Cung Khuyết

Chương 62

Edior: Nguyễn2

A Nam quỳ xuống trước mặt ta, "Thiếp sai lầm rồi, thiếp biết sai rồi, cầu xin hoàng thượng đừng trách phạt."

Đừng trách phạt! Ta nghe thấy thế thì vừa bực mình vừa buồn cười. Nàng rõ ràng đang bắt chước Phùng Yên Nhi, nhưng cố tình sửa Phùng Yên Nhi tình nguyện chịu phạt thành đừng trách phạt. Nàng cho rằng ta không hiểu sao? Cũng chỉ có tiểu yêu nữ A Nam mới dám như vậy trước mặt của ta!

Ta cúi đầu nhìn A Nam, trong đầu không biết nên xử phạt nàng như thế nào. Ta hiểu rõ, theo tính cách của A Nam, sẽ không dễ dàng nhận sai lầm, bây giờ nàng lại nhận sai lầm, bởi vì nàng biết lần này nàng không thể chối cãi. Phùng Yên Nhi không vu oan cho A Nam, sợi dây kia chính là công cụ để A Nam liên lạc với người bên ngoài. Dựa vào cách này, ở trong cung A Nam không cần ra cửa cũng biết chuyện thiên hạ. Dựa vào cách này, A Nam liên lạc các thế lực ở Nam Sở.

Đây không phải là chuyện nhỏ. Ta thiên vị vì cũng hiểu được chuyện này không thể tuỳ tiện.

Có lẽ thấy ta mặt lạnh ngồi yên, A Nam hiện ra một chút lo lắng. Nàng lặng lẽ nhìn lén ta một cái."Hoàng thượng, về sau nếu có việc, thiếp sẽ đi hỏi Đặng Vân, không liên lạc với bọn họ nữa."

Không phải nàng không hiểu chuyện này lợi hại chỗ nào mà nàng đang giả bộ hồ đồ.

Nhìn ta vẫn bất động, hàm răng nàng cắn vào môi, nghiêng đầu suy nghĩ một lần, "Vậy......" Cắn răng, hạ quyết tâm, "Hoàng thượng phạt thiếp đi, thiếp đi Thượng thiết tư quét sân."

Ta nhìn ra ngoài, nàng tưởng là thật, quyết tâm chịu phạt đi Thượng thiết tư quét sân. Tiểu yêu nữ da mặt dày này, nàng không giống như Phùng Yên Nhi, quan trọng chuyện mặt mũi như vậy.

Nhưng nàng biết rất rõ, vừa rồi ta bảo vệ nàng trước mặt Phùng Yên Nhi, hiện tại có thể lấy lý do gì công khai xử phạt nàng đây? Về phần vụng trộm trừng phạt...... Hiển nhiên A Nam cũng nghĩ đến điều này, sắc mặt nàng hơi chán nản.

"Hoặc kẹp hoặc đánh, nàng chọn một đi, " ta xị mặt, "Nếu không thì nàng phải nói cho trẫm, nàng liên lạc với người nào ở bên ngoài?"

Khi ta nói những lời này, trên mặt ta không cười. Ta loáng thoáng cảm thấy nguy cơ, hình như có một con rắn độc trong lòng ta đang chuyển động, người bên đầu sợi dây kia là người mà ta một mực muốn tìm. Ta có một cảm giác như đã phát hiện ra con mồi.

Trong phòng có chút nóng, đầu của ta bắt đầu quay vù vù. Hình như ta đang đến gần nơi nào đó kín đáo trong đáy lòng A Nam, ta cảm thấy được ta muốn bắt hắn, nhưng lại không có một chút vui mừng nào.

Có lẽ nhìn ra cái gì, A Nam hốt hoảng, lần này nàng không hề giả bộ mềm mại nữa, mà ngẩng đầu nhìn thẳng ta, hàm răng ngậm chặt trong môi đỏ mọng, gân xanh hiện lên trên cái cổ tinh xảo, mặt lộ vẻ quật cường theo thói quen.

Thấy nàng như vậy, "Nàng thà bị đánh cũng không chịu nói ra sao?"

Ta hỏi nàng, trong lòng chua xót, ta phát hiện có một số việc, ta càng ngày càng quan tâm, "Những ngày gần đây trẫm có xem qua luật pháp của Nam Sở, thấy trong đó có một điều luật như thế này: công chúa mười ba tuổi mà chưa gả, hễ công chúa để ý người nam tử nào, thì người đó phải đưa sính lễ vào hoàng cung, rồi lấy về một miếng ngọc bội đính ước, cả đời không được kết giao với nữ tử khác, chỉ có thể trung thành với một mình công chúa..."

Ta đảo mắt nhìn A Nam, muốn xem rốt cuộc trong lòng nàng đang suy nghĩ gì. Nàng thật sự cho rằng nàng có thể giữ được người nọ sao?

Ta chú ý tới trong nháy mắt A Nam buồn bã, nhưng ngay sau đó nàng nhanh chóng rũ mí mắt xuống, "A Nam không có." Nàng nói, "Thiếp có thể bảo đảm, không có bất kỳ chuyện gì bất chính." Âm thanh của nàng ảm đạm, "Thiếp đã nói, thiếp nguyện ý dâng mình cho hoàng thượng...... Thiếp trong sạch."

Ta gật đầu, "Trẫm biết. Chỉ là lúc diệt Nam Sở, A Nam vừa vặn mười ba tuổi. Trẫm đoán, nói không chừng có nam tử nguyện ý trung thành với công chúa, nguyện vì nghiệp lớn của công chúa mà không màng sống chết. Ta đã nghĩ qua, công chúa chỉ cần bước ra một bước, là có thể chạy song song với Nguyên Quân Diệu ta, thậm chí còn hơn một bước." Ta cười lạnh, "Các Tần phi khác cũng không thể so sánh nổi."

Lời vừa nói ra, giống như quăng một tảng đá lớn vào ta và A nam. Đem phần ta và nàng vừa thiết lập hài hòa thành hai nửa.

Ta đột nhiên nghĩ, A Nam ở bên cạnh ta, dù làm hoàng hậu nhưng mà cũng chỉ là một trong những nữ nhân sau lưng Nguyên Quân Diệu ta mà thôi. Nếu đổi lại là ta, chưa chắc đã cam tâm. Vừa nghĩ như thế, ta phát hiện, những gì ta có thể cho A Nam thật sự là quá ít.

Ta trầm mặc, A Nam cũng quỳ ở đó, cúi đầu không nói một lời, hô hấp dồn dập, thân thể theo hô hấp hơi run nhẹ. Mà ta, nhịp tim, cả lồng ngực đều đau không chịu nổi. Ta chỉ có thể dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm A Nam quỳ gối dưới chân ta. Ta không muốn mất đi A Nam, càng không muốn mất đi giang sơn thiên hạ thậm chí còn tánh mạng của mình. Đây chính là lòng riêng của đế vương.

Rốt cuộc, vẫn là A Nam mở miệng trước, "Sở gia khí số đã tận." A Nam nhanh chóng nói, dập đầu dưới chân ta, ta chú ý tới trâm trên đầu nàng chính là cây trâm bạch ngọc ta đưa nàng, trong búi tóc đen bóng của nàng vô cùng dễ thấy.

"Hoàng thượng nên hiểu, thiếp không mong chờ làm hoàng hậu, đệ đệ thiếp còn nhỏ. Thiên hạ rộng lớn này là của hoàng thượng, A Nam cũng là của hoàng thượng." Giọng nói khô khốc mà run rẩy, nhưng lúc nói ra giọng lại hết sức bình thản.

A Nam đã nhìn thấu ta.

"A Nam là của trẫm sao?"

Ta thật là tiểu nhân. Sự yêu quý của Đế vương, chung quy cũng có hạn, không thể nào là tất cả. Từ điểm này mà nói, ta thua xa A Nam. Ta muốn tất cả của A Nam, mà ta có thể cho A Nam bao nhiêu ta cũng không biết. Về việc này, ta quá ích kỷ.

A Nam nhanh chóng gật đầu với ta. Bày tỏ khẳng định."Cả thể xác và tinh thần của thiếp, toàn bộ đều là của hoàng thượng"

Ta hít thở không thông. Ta biết A Nam không gạt ta, mà lòng của ta luôn cảm thấy không thực tế. Cảm thấy ta ép buộc A Nam cam kết. Thật ra thì, ta muốn nghe nàng nói nàng yêu ta. Thật tâm thật ý yêu ta.

Bởi vì, ta không có tư cách muốn nàng nhiều hơn.

A Nam cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên nàng ngẩng đầu hỏi ta, "Tại sao Hoàng thượng không trực tiếp tra hỏi thiếp ở trước mặt Thục phi?"

"Nàng nói xem?" Ta hỏi ngược lại. Ta là Đế Vương ích kỷ, phụ liền phụ, có thể cho nàng không nhiều lắm, mà ta lại vô cùng để ý nàng.

Ánh mắt A Nam chống lại đôi mắt của ta, ánh mắt của nàng trắng đen rõ ràng, nàng nhìn rất chuyên tâm, trong đôi mắt đen phản xạ bóng dáng của ta. Nàng lớn mật nhìn rất cẩn thận. Hình như cũng muốn tìm được bóng dáng của nàng trong ánh mắt của ta.

Ta biết rõ nàng tìm được, bởi vì ánh mắt của nàng dần dần nhu hòa. Nàng cẩn thận vươn tay ra, đặt trên đầu gối ta.

"Hoàng thượng muốn đánh A Nam vậy thì đánh đi, " nàng nói, "Đánh xong về sau hoàng thượng hãy quên chuyện này đi, về sau A Nam cũng quên chuyện này." Nàng không sợ hãi.

Trong phòng quá nóng, trong đôi mắt trong suốt của A Nam có nước dâng lên,.

Nàng vẫn còn bảo vệ người kia.

Ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, thản nhiên lại kiên định, nói không nên lời tán thưởng, còn bị thương.

Rốt cuộc, bàn tay ta đặt lên cặp tay nhỏ bé kia, ta là nam nhân, hơn nữa còn là một nam nhân nợ A Nam rất nhiều.

Ta hít một hơi thật sau, "Có lúc Trẫm nghĩ, A Nam giống như mạng của trẫm, hai đời luân hồi, trẫm đều gặp được nàng, trong Luân Hồi có thể gặp như vậy, nhất định là cực kỳ may mắn." Ta không nhìn ánh mắt mê hoặc của A Nam, "Trẫm không biết kiếp sau còn có thể gặp được nàng không. Trẫm nợ nàng, sợ kiếp sau không thể trả hết cho nàng. Cho nên kiếp này, trẫm phải đối xử với nàng thật tốt. Có cơ hội phải đối xử thật tốt với nàng."

Ta vuốt bàn tay nhỏ bé của A Nam trong lòng bàn tay ta, sau đó buông ra, từ từ đứng lên, "A Nam có thể không nói cho trẫm quá khứ của A Nam, nhưng trẫm muốn tương lai của A Nam, trẫm có thể đợi, đợi đến lúc A Nam nghĩ thật kỹ."

Nói xong những lời này, ta như trút được gánh nặng, ta lại ích kỷ một lần nữa, để A Nam đưa ra quyết định. Ta cất bước ra khỏi phòng của A Nam, không quay đầu nhìn.

~~~~~~~~~~~~~~

Cuối cùng ta không truy cứu A Nam, còn cho người đi chặt sợi dây kia, tuyết rơi đầy trời, năm nay thời tiết Lạc Kinh so với những năm trước đều lạnh hơn. Chỗ đục băng rất nhanh lại đóng băng, tất cả giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tuyết rơi hết, trời quang đãng lại. Mỗi ngày trừ vào triều, ta đều ngồi trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, mỗi ngày đều có rất nhiều tấu chương, giống như vĩnh viễn cũng không phê duyệt xong.

Cứ như vậy, qua bốn, năm ngày, ta không đi tìm A Nam, A Nam cũng không đến thăm ta.

Ta chờ đợi, chân chính chờ đợi thật ra rất đau khổ.

Hôm nay, ta phê duyệt tấu chương vô cùng chậm, đến buổi chiều, còn có vài tấu chương chưa xem xong. Chỉ vì thỉnh thoảng ta ngẩng đầu nhìn bức vẽ treo trên tường, vừa nhìn là nhìn rất lâu, nhờ có Như Ý nhắc nhở, ta mới có thể phục hồi tinh thần. Đó là bức Tuyết Tình đồ, sắc tuyết trắng, bóng dáng xanh nhạt vẫn chỉ có một hình dáng, ta vẫn chưa vẽ xong.

Một ngày không vẽ xong, ta không thể an lòng.

"Hoàng thượng đang ngẩn người ở bên trong."

Ta nghe thấy ngoài cửa hình như Như Ý đang nói chuyện.

"Như Ý, ngươi nói chuyện với ai thế?" Ta lớn tiếng hỏi.

Màn cửa được nâng lên, Như Ý trở lại, "Hoàng thượng, Sở Hiền phi tới, đang đứng chờ ở ngoài cửa."

Ta lập tức đứng lên.

Như Ý không đợi chỉ thị của ta, sắc mặt vui mừng, cao giọng, "Tuyên Sở Hiền phi."

Lời còn chưa dứt, A Nam đã đi vào.

Hôm nay A Nam mặc áo choàng lông cừu trắng noãn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có một vệt hồng nhẹ, "Hoàng thượng." Nàng cười chào hỏi, bộ dạng rất tùy ý. Không có sầu lo cũng không có gượng gạo.

Ta thở dài một cái, "Trời lạnh như thế, thân thể nàng không tốt, không nên ra ngoài." Ta thấy trên người nàng không dính bông tuyết, bên ngoài hẳn không có tuyết rơi.

A Nam mở mắt thật to nhìn ta."Hoàng thượng mới vừa tặng áo lông cừu cho thiếp, ít ngày trước lại đưa sâm, đưa thuốc, đưa áo, tặng trâm...... Thiếp nên đến nói tiếng cám ơn."

"A, " ta cố trấn định, "Ngày mai, ta sẽ đưa A Nam đi ra ngoài thành đi dạo một chút, lúc ngồi xe có thể đắp ở trên đùi" ta tận lực giả bộ làm dáng vẻ lơ đãng."Ngày mai cũng gọi cả Đặng Vân, mọi người cùng nhau giải nhiệt một chút."

Khóe miệng A Nam khẽ động, một nụ cười xẹt qua đáy mắt, "Đi đón đệ đệ thiếp sao?" Nàng lập tức vạch trần ta.

"Dĩ nhiên, nếu vừa lúc...... Cũng thuận tiện."

"Ừm, đúng là vừa lúc." Giọng của A Nam như đang nín cười, nàng cởi áo choàng, lộ ra cung trang xanh nhạt bên trong. Nàng xoay một vòng ở trước mặt ta, sau đó hỏi ta, "Nhìn thiếp thế nào?"

"Đẹp lắm, ngày mai A Nam định mặc như vậy đi đón đệ đệ sao?"

"Không, ngày mai thiếp mặc quần áo xanh tím than, xứng đôi với áo đen của hoàng thượng." Nàng nói, "Hôm nay thiếp mặc cho hoàng thượng nhìn." Nàng phủi quần áo, sờ sờ búi tóc."Thiếp không thích hoa lệ, lại không biết nên ăn mặc như thế nào mới có thể lọt vào mắt hoàng thượng. Nên đã suy nghĩ mấy ngày rồi."

Ta nuốt nước miếng, gật đầu như bằm tỏi, "Rất đẹp mắt."

A Nam tiến lên một bước, kéo tay của ta, "Thiếp phát hiện hoàng thượng căn bản không nhìn thấy thiếp ăn mặc như nào. Hôm nay lần đầu thiếp dùng trâm bạc cài hoa, còn đánh phấn, hoàng thượng không để ý tới sao?"

Ta cứng họng. Ta một người đàn ông, nào biết những thứ này!

Thân thể A Nam từ từ dựa vào ta, theo bản năng ta nắm hông nàng. Nắm rồi, tim đập rất nhanh.

Trong lòng ta, A Nam ngẩng mặt lên, nàng cười xinh đẹp, giống như trời đông giá rét, trong cung đình đột nhiên hiện ra đóa hoa của mùa xuân, "A Nam mặc đẹp là vì hoàng thượng. Hoàng thượng là nam nhân, lại nói đợi A Nam. Trong thiên hạ nào có chuyện như vậy!"

Nàng nắm thắt lưng của ta, cố gắng nhón chân lên, "Hoàng thượng cho A Nam một vấn đề khó khăn, vốn A Nam cũng không biết nên làm gì, suy nghĩ mấy ngày, hiện tại chủ động đưa tới cửa. Hoàng thượng tính toán hiện tại xử trí A Nam thế nào? Vẫn là tiếp tục chờ, chờ A Nam lúc nào thì xử trí hoàng thượng sao?"