liền mang theo Ngũ Tiên giáo đến giúp vui, Đông Phương giáo chủ đừng ghét bỏ.”

Đông Phương nhìn nàng, khóe miệng trào phúng hơi nhếch lên, cái gì cũng chưa nói, chỉ vươn tay làm thủ thế mời ngồi.

Lam Phượng Hoàng cũng không khách khí, kéo làn váy ngồi ở bên thuyền, hai chân ngâm trong nước lắc lắc, vẫn luôn là ý cười ngâm ngâm. Ta nhìn bóng dáng xinh đẹp của nàng, lúc trước nghe nói nàng và Nhậm Doanh Doanh quan hệ rất tốt, vốn tưởng rằng nàng sẽ mang theo Ngũ Tiên giáo phản bội thần giáo, không ngờ nàng vẫn mang theo Ngũ Tiên giáo tiến đến trợ trận. Thật ra điều này cũng không khó hiểu, Ngũ Tiên giáo trong mắt chính đạo cũng là một phái ma giáo, không có Nhật Nguyệt thần giáo che chở, sợ là khó tồn tại, nàng thân là người đứng đầu một giáo, đương nhiên không dám vui đùa.

Mà Ngũ Nhạc kiếm phái đã vây quanh Hắc Mộc Nhai hai ngày, thập trưởng lão đã đưa tin báo nguy cho nàng, mà nàng biết Đông Phương trở về mới bằng lòng lộ diện tương trợ, sợ là trong lòng cũng tồn tại một ít so đo, nếu giang hồ đồn Đông Phương bỏ mình là thật, Nhật Nguyệt thần giáo cũng không phải là đối thủ của Ngũ Nhạc kiếm phái, nàng đương nhiên không nguyện ý quản nhàn sự này, bo bo giữ mình mới là đúng, khó tránh cũng tồn chút ý nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Nhưng hiện giờ Đông Phương trở lại, chẳng biết hươu chết về tay ai rất khó nói, nàng cũng tính toán mò chút công lao cho Ngũ Tiên giáo.

Nhưng mà, ta xem hiểu được, Đông Phương cũng hiểu được, dệt hoa trên gấm mặc dù tốt, cho dù so ra kém đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Ngũ Nhạc kiếm phái bên kia đã chết thương gần trăm người, ta nhìn qua, chỉ thấy sắc mặt Tả Lãnh Thiện hết sức khó coi, bốn vị chưởng môn khác vây ở gã, vẻ mặt kích động, có vẻ càng làm gã sứt đầu mẻ trán. Ta cười lạnh, địa vị năm môn phái ở trên giang hồ vốn cùng ngồi cùng ăn, cho dù đề cử Tả Lãnh Thiện làm minh chủ, nhưng không có nghĩa đàn chưởng môn thanh cao kia nguyện ý khuất phục một nười, ngũ phái bất đồng tâm, đều nghiêng về môn phái của mình, mặc dù cưỡng chế trói cùng nhau cũng sẽ gập lại tức đoạn.

Lúc này, đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng gió, Ngũ Nhạc kiếm phái bên kia cũng tạm thời đình chỉ khắc khẩu, ngửa đầu nhìn lại liền thấy trên cô nhai trăm ngàn trượng, có hơn mười thân ảnh đạp không phi xuống, trong đó có mười vị là lão giả tóc bạc râu dài, tất cả mặc áo bào trắng cổ tay áo nạm kim tuyến, vạt áo thêu hoa văn liệt hỏa, một thân khí thế bức người mà đến.

Một vị khác là một thanh niên, chống trúc tán, mặc thanh y, khuôn mặt thanh tú, thân pháp phiêu dật xuất trần, du du hạ xuống, giống như lá liễu bị gió thổi lạc. Bên người thanh niên có một bóng người nho gầy, còn là một hài đồng non nớt, bước chân nó vững vàng, khinh công tuy không bằng những người khác, lại tuyệt không rơi ở phía sau không kích động, nó điểm mủi chân liên tiếp mượn lực trên núi đá, nhẹ nhàng giống như chim yến đạp nước, luyện chính là khinh công của Đông Phương.

Lúc nhìn thấy Diệp Khai ta thoáng cả kinh, nhưng thực nhanh bị Mạnh Tinh Hồn hấp dẫn chú ý, ta ngửa đầu nhìn nó, không khỏi mỉm cười, tiểu quỷ này thật không thẹn Đông Phương khen ngợi nó là võ học kỳ tài xuất thế, thiên phú võ học như vậy thật làm người ta giật mình, không gặp mấy tháng nó đã tiến bộ đến nông nỗi này, thật sự là hậu sinh khả uý.

Nếu ta có tư chất như nó, làm sao còn bị Nhậm Ngã Hành bắt ăn thần đan tam thi não, còn nhận không ít khổ sở.

Tầm mắt dời đi chỗ khác lần thứ hai, sau đó ta ngây người một chớp mắt lại yên lặng nâng lên tay run rẩy che kín mặt.

Một cái nam nhân mặc hắc y giơ hai tay lên trên, mang theo một cái giường dài gỗ tử đàn rủ sa mỏng từ trên trời giáng xuống.

Ta dịch hai ngón tay mở ra một cái khe nhỏ, ánh mắt từ khe hở nhìn ra ngoài, sau đó liền thấy Ngũ Nhạc kiếm phái đối diện ngửa đầu nhìn cái giường càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, tầm mắt dại ra mờ mịt của bọn họ cũng rơi xuống theo, sau đó mắt mở trừng trừng nhìn cái giường kia dừng trên thuyền lớn của ta và Đông Phương, Mộc Thống lĩnh chui ra, lau mồ hôi: “Giáo chủ, thuộc hạ đưa giường đến, đệm chăn cũng mang theo, Dương…” Đông Phương lạnh lẽo liếc hắn, Mộc Thống lĩnh lập tức sửa miệng, gian nan nói, “Giáo… Giáo chủ phu nhân có thể nghỉ tạm.”

Ta: “…”

Mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Đông Phương, Đông Phương không ánh mắt của bọn họ, rủ mắt đánh giá giường một cái, có lẽ vừa lòng, hơi hơi gật đầu: “Không tồi.”

Lam Phượng Hoàng: “…”

Thập trưởng lão vừa mới rơi xuống đất: “…”

Ngũ Nhạc kiếm phái: “…”

Ta đỡ trán.

Một lát sau, bờ đối diện có một người mặc phục sức phái Tung Sơn đi ra một bước, nói muốn quang minh chính đại tỷ thí với thần giáo chúng ta ba trận, bằng công phu định sinh tử. Nếu ba trận thần giáo thắng hai trận, Ngũ Nhạc kiếm phái bọn họ liền đồng ý thối lui, từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông. Nếu bọn họ thắng, Nhật Nguyệt thần giáo phải tước vũ khí đầu hàng, trên dưới ba vạn giáo chúng phải phế hết võ công, phát thệ không bao giờ làm xằng làm bậy, làm ác trong chốn giang hồ.

Hắn còn chưa nói xong, ta liền nhịn không được “Phi” một tiếng: “Đám ngụy quân tử các ngươi cũng dám xưng mình là danh môn chính phái? Thật sự là một bàn tính tốt, các ngươi không phân trần mà đến phạm thần giáo của chúng ta, thần giáo chúng ta chưa giết sạch các ngươi ném xuống vách núi cho ưng ăn đã hào phóng rồi, đầu óc các ngươi bị cửa đập hay là bị lừa đá? A, thần giáo chúng ta thắng, còn phải để các ngươi toàn thân trở ra, các ngươi thắng, chúng ta lại phải phế võ công? Làm mẹ ngươi xuân thu đại mộng! Ta nói, Ngũ Nhạc kiếm phái các ngươi rốt cuộc có mặt mũi hay không?” tên kia ở đối diện bị ta trách móc một trận, mặt một trận xanh một trận trắng, ta trào phúng mà nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Nếu thật sự muốn tỷ thí thì công bằng chút, nếu thần giáo thắng, các ngươi dù có động thủ hay không động thủ, một người phải cắt một tay một chân, danh môn chính phái các ngươi có dám không?”

“Có gì không dám!” Đáp lời chính là lão ni cô kia, bà giương phất trần lên, cả người ngạo nghễ như tùng bách, “Tà không áp chính, đám tà ma oai đạo các ngươi có gì phải sợ!”

Ta không nói, thối lui đến Đông Phương bên người, chính là vì khẽ lắc đầu, này chính đạo bên trong vẫn là có cùng quang tế tuyết người bình thường, chính là tại đây dạng thời đại hỗn loạn đen tối bên trong, người như vậy quá ít, cũng sống không được lâu đâu.

Sắc mặt Đông Phương bình thản, chỉ liếc nhìn lão ni cô kia một cái, sau đó tùy ý nói với thập trưởng lão: “Các ngươi đi so chiêu với bọn họ, nếu thua, tên tuổi thập trưởng lão các ngươi không cần mang nữa.”

Nói xong, không chờ các trưởng lão đáp lời, y liền dắt tay ta, vén lụa đỏ sa trướng lên che hai người chúng ta ở bên trong, sau đó tiện tay nhấn ta một cái về phía giường, chính mình ỷ ở bên cạnh ta, chẩm bả vai ta, thích ý nhắm mắt dưỡng thần, dừng một chút, y lại không chút để ý nói: “Mộc Thống lĩnh, đi chuẩn bị chút nước trà cùng trái cây điểm tâm, không vội thì lấy hai quyển thoại bản đến giải buồn.”

Mộc Thống lĩnh: “…”

Thập trưởng lão: “…”

Ta cười gượng nói với các vị trưởng lão: “Nếu Tả Lãnh Thiện hoặc Thiếu Lâm Phương Chứng đại sư muốn lên sân khấu tỷ thí, các trưởng lão lại đến mời giáo chủ là được, còn lại là một đám ô hợp, có các trưởng lão ứng phó đã cho bọn hắn mặt mũi, các trưởng lão chớ trách, giáo chủ đi đường mệt nhọc lâu, có chút mệt mỏi, các trưởng lão có khả năng thì chịu khó giúp cho một ít.”

Bất đắc dĩ, các trưởng lão đành phải run rẩy da mặt tiến đến nghênh chiến, trận đầu là lão ni cô kia, nghe nói là chưởng môn phái Hằng Sơn, thân pháp bà mau lẹ vô luân, phất trần trên tay tích tụ nội lực thâm hậu, đấu đến khó phân với Khâu trưởng lão trong thập trưởng lão, đánh trăm chiêu vẫn chưa phân thắng bại, đệ tử Ngũ Nhạc kiếm phái hò hét trợ uy, mà trên Hắc Mộc Nhai cũng là đèn đuốc sáng trưng, vô số giáo chúng đứng ở trên tảng đá, huýt sao thổi tiêu đánh trống, nghe làm người ta nhiệt huyết sôi trào, song phương tiếng la một tiếng cao hơn một tiếng giống như biển, hồi âm không dứt.

Trong trường hợp khẩn trương như vậy, chỉ có ba người toàn không bị quấy rầy.

Một cái là tiểu thí hài, từ lúc nó xuống Hắc Mộc Nhai liền đăng đăng đăng chạy tới bên người Mộc Thống lĩnh, giơ hai tay muốn Mộc Thống lĩnh ôm nó lên: “Mộc thúc, ta không xem được.”

Sau đó Mộc Thống lĩnh cúi đầu trầm mặc một chút, giơ tiểu hài tử lên để nó ngồi ở trên vai mình.

Hai tay nhỏ bé của tiểu hài tử bắt lấy tóc trên đầu Mộc Thống lĩnh, hai con mắt sáng ngời mà nhìn người khác quyết đấu sinh tử. Mộc Thống lĩnh liền nhân cơ hội nói cho nó các chiêu thức, ai chiếm thượng phong, nên dùng chiêu gì hóa giải, có biện pháp tốt hơn không…

Diệp Khai thì nằm trên đỉnh khoang thuyền, nhìn bầu trời đêm đen kịt ngẩn người. Bạn đang �

Đông Phương càng thoải mái, trong đao quang kiếm ảnh, y đã chậm rãi ăn xong hai cái bánh mứt táo đậu đỏ.

Ta nhìn y.

Đông Phương phát hiện được ánh mắt của ta, liếc ta một cái liền xê dịch cái đĩa điểm tâm về phía ta: “Muốn ăn chính mình lấy.”

Ta: “…”

Ta hoảng hốt, đối chiến cường địch như thế, thật sự không việc gì sao?

Lúc này, chợt nghe răng rắc răng rắc hai tiếng, tiếng xương cốt gãy vang lên, kết quả trận đầu tỷ thí đã có.