Cung Khuyết

Chương 64

Editor: Nguyễn2

Sương khói mời ảo, ánh trăng sáng trong, ta nhìn màn lụa thêu rồng vàng trên long sàng hiện rõ dáng người. Lúc này, trong phòng ánh đèn đã cháy hết, chỉ còn màn lụa rồng vàng này phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Ở trong khuỷu tay của ta, A Nam lặng yên không tiếng động ngủ thiếp đi, lúc nàng ngủ, khuôn mặt nàng không tràn đầy dũng khí như biểu hiện lúc ban đầu. Lúc này nàng uất ức khép miệng, khẽ nhíu mày, đang ngủ, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng run.

Ta cảm thán, vỗ vỗ phía sau lưng như trấn an nàng, nàng hết run, lại nỗ lực nép vào trong ngực ta.

Ta không ngủ được, lẳng lặng nhìn nữ nhân trong ngực. Bây giờ nàng đã chân chính là nữ nhân, là nữ nhân của ta. Từ lúc biết nàng tới bây giờ, trên thực tế ta đã mất hơn mười năm. Cái loại vui vẻ vì mất mà được lại này, lúc này không lời nào có thể diễn tả được.

Nhưng A Nam không biết, lúc này nàng nắm thật chặt áo của ta, vùi đầu ở trong lòng ta, co lại như con tôm. Mái tóc dài đen nhánh, sáng bóng, hơi lạnh nằm trên cánh tay ta, làm hương lan nhàn nhạt nhiễm cả màn của ta. Hiện tại nàng nhu thuận như một con mèo trong lòng ta. Nhưng lúc nãy, nàng không nhu thuận như vậy. Vết thương trên vai ta hơi đau, trong lòng âm thầm bật cười, người thật sự uất ức phải là ta mới đúng. Lúc này mặc dù vết thương trên vai ta đã bôi thuốc, nhưng tuyệt đối không ít hơn lượng máu chảy lúc nãy của A Nam.

Vừa bắt đầu, ta cho là A Nam rất kiên cường. Khi ta đột phá tầng ngăn cách cuối cùng kia, hoàn toàn có được nàng, A Nam phát ra một tiếng ngâm nga rất nhỏ. Cho nên ta hơi dừng lại một chút, rồi bắt đầu dịu dàng tiếp tục, động tác của ta rất chậm, lại được bản năng thân thể của A Nam hưởng ứng, mỗi một lần thật sâu đoạt lấy, trên da thịt A Nam chảy ra từng tầng mồ hôi mịn, làm cho cả người trở nên trơn bóng trong suốt, lông mày nàng khẽ run, cái cổ nhỏ bé ngửa ra sau, đôi môi đỏ mọng hé mở ...... Tất cả đều như muốn mời gọi ta.

A Nam như đang ngâm nga ca hát, chân của nàng cũng không tự giác bắt đầu nhảy múa, lúc cao trào, nàng gọi ta một tiếng hoàng thượng.

"Gọi ta là Diệu." Lắc lư cùng thở dốc, ta ra lệnh cho nàng.

"Diệu." Nàng kêu.

"Nàng muốn gì?"

Ta ranh mãnh trêu chọc nàng, đồng thời càng thêm dùng sức.

Theo tiết tấu, A Nam run rẩy không thể nói. Ánh mắt nàng thất thần nhìn trần nhà, hô hấp cũng đã trở nên nóng rực.

Ta vuốt ve thân thể óng ánh như ngọc, mồ hôi ướt át của A Nam, động tác càng lúc càng nhanh, mỗi một lần đều chạm tới đáy cốc, suối nước trong đáy cốc mãnh liệt trào ra, kiều mỵ kịch liệt quấn chặt ta, kèm theo một đường nóng bỏng xông thẳng đến não của ta. Tên đã lắp vào cung, ta không kịp nghĩ kĩ, bất chấp tất cả cúi người ôm chặt lấy thân thể mềm mại của A Nam, lần lượt điên cuồng xông vào nơi lửa nóng sâu thẳm. Mồ hôi của ta rơi xuống ngực của A Nam, cùng mồ hôi của nàng hòa vào nhau.

"Muốn, liền cho nàng hết." Cao trào tự nhiên mà đến, sóng lớn mãnh liệt, tuôn ra ngàn dặm. Linh hồn của ta bay lên tế trời.

Ta phủ phục trên người của A Nam, ôm chặt nàng, thở dốc.

Vào lúc này, đột nhiên A Nam mở miệng, cắn một miếng trên vai ta.

Cắn này là cắn thật, hơn nữa nàng còn cắn không nhả ra. Ta bị đau, lập tức phát ra một tiếng kêu to thê thảm.

Ta kêu long trời lở đất, người không biết còn tưởng ta bị chém làm đôi.

Cửa lớn tẩm cung bị đạp ra, đám người Như Ý bọn họ tất cả đều xông vào. Tình cảnh trước mắt làm bọn họ trợn mắt hốc mồm.

Lúc này A Nam đột nhiên khóc, nàng ôm lấy ta, nức nở nghẹn ngào ra tiếng, "Đau!" Nàng nói cho ta biết. Nàng khóc lóc kể lể giống như tới chậm không chỉ một nhịp.

Ta ôm A Nam, trừ than thở ra, cũng không làm được gì khác. Cũng may A Nam khóc mấy tiếng, nàng cố nén nước mắt, núp ở trong chăn xem bọn hắn xử lý vết thương cho ta thì trong mắt tràn đầy đau lòng.

"Không biết tại sao, thiếp lại không nhịn được." Sau đó, nàng lặng lẽ nói cho ta biết.

Ta ôm lấy nàng cười khổ, "Nếu nàng sớm kêu đau, ta sẽ nhẹ một chút."

A Nam không kêu đau, nàng quá bền bỉ quật cường. Quyết không dễ dàng chịu yếu thế trước người không liên quan. Nàng có thể rơi lệ trước mặt của ta, phải chăng nàng không hề xem ta là người ngoài nữa?

Trong lòng của ta có một tia cảm động, cảm thấy bị nàng cắn cũng hạnh phúc.

Chỉ là nếu chuyện ta đang thị tẩm bị nàng cắn bị thương truyền đi, nhất định sẽ làm người trong thiên hạ cười rụng răng. Trên thực tế trừ nàng ra, ta từng có mấy nữ nhân khác, nhưng chỉ có nàng vì đau mà cắn ta.

Nhất định A Nam là một con hổ, lúc này nhất định nàng đang ngụy trang thành con mèo nhu thuận.

Ta vốn nên xử phạt nàng, nhưng nhìn A Nam nước mắt ròng ròng, trong lòng lại không đành lòng. Nếu A Nam sớm kêu đau, ta sẽ dịu dàng hơn, tính tình của nàng là có thể nhịn được thì nhịn, lúc này, mặc dù nàng không khóc, nhưng nàng run rẩy ở trong lòng ta cho ta biết nàng đang đau đớn. Trước đây thân thể của nàng không được chăm sóc tốt, ta không nên đụng vào nàng. Đây thật là một đêm có ý nghĩa, về sau nhớ tới, A Nam sẽ nhớ lại như thế nào đây?

Ta than thở, suốt đêm không ngủ được, tay A Nam nắm thật chặt vạt áo của ta. Ta không thể xoay người, cũng không thể làm gì khác hơn ôm nàng vào ngực. Trăm mối cảm xúc ngổn ngang cả đêm, đến trời sáng ta mới miễn ngủ thiếp đi.

Ta cảm thấy có một con tay nhỏ bé chạm vào mí mắt ta, hết chạm bên nọ lại chạm bên kia.

"A Nam đừng nghịch!" Tay của ta kéo cái đầu nhỏ trở về ngực, lại dùng cằm chống đỡ, "Vẫn sớm mà."

"Không còn sớm nữa, " A Nam kêu lên trong lòng ta, "Hôm nay Hoàng thượng không cần lên triều, Như Ý sẽ không vào gọi. Thật ra thì lúc này trời đã sáng rồi, đã qua thời gian ăn điểm tâm rồi." Âm thanh nàng nhỏ lại, "Cũng phải đi đón đệ đệ thiếp."

"Ừ, đệ đệ của nàng qua giờ Ngọ mới đến."

Ngực ta cảm thấy hơi nhột, giống như có bàn chải nhỏ cọ vào cơ ngực của ta, "Chúng ta có thể nghênh đón từ xa."

Chúng ta khẳng định không ngủ được nữa rồi. Ở trong lòng ta, A Nam nháy mắt, nàng đang dùng lông mi dày của nàng cù lét ta.

Ta bất đắc dĩ buông giai nhân trong ngực ra. A Nam lập tức từ trong ngực ta chạy ra ngoài."Hoàng thượng rời giường." Nàng bóp lỗ mũi của ta.

Long cho phép nàng cũng dám bóp, mới trong một đêm mà nàng đã trở nên vô pháp vô thiên(*) như thế rồi!

(*)Vô pháp vô thiên: ngang ngược, coi trời bằng vung

Nhóm cung nữ thái giám tiến vào, hầu hạ hai chúng ta rửa mặt thay quần áo, công công cục cung hạnh (giống như kính sự phòng chuyên ghi chép việc thị tẩm của hoàng đế trong cung) sốt ruột lật long sàn của ta lên xem, nhìn thấy vết máu đóng thành mảng, liền cầm bút ghi lại soàn soạtTa lại không ngủ được rồi.

Bọn họ tách ta cùng A Nam ra, chờ ta gặp lại được nàng, đã sắp đến giữa trưa.

"Hoàng thượng thấy thiếp đẹp không?" A Nam rực rỡ hẳn lên đứng trước mặt của ta. Tranh phục màu xanh tìm than cùng áo khoác lông chồn màu tía, làm nàng thoạt nhìn trang trọng hơn, nhưng ta không thấy có gì khác biệt.

"Tới đây." Ta bảo nàng, kéo nàng đến trước mắt, dùng đầu ngón tay lấy ra vài sợi tóc mái, che khuất chỗ bị thương hơi phấn hồng trên trán nàng.

"Thật ra thì...... Đã rất nhạt." A Nam nhẹ nói.

Ta nghiêm túc suy nghĩ có lẽ thật sự đã phai nhạt, nhưng nếu hoàn toàn không có, chẳng phải tốt hơn sao?

Như Ý nói cho ta biết, Đặng Vân đã sớm chờ ở ngoài cửa Lưỡng Nghi, chúng ta phải đi ra ngoài rồi.

Chúng ta ngồi xe đến ngoài cửa Lưỡng Nghi, Đặng Vân thật xa liền kêu, "A Nam đoán xem, ta chuẩn bị gì quà tặng cho Huyền Tử?"

"Đồng cung (Cung tên đỏ)." A Nam lớn tiếng đáp lại, lập tức nhảy xuống xe.

Ta cũng không kịp tóm nàng.

Chân vừa rơi xuống đất, cả người nàng run lên, kêu đau “A” một tiếng.

Ta cười trộm, xuống xe, từ phía sau chặn ngang ôm nàng lên, đưa nàng lên xe ngựa. A Nam giận trừng ta, ta chỉ coi không nhìn thấy. Ta dùng vải dai bao lấy A Nam thật chặt, lại nhét một cái lô ấm vào trong người nàng, "Thân thể nàng sợ lạnh, lạnh thì kêu bọn họ đổi lô khác."

A Nam ở trong một đống lớn da lông, vội vội vàng vàng gật đầu.

Ta thấy Đặng Vân ở một bên như đang suy nghĩ nhìn chúng ta. Cũng may hắn cũng không hỏi gì. Sau khi đứa nhỏ này tới Lạc Kinh, giống như từng trải hơn vậy.

"Tại sao tặng cung tên đỏ?" Ta ngồi trên lưng ngựa lớn tiếng hỏi Đặng Vân bên cạnh.

Trong xe A Nam trả lời ta, "Tên lót của đệ đệ thiếp là Huyền, thật ra thì không phải dây đàn, lúc cha thiếp đặt tên đã nói, đó là dây cung, cung như sét đánh, Huyền Kinh là dây cung. Cho nên tên của đệ đệ thiếp chính là giương (giương này là giương trong giương cung hoặc kéo cung). Tập bắn bằng Đồng Cung là lấy đức làm trọng, nên Vân ca sớm nghĩ tặng đệ đệ đồng cung rồi."

Đặng Vân ở một bên khúc khích cười, "Chắc là Hoàng thượng cho rằng chúng ta là nam nhân yếu đuối, đặt tên sẽ không có ý kiên cường như thế."

Ta kinh ngạc, đột nhiên tò mò không biết A Nam có một đệ đệ như thế nào.

Nhưng rất nhanh ta sẽ gặp được đệ đệ của nàng.

Chúng ta đạp tuyết ra khỏi thành, ra khỏi thành năm mươi dặm về phía đông, thỉnh thoảng A Nam từ trong xe nhô đầu ra nhìn, thôn xa cây gần tất cả đều màu bạc, trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời ánh lên ánh sáng khác thường. Gió lớn rét căm căm, ngay cả một vật sống cũng không có. Lúc trước A Nam còn có chút mới lạ, sau lại cảm thấy buồn tẻ. Nhưng nàng không chịu buồn bực ở trong xe, cuối cùng ánh mắt của nàng rơi vào trên người của ta.

Ta mặc áo choàng da gấu, để đề phòng gió lạnh phương bắc, ta chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng ánh mắt A Nam nhìn ta vẫn hết sức mới lạ.

"Hoàng thượng, sao người luôn mặc đồ đen?" Nàng nằm ở bên cửa xe hỏi ta.

"Bởi vì như thế có thể làm người khác nổi bật. Ví dụ như...... A Nam đẹp như vậy......"

A Nam không tin, "Nhất định là người muốn khác mọi người." Nàng nói.

Sau đó ánh mắt của nàng rơi vào bao tay da hươu trên tay ta, lại nhìn xem, mắt lộ ra nét mặt thất vọng.

Ta hiểu rõ vật nhỏ này đang suy nghĩ gì, đưa tay vào trong ngực tìm kiếm, lấy ra cái bao tay nàng thêu cho ta, giơ trước mặt nàng, rồi nhanh chóng cất vào trong ngực.

Lúc này A Nam mới cười một tiếng, đỏ mặt, nhanh chóng lùi vào trong xe đi.

"Nhìn kìa!" Đặng Vân chỉ vào chỗ xa xa phía trước, mừng rỡ kêu to, "Bọn họ đến rồi!"

Tay ta giơ lên, che ánh nắng phản xạ, thật vất vả mới nhìn rõ, quả nhiên, ở phía xa xa, một điểm đen đang chậm rãi chuyển động đến phương hướng chúng ta.

"Là Huyền Tử!" Ở trong xe A Nam hô.

"Mau lên!" Ta thúc giục xe ngựa.

Người bên kia hiển nhiên cũng thấy được chúng ta, bọn họ tốc độ cũng nhanh hơn, chạy nhanh đến. Dần dần, một con ngựa trắng đập vào mắt của chúng ta.

Đến khi đến gần, ta mới nhìn rõ có hai người ngồi trên ngựa.

Ta giục ngựa nghênh đón.

Bạch mã đi tới trước xe ngựa của ta mới ngừng lại.

Một lớn một nhỏ cưỡi ngựa, một thân tuyết trắng nhỏ, áo choàng trắng che phủ cả người, chỉ lộ ra một đôi mắt. Ta vừa nhìn thấy đôi mắt này liền có cảm giác hết sức quen thuộc, có chín phần tương tự ánh mắt của A Nam. Lông mi dày đọng tuyết trắng, làm ta nghĩ đến tình cảnh quen thuộc trong gió tuyết.

Đứa bé một thân trắng như tuyết từ trên ngựa chạy xuống, đứa bé vui mừng, cũng không thi lễ, chỉ bình tĩnh đứng, dùng cặp mắt quen thuộc cẩn thận nhìn ta. Đôi mắt như có nước, so sánh với A Nam quật cường kiên nghị, thì nhiều hơn mấy phần trẻ con.

"Huyền Tử!" Từ trong xe ngựa nhảy ra, A Nam lảo đảo chạy về phía đứa nhỏ này. Lúc này đứa bé này mới dời đi tầm mắt, lộ ra sắc mặt vui mừng, "Tỷ tỷ!" Cũng không để ý sự tồn tại của ta nữa, nhào vào trong ngực A Nam.

Ta yên lặng xuống ngựa, lui xuống, không quấy rầy tỷ đệ bọn họ gặp lại nhau.

Lúc này một người khác trên ngựa nhẹ nhàng nhảy xuống. Ta cố ý không nhìn hắn, nhưng hắn lại lớn gan quan sát ta. Người này dáng người thon dài, áo dài màu xanh nhẹ nhàng tung bay, nhan sắc như nước phía chân trời, giống như mây bay trong khói sương mịt mù. Chỉ nhìn dáng người của hắn, có thể cảm thấy người này cực kỳ phong nhã. Đối lập với người này, ta có chút hâm mộ.

Cuối cùng, hắn từ từ cởi cái khăn dài che mặt, lộ ra toàn bộ gương mặt