Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 48: Người quen cũ

Tiểu hài tử đứng ở một mảnh đất trống giữa một đám chính đạo nhân sĩ, dùng tò mò cùng thiên chân chỉ đặc biệt hài đồng mới có mà nhìn mọi nơi thật lâu, nó như vậy giống như là tiểu hài tử được cha mẹ mang ra khỏi nhà lần đầu tiên, thấy cái gì cũng mới mẻ, cái gì cũng muốn nhìn một cái, không chỉ Nhạc Linh San đứng ở đối diện nó, biểu cảm trên mặt mọi người đều thực phức tạp.

Nhật nguyệt thần giáo phái ra một tiểu oa nhi cái gì cũng không biết như vậy rốt cuộc tính toán làm cái gì?

Nhưng trống trận đã nổi lên, trận tỷ thí này có buồn cười cũng không thể lùi bước.

Huống chi, Tả Lãnh Thiện có lẽ càng vừa lòng tình hình bây giờ. Ta xem phía phái Tung Sơn, Tả Lãnh Thiện đang ngồi xếp bằng dưới đất vận công chữa thương, vận xong một vòng, gã sẽ nhìn về phía đất trống, thần sắc tuy có nghi hoặc, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra may mắn.

Tất cả mọi người cho rằng Nhạc Linh San sẽ thắng, đối thủ của nàng chính là hài tử mười một tuổi mà thôi.

Nhưng tiểu hài tử hơi hơi dời mủi chân, thắt lưng trầm xuống trong nháy mắt ta liền biết nó nhất định sẽ không thua. Nó dùng chính là kiếm, đó là một thanh kiếm không có bất luận văn sức gì, nhìn bụi bụi không thu hút chút nào, nhưng ta biết, lịch sử thanh kiếm này nhất định rất cổ xưa. Thân kiếm hẹp dài như liễu giản dị tự nhiên, lộ ra hơi lạnh thấu xương lắng đọng trong năm tháng dài lâu. Mặc dù yên lặng không động cũng có thể cảm nhận được có hàn khí lượn lờ vô hình tại kiếm phong.

Ta nhận ra, đó là thanh kiếm Đông Phương dùng lúc còn trẻ tuổi.

Hiện giờ võ công của y đã đạt đến mức tối cao, phóng lá cây cũng có thể giết người, đã không cần thanh kiếm này, vì thế đưa thanh kiếm này cho tiểu hài tử. Kiếp trước, y cũng tặng thanh kiếm này cho ta, nhưng bảo kiếm nên xứng anh hùng, xứng ở trên người tiểu nhân như ta chỉ biết mai một nó, ta nhớ không nổi cuối cùng ta ném thanh kiếm này đi nơi nào, thật sự đáng tiếc.

Hiện giờ, được tiểu hài tử cầm nơi tay so với dừng ở trong tay của ta, tốt hơn nhiều.

Biểu cảm trên mặt tiểu hài tử vẫn ngây thơ, chân trái vạch cát đá vẽ ra một đường, không dấu vết trầm thắt lưng xuống, bày ra thế công. Tư thế chân trái đưa về trước, trầm thắt lưng nghiêng người, tên là “Xà bước”. Tư thế này nhìn như đơn giản đến mức không hề có kỹ xảo, nhưng lại có thể làm cho người ta hành động cực nhanh, vô cùng thích hợp làm sát chiêu cuối cùng.

Nhưng tư thế này cũng không dễ dàng bảo trì cân bằng, phát lực không đủ sẽ ngã trái ngã phải, ngược lại cho đối thủ thừa cơ hội. Hơn nữa, một khi phát lực, trọng tâm thân thể sẽ chuyển dời toàn bộ đến đùi phía trước, nếu một kích không nắm chắc sẽ trúng, sử dụng “Xà bước” sẽ là một tử lộ.

Bởi vậy, “Xà bước” trong thần giáo chúng ta đều là trưởng lão võ công cực kỳ tinh thâm mới dám dùng, mặc dù là Hương chủ Đường chủ cũng rất ít sẽ dùng, bởi vì không phải tất cả mọi người đều tự tin có thể một kích trúng chiêu, chớ nói chi là một hài tử chưa thoát tính trẻ con như thế này.

Nhạc Linh San đương nhiên cũng chú ý tới, nàng thu lại nụ cười, ánh mắt cũng nghiêm túc hơn một ít. Đây là bộ pháp chỉ mình thần giáo của ta mới có, Nhạc Linh San chưa từng thấy qua, sở dĩ nàng nghiêm túc, chỉ sợ là vì ánh mắt hài tử thay đổi.

Nhưng nàng vẫn không hề động, mũi kiếm chỉa xuống phía dưới, có lẽ cố ý chờ tiểu hài tử xuất chiêu trước.

Thôi, chẳng qua là luận bàn thôi, ta nghĩ có lẽ trong lòng Nhạc Linh San nghĩ vậy, nhường tiểu hài tử này ra chiêu trước cũng được.

Nhưng một khắc đồng hồ sau, tay phải Nhạc Linh San cầm kiếm càng ngày càng chặt, không chỉ là tay, cả người nàng đều căng thẳng thành một dây cung kéo căng. Thậm chí bên thái dương của nàng còn chảy mồ hôi.

Đích xác như Đông Phương đã nói, công phu của tiểu hài tử đã vượt xa Nhạc Linh San.

Nhạc Linh San đã bảo trì trạng thái khẩn trương vượt qua một nén nhang, điều này làm cho nàng so chiêu cùng tiểu hài tử, bước chân có chút phát trầm. Đây không phải là dấu hiệu tốt. Lại đánh nhau kịch liệt hơn mười chiêu, hai kiếm va chạm phát ra âm thanh làm răng người ta lên men, Nhạc Linh San nhân cơ hội lui lại về phía sau mấy bước, thả chậm hô hấp, điều chỉnh tư thế, chậm rãi cong người, hạ thân trầm xuống, làm ra thủ thế vững như bàn thạch.

Nàng không nháy mắt mà nhìn tiểu hài tử, trước sau như một duy trì quan sát cẩn thận cực độ, bước chân thong thả biến hóa vị trí, nàng thay đổi mỗi một bước đều rất nhỏ bé, ý đồ làm đối thủ không có cách nào thấy rõ nàng tiến công.

Mà đối diện nàng, tiểu hài tử kia lại có vẻ rời rạc nhiều lắm, hài tử nắm kiếm, nghiêng đầu, hai mắt nhìn Nhạc Linh San, ánh mắt trong vắt, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, thần sắc cũng rất bình tĩnh.

Nhìn cả người có vẻ đều là sơ hở, ngay cả tư thế cầm kiếm cũng còn hiển non nớt, tư thế phòng bị cũng trăm ngàn chỗ hở, nhưng Nhạc Linh San lại tìm không ra nơi để hạ thủ.

Ta nghĩ rốt cục nàng hiểu được đối thủ của nàng không đơn giản.

Mộc Thống lĩnh còn khẩn trương hơn cả tiểu hài tử, hắn đã không ở đầu thuyền mà bò lên cột buồm, bắt chặt lấy dây thừng ở bên trên nhìn chằm chằm động tác của tiểu hài tử, mỗi một khi tiểu hài tử cùng Nhạc Linh San giao thủ, ta có thể nghe được tiếng hắn hít sâu một hơi lãnh khí cùng với cột buồm bị hắn dùng lực nắm đến lay động phát ra tiếng dát chi dát chi…

Nhưng những người đứng xem lại rất khó hiểu khẩn trương trong đó, nữ nhi cùng tiểu tử ma giáo giằng co trầm mặc thời gian dài làm Nhạc Bất Quần ở một bên nhìn xem thực sốt ruột, nội lực của tiểu hài tử thật ra không thâm hậu, dù nó có tư chất khác hẳn với người thường như thế nào thì nội lực vẫn cần thời gian tích lũy, ta nhìn biểu cảm của Nhạc Bất Quần liền hiểu được, nhất định gã không nghĩ ra vì sao nữ nhi chưa bắt tiểu tử kiêu ngạo kia, rốt cuộc mềm lòng cái gì? vẻ mặt tiểu hài tử ngây thơ cùng mờ mịt, giống như hoàn toàn không để Nhạc Linh San vào mắt.

Đường nhiên là nổi trận lôi đình.

“Linh nhi, đừng mềm lòng!” rốt cục Nhạc Bất Quần nhịn không được ra tiếng nhắc nhở.

Mắt Nhạc Linh San lóe ra một chút, phân thần về phía phụ thân bên kia, tuy rằng chỉ trong nháy mắt thôi, nhưng đã không còn kịp rồi.

Hàn quang chợt lóe, kiếm phong cùng kiếm khí đập vào mặt mà đến, người cầm kiếm trong một chớp mắt ngắn ngủn kia hoàn thành “Xà bước”, lấy khí thế lôi đình tiến công. Đó cũng là một chiêu cuối cùng, một chiêu nhanh đến nhìn không rõ, không có chiêu sau, không có bất luận biến hóa gì, không có bất cứ nơi nào thần kỳ.

Thậm chí Nhạc Linh San còn chưa có cơ hội phản ứng liền bị một chiêu khóa lại mạch máu.

Kiếm phong phiếm hàn khí rung động nơi cổ họng nàng, cư nhiên cắt đứt tóc mai của nàng.

Hoa hồng bên thái dương bay xuống, một đầu tóc đen tản ra như bộc.

Nhạc Linh San khó có thể tin mà trừng lớn hai mắt, không thể tin được mình lại dễ dàng bại như vậy. Mà đối thủ của nàng thì lại cực kỳ bình thản thu lại kiếm, nói: “Ngươi thua.”

Chính đạo bên kia hoàn toàn yên tĩnh, ngược lại phái Hằng Sơn dẫn đầu phản ứng lại, lão ni cô lớn tiếng cười nhạo một tiếng, ngay cả chào hỏi cũng không thèm, dẫn đệ tử môn hạ rời khỏi. Chưởng môn phái Hành Sơn cũng tiến lên, chắp tay với Tả Lãnh Thiện đang đen mặt, nói vài câu, là đoàn thứ hai rời đi.

Đông Phương vừa khéo xem xong quyển thoại bản kia, nhẹ nhàng khép lại, nói với ta: “Mọi chuyện còn lại liền giao cho mười vị trưởng lão cùng vài Đường chủ xử lý đi, chúng ta về Hắc Mộc Nhai trước.”

Ta gật đầu.

Vén rèm lên đi ra ngoài lại không phát hiện thanh âm của Mộc Thống lĩnh, theo bản năng tìm tòi bờ bên kia một chút, quả nhiên thấy Mộc Thống lĩnh đã bay vút đến bên kia, mang tiểu hài tử về đến bên này, nhịn không được hưng phấn mà giơ nó cao cao lên, lại dùng lực ôm vào trong ngực.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy tiểu hài tử cười, ta nghe thấy nó quấn Mộc Thống lĩnh hỏi: “Mộc thúc, ta làm tốt lắm sao?”

“Tốt! Thật tốt!”

“Ta lợi hại sao?”

“Lợi hại vô cùng!”

Mắt to của tiểu hài tử cong cong, một chút cũng không có quái gở trầm mặc ngày thường.

Mộc Thống lĩnh buông tiểu hài tử xuống, lại bắt đầu nói với nó, mới vừa rồi tỷ thí dùng mỗi một chiêu đều mở ra phân tích nát cho tiểu hài tử nghe.

Đông Phương liếc bọn họ một cái, cái gì cũng chưa nói, chỉ vươn tay đến kéo tay ta: “Chúng ta đi trước.”

Trên Hắc Mộc Nhai có lẽ không có gì thay đổi.

Bóng đêm đã đậm, ngọn đèn dầu mông lung.

Rời khỏi gần bốn tháng, lúc xuất phát còn mặc áo lạnh dày cộm, hiện giờ thời tiết đã có hơi lạnh nhè nhẹ. Lúc đi qua, đom đóm trong bụi cỏ hai bên hành lang dài bị quấy nhiễu, vù vù bay lên tán ở trong gió, như là vụn ánh sao trên trời rơi xuống nhân gian.

Tiền phương bị bóng đêm che đậy, nhìn qua giống như nhìn không tới cuối, trong lòng bỗng nhiên có chút rung động, ta nắm chặt lấy tay Đông Phương, mười ngón đan chặt chẽ.

Về tới nội viện, Đông Phương tìm Bình Nhất Chỉ tới trước, để ông ta nhìn vết thương nơi bụng cho ta. Bình Nhất Chỉ là một lão nhân tóc hoa râm, gầy gầy, râu mép lộn xộn. Khác với Dược tiên sinh là, ánh mắt ông ta nhìn người thực lạnh, không có dao động, mặc kệ là nhìn ai cũng giống như nhìn người chết.

Ông ta vừa thấy vết thương trên bụng ta, mặt không đổi sắc mặt liền biến đến kinh ngạc.

Nhưng ông ta thu hồi lại biểu cảm dư thừa trên mặt thực nhanh, trước tiên tẩy sạch sẽ rịt thuốc lên bụng ta, lại cho người lấy rượu mạnh đến, lau một vòng lại một vòng trên bụng ta, sau đó ngân châm thật nhỏ ra, lôi tuyết thô trong suốt chôn ở trong da thịt ta ra một chút, dùng cây kéo cắt đoạn, sau đó bàn tay nhẹ nhàng đặt trên miệng vết thương, ta cảm thấy một dùng khí nhiệt nóng từ lòng bàn tay ông ta tản ra, sau đó ông ta đột nhiên nhấc tay lên, tuyến còn thừa lại liền bị Bình Nhất Chỉ dùng nội lực kéo đi ra.

Lần thứ hai ông ta thoa rượu cho ta, lại bôi phấn thuốc, bọc vải trắng sạch sẽ, sau đó cúi đầu thản nhiên nói: “Dược sư huynh của ta cắt một đao kia vừa lúc, Dương công tử tuổi trẻ cường tráng, miệng vết thương khôi phục không tồi, hiện giờ dưỡng mười ngày nửa tháng, chờ miệng vết thương triệt để kết sẹo về sau sẽ tốt.”

Ta hiếu kỳ nói: “Dược tiên sinh là sư huynh của Bình tiên sinh?”

Bình Nhất Chỉ xốc mí mắt xem ta, ngữ khí thường thường: “Phải hay không phải, có liên quan gì đến Dương công tử.”

Ta bị biểu cảm nửa chết nửa sống của ông ta làm cứng họng một chút, lòng hiếu kỳ liền bay. Bất mãn bĩu môi, ta ngậm miệng lại. Vẫn là Dược tiên sinh dễ tiếp xúc một ít, lão đầu này quả thực là hòn đá trong hầm cầu…

Đông Phương thay ta mặc lại quần áo, chỉ đạo Bình Nhất Chỉ: “Ngươi đi xuống đi, cho đến khi Dương Liên Đình lành hẳn, ngươi đừng rời khỏi Hắc Mộc Nhai, mỗi ngày lại đây nhìn xem, miễn cho miệng vết thương sinh mủ nóng lên.”

“Cẩn tuân mệnh lệnh của giáo chủ.” Bình Nhất Chỉ cong cong thắt lưng, mang theo hòm thuốc đi rồi.

Trong phòng chỉ còn ta cùng Đông Phương.

Ta nhìn chăm chú vào dung nhan của y dưới ngọn đèn dầu, hết thảy trần ai lạc định, tâm tình của ta bình tĩnh trước nay chưa có. Ta để y ngồi ở bên giường, đi lấy nước ấm tới, ngồi xổm xuống cởi giày của y ra, chậm rãi bỏ vào nước ấm đã pha tốt.

Y rũ mắt dịu dàng nhìn ta chăm chú, tóc đen dừng ở đầu vai.

Ngọn đèn dầu ấm áp sái đầy phòng, tiếng nước nhỏ vang lên, bóng dáng của y rơi trên mặt đất, vừa vặn ngay tại bên cạnh ta, nghiêng đầu nhìn, thật giống như rúc vào trong ngực ta vậy.

Ta xoa nắn ngón chân của y, gan bàn chân, cho đến khi nước ấm dần dần lạnh đi, ta đặt hai chân của y ở trên đầu gối, sau đó lấy đến khăn lau khô, chân của y gầy teo, vốn làn da có chút tái nhợt bị hông đến đỏ, nhất là năm cái móng, ta nhịn không được cúi đầu hôn môi, vươn ra đầu lưỡi chậm rãi dọc theo khe hở liếm.

“Dương Liên Đình!” Đông Phương giật mình rụt lui chân.

Ta đặt hai chân của y trên đầu vai, sau đó vén ống quần, vuốt ve đường cong xinh đẹp của chân y, từ mắt cá chân bắt đầu liếm đi lên, thân mình của ta cũng chậm rãi dán lấy y, buộc lòng y phải ngửa ra sau, thân thể cong lại. Có lẽ là ánh mắt ta nhìn y rất rõ ràng, mặt của y đỏ lên, sau đó vươn tay ngăn ta lại: “Dương Liên Đình, thương thế của ngươi còn chưa khỏi…”

“Vậy để tiểu nhân hầu hạ giáo chủ…” Ta cười cười, sau đó kéo đai lưng bới quần của y, cúi đầu ngậm vật ở giữa hai chân y. Cả người Đông Phương hãm sâu bên trong đệm chăn mềm mại, từ từ nhắm hai mắt thở dốc.

Một đêm ngọn đèn dầu lay động, xuân ý nùng.

Mãi cho đến nửa tháng sau, vết thương của ta mới hoàn toàn kết sẹo. Ta sờ sờ vết sẹo thật dầy trên bụng, không khỏi lộ ra nụ cười, ta liếc mắt một cái, chậu nước phản chiếu ra hình ảnh của ta.

Hơn phân nửa tháng này, Đông Phương đều không cho ta làm đến cuối cùng, có khi y sẽ dùng miệng giúp ta, nhưng mỗi lần ta nhìn y cúi người vì ta phun ra nuốt vào, trong lòng ta sẽ nổi lên chua xót, y như vậy sẽ làm ta nghĩ đến y kiếp trước, khi đó ta không hiểu tâm của mình, luôn từ chối thân mật với y, y vì muốn ta thoải mái nên luôn làm như vậy, động tác của ta thực thô lỗ, luôn đỉnh đến yết hầu của y, khóe mắt y sẽ khó chịu đến chảy nước mắt, nhưng vẫn cứ hèn mọn mà lấy lòng ta.

Vì thế kiếp này ta nhìn không được y vì ta làm chuyện đó, dù ôm thân mình trơn bóng của y có phản ứng, cũng chịu đựng.

Cho nên ta thật sự thắp hương bái Phật mà cầu cái vết thương sớm khỏi nhanh một chút.

Hiện giờ đã tốt, ta thiếu chút nữa vui vẻ đến nhảy lên, ngay cả cơm cũng kiên nhẫn làm, làm hai món ăn một chén canh, liền vui rạo rực mà chạy đến phòng của Đông Phương. Trải qua nhiều chuyện như vậy, người trong nội viện càng thiếu, dọc theo đường đi an an tĩnh tĩnh, cho đến khi ta nghe thấy xa xa bên ngoài tường viện truyền đến tiếng khắc khẩu.

Ta ở xa xa dừng lại bước chân, không có đi phía trước.

“Giáo chủ sao có thể giao hơn phân nửa sản nghiệp thần giáo cho Dương Liên Đình kia xử lý? Còn muốn hắn làm Đại tổng quản, nói hắn nói tựa như giáo chủ ra mệnh lệnh, đây không phải là quá tùy tiện rồi sao! Một tiểu tử ngay cả võ công cũng không biết như vậy thì sao có thể phục chúng? Giáo chủ quả thực bị hắn hôn mê đầu!” Một thanh âm già nua căm giận nói.

Một thanh âm khác thở dài: “Tần trưởng lão xin bớt giận, giáo chủ đã lên tiếng, ta cũng không dám xen vào, ai…”

“Không thể mắt mở trừng trừng nhìn giáo chủ cứ sai như vậy, chúng ta phải ngẫm lại biện pháp…”

Thanh âm đã đi xa.

Ta ngây ngẩn cả người, đã lâu còn chưa lấy lại tinh thần.

Người nói chuyện mới vừa rồi phải là trưởng lão mới vừa từ điện Thành Đức trở về, bọn họ nói… Đông Phương muốn ta làm Đại tổng quản?

Tâm tình của ta phức tạp mà đi tới trước cửa phòng Đông Phương.

“Dương Liên Đình, ngươi đứng ở cửa làm gì?” Đông Phương đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của ta, nghi hoặc hỏi.

Ta đẩy cửa đi vào, đặt thức ăn lên bàn, sau đó nhìn y.

“Ngươi làm sao vậy?”

“Giáo chủ, ” ta cúi đầu nói, “Ta ngay cả chữ viết cũng không tốt, vị trí Đại tổng quản này, ta làm không tốt.”

“Ngươi biết?” Đông Phương đi đến trước bàn, cầm lấy đũa, ánh mắt của y khó hiểu có chút không được tự nhiên, bay nhanh liếc ta một cái lại nhanh chóng rũ mắt xuống, “… Bổn tọa nghe nói mùng chín tháng sáu là sinh nhật của ngươi, liền muốn chuẩn bị một phần đại lễ cho ngươi, không biết ngươi thích cái gì, hỏi thăm quản sự trong viện ngươi làm tạp dịch trước kia, hắn nói cái gì ngươi cũng không thích, chỉ thích tiền, thấy tiền sáng mắt, vì thế bổn tọa liền…”

Ta: “…”

Ta vô lực mà bưng kín mặt: biết ta thấy tiền sáng mắt, ngươi còn dung túng ta!

Thì ra đời trước ta biến thành một phát không thể vãn hồi vì như vậy.

“Ngươi… Ngươi không vui?” Trong mắt của y có vài phần khẩn trương, “Vậy ngươi muốn cái gì? Ngươi muốn cái gì cũng được —— ”

Tâm ta run lên, thật ra y giống kiếp trước như đúc, luôn hỏi ta, Liên đệ, ngươi muốn cái gì?

Bạn đang �

Chỉ cần y có, y sẽ cho, cho dù là muốn mạng của y tâm của y, y cũng sẽ không chút do dự đào ra cho ta.

Ta ấn y vào trong ngực, thở dài nói: “Ta thật vui vẻ, Đông Phương, ta thật vui vẻ, ngươi vì ta làm hết thảy, ta đều thật vui vẻ, ta đều thích. Ta quả thật thích tiền, bởi vì ta rất sợ hãi ngày cùng khổ, có tiền sẽ không ăn đói mặc rách, cũng sẽ không bị người xem thường, tiền là thứ tốt nhất trên đời này, nhưng mà, bây giờ ta phát hiện, có một thứ, còn khiến ta vui vẻ hơn cả tiền.”

Đông Phương “xoẹt” ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Là cái gì, ta nhất định cho ngươi!”

Ta hàm tiếu nhìn y, không nói lời nào.

Chúng ta nhìn nhau thật lâu, rốt cục Đông Phương hiểu được, ánh mắt trốn tránh một chút, quay đầu đi.

Ta xoay người, thổi khí bên lỗ tai y: “Đông Phương, mới vừa rồi không phải ngươi nói, ta muốn cái gì cũng được?”

Đông Phương rụt lui ra sau, than thở: “Ta không nói cái này…”

Ta vui mà nhìn y cười, tính trẻ con của y sẽ chỉ bất giác biểu lộ ra khi chúng ta ở chung một mình, cường ngạnh lạnh lùng cho tới bây giờ chỉ là mặt nạ đối đãi với người ngoài.

Ta nhịn không được càng thêm dùng sức mà ôm y, trong lòng ấm áp.

Thật ra ta cũng biết, y cho ta chức vị tổng quản là muốn cho ta quyền lợi, để người bên ngoài không dám bắt nạt ta. Đến Hắc Mộc Nhai nửa tháng, tuy rằng người trong giáo không dám bãi sắc mặt cho ta nhìn trước mặt Đông Phương, nhưng bọn họ cũng xem thường ta, động tay chân sau lưng cũng không ít, nói lời càng thêm khó nghe, hai nam tử cùng nhau, thân phận cách xa, bọn họ chỉ cảm thấy ta bụng dạ khó lường, không có một chút liêm sỉ.

Không có người tin ta yêu Đông Phương, cái gì cũng không cầu.

Y sợ những người đó bắt nạt ta, liền uỷ quyền cho ta, muốn cho tất cả mọi người biết, y coi trọng ta, chỉ cần đến hơi thở cuối cùng, y nhất định sẽ bảo hộ ta, mà ta cũng không phải một nam sủng y giấu kín ở hậu viện.

Dụng tâm lương khổ như vậy.

Đông Phương do dự một chút, giơ cánh tay lên ôm lấy ta.

Chờ y ăn xong cơm trưa, ta không giống như thường ngày đến giường nhỏ đi nghỉ ngơi mà là dính ở bên cạnh y, trong mắt tất cả đều là dục vọng hừng hực dấy lên. Đông Phương đẩy ta một cái.

Ta bắt lấy tay y, cạo cạo lòng bàn tay của y một chút, Đông Phương trừng ta một cái.

Ta bị y trừng, trong lòng càng ngứa.

Áp đi qua hôn hôn y: “Cởi hết quần áo có được không…”

“Thương thế của ngươi…”

“Đã sớm tốt, không tin ta cởi hết cho ngươi kiểm tra…” Ta khó dằn nổi mà nắm tay y ấn xuống khố hạ.

“Ngươi không bị thương nơi này!!” Đông Phương tức giận nói.

“Ngươi không an ủi nó, nó sẽ nghẹn phá hủy.” Ta há mồm cắn nhẹ lên cổ của y.

“…”

Trầm mặc một hồi, ngón tay Đông Phương giật giật.

Ta mừng rỡ, vội không ngừng muốn đi cởi quần áo Đông Phương, bỗng nhiên nghe thanh âm Mộc Thống lĩnh hoang mang rối loạn vang lên ở ngoài cửa.

“Giáo… Giáo chủ…”

Hai người chúng ta đều cương cứng. Đông Phương khụ một tiếng: “Chuyện gì?”

“Có một nữ tử hoài thai khoảng sáu tháng tự xưng là thê thất của Dương công tử, ở dưới chân núi khẩn cầu, nói muốn gặp Dương… Dương công tử…” Mộc Thống lĩnh ấp úng, “Hôm nay đến lược Chu Tước đường đang làm nhiệm vụ, đăng báo cho Chu Tước đường Đường chủ Tần trưởng lão, Tần trưởng lão liền dẫn người tới, hiện giờ đang ở đại sảnh tiền viện chờ.”

“Nữ tử?” thanh âm Đông Phương có chút lạnh run, y quay đầu xem ta, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, “Hoài thai sáu tháng? Thê thất?”

Ta kinh hãi, vội vàng nói: “Đông Phương, đã hơn một năm nay chúng ta chưa bao giờ tách ra, ta làm sao có thê thất!”

Mộc Thống lĩnh lại do dự nói: “Nàng kia nói, tên nàng là Khởi Song, nói Dương công tử nghe xong, tự nhiên sẽ hiểu rõ.”

Ta ngẩn ra.

Khởi Song, đúng là nàng?

Sao nàng lại đến? Mặc dù muốn tới, cũng không nên là bây giờ.

Kiếp trước, ba năm sau nàng mới đến bên cạnh ta, là người thiếp thứ nhất của ta…

Nhưng kiếp này, từ nhỏ đã tách ra, ta còn không có cơ hội gặp nàng, sao nàng lại đến? Còn… có hài tử!

Đứa bé kia không phải của ta!

Ta kinh hồn táng đảm mà nhìn về phía Đông Phương, sắc mặt của y đã đen như đáy nồi.

Xong, thùng dấm nhà ta muốn giết người…