Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 91: Thiên kim chục tỷ (13)

Mấy ngày Thời Yên dưỡng bệnh, Lục Cảnh Nhiên mỗi ngày đều đến thăm cô, bị thiệt lần đầu tiên, anh cũng học thông minh, mỗi lần tới đều mang theo bịt mắt của mình, cái loại một màu đen, rất ngầu.

Đốm đỏ trêи mặt Thời Yên dưỡng một tuần cũng đã tiêu bớt tương đối, chỉ có thể thấy một ít dấu vết rất mờ. Một tuần này cơm của Thời Yên đều là hầu gái đưa đến phòng cô, cô ăn xong hầu gái lại đem bát đũa đi, hôm nay cô soi gương, cảm thấy dựa theo tốc độ khôi phục này, qua hai ngày là có thể xuống nhà ăn cơm.

Mới vừa ăn cơm sáng, Lục Cảnh Nhiên lại chạy tới thăm cô, đại khái là lần này rèn luyện ra, Lục Cảnh Nhiên hiện tại đeo bịt mắt cũng có thể chuẩn xác đi đến vị trí giường Thời Yên, hơn nữa kéo ghế ngồi đối diện cô.

Thời Yên uống thuốc xong, hầu gái lập tức thu dọn mọi thứ đi ra ngoài, còn giúp bọn họ đóng cửa. Lục Cảnh Nhiên cười về phía Thời Yên, hỏi cô: “Khôi phục sao rồi? Có phải anh sắp được thấy mặt em rồi không?”

Một tuần này mỗi ngày anh đều tới thăm Thời Yên, nhưng mỗi lần đều là bịt mắt, tuy rằng ngồi bên cạnh cô nhưng lại không thể thấy, thế nhưng có chút nhớ cô.

Thời Yên hì hì cười hai tiếng, nói: “Mặt em cũng khôi phục tương đối, rất nhanh anh có thể thấy gương mặt xinh đẹp của em!”

Lục Cảnh Nhiên theo tiếng của cô, giơ tay xoa mặt, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Buổi sáng em mới gội đầu sao? Thơm quá.”

Bởi vì đôi mắt bị che, khứu giác của Lục Cảnh Nhiên trở nên cực kỳ nhạy bén, mùi hương trêи tóc Thời Yên lan tỏa trêи chóp mũi như thuốc mê trêu chọc thần kinh anh.

Sáng nay dậy Thời Yên thật sự gội đầu, cô nhìn Lục Cảnh Nhiên cười cười, nói với anh: “Cái mũi rất thính, vậy anh ngửi ra được là mùi gì không?”

Lục Cảnh Nhiên để sát vào cô, giả vờ hít hà tóc cô, mùi tóc cô ngấm vào tim gan anh, làm ngữ khí của anh cũng bịt kín một tầng ʍôиɠ lung mập mờ: “Là hương vị của em.”

Tay anh nhẹ nhàng nâng cằm Thời Yên, cúi người, thế nhưng chuẩn xác không lầm mà hôn lên môi cô. Thời Yên bị nụ hôn này của anh chấn động cả người đều cứng ngắc, mà nụ hôn của anh tiếp tục mềm mại lại quý trọng lưu luyến trêи môi cô, cẩn thận thăm dò, lại luyến tiếc rời đi.

Trái tim Thời Yên dần dần mềm xuống, Lục Cảnh Nhiên bị bịt kín đôi mắt có một loại gợi cảm khác, thế nhưng khiến cô có chút cầm giữ không được……

“Anh có thể tháo bịt mắt xuống không?” Lục Cảnh Nhiên chống cái trán của cô, thấp giọng hỏi, thanh âm mang theo cảm xúc kiềm chế nào đó. Thời Yên do dự một lát, giơ tay tháo bịt mắt của anh xuống.

Lục Cảnh Nhiên nhắm mắt theo bản năng, lông mi nhẹ nhàng rung động. Trái tim Thời Yên không ngăn được cũng rung lên theo.

Hơi thở của Lục Cảnh Nhiên phả lên mặt cô, anh chậm rãi mở mắt, nhìn gương mặt Thời Yên gần trong gang tấc. Ý cười hiện lên khóe miệng, Lục Cảnh Nhiên không nhịn được lại hôn lên môi cô, thấp giọng nỉ non: “Không phải khá xinh đẹp sao, mặc kệ em như thế nào anh đều thích em.”

Lục Cảnh Nhiên tỏ tình khiến trái tim Thời Yên cũng loạn cả lên, trong lòng rõ ràng, lời âu yếm này anh nói với Âu Mỹ Lệ, nhưng trái tim cô lại không ngăn được nhảy lên theo từng chữ của anh.

Vì che giấu tâm trạng phức tạp của mình, Thời Yên cố ý hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu: “Mặt em đỡ rồi, anh đương nhiên sẽ nói lời ngon tiếng ngọt, nếu thấy em lúc mới nổi mẩn, nói không chừng lập tức bị dọa chạy mất.”

“Sẽ không đâu.” Lục Cảnh Nhiên ở góc độ này thuận thế hôn một cái lên môi cô, “Chờ nghỉ phép trở về, chúng ta trực tiếp kết hôn nhé.”

Không muốn đính hôn, anh đã đợi cô lâu như vậy, không muốn đợi tiếp nữa.

Anh muốn đeo nhẫn cho cô, để cô trở thành Lục phu nhân.

Thời Yên không biết nên trả lời như thế nào, cô thậm chí có ý nghĩ muốn thẳng thắn thân phận với Lục Cảnh Nhiên. Giống như lúc ban đầu cô nói với Âu Thế Xuyên, nghề bọn họ cũng có nguyên tắc, không lừa gạt tình cảm người khác là điểm mấu chốt tối thiểu của cô.

Lục Cảnh Nhiên thật sự thích Âu Mỹ Lệ, từng chút tâm ý của anh cô đều cảm nhận được, nhưng làm sao bây giờ, cô cũng không phải Âu Mỹ Lệ. Nếu nói cho anh thân phận thật sự, anh khẳng định sẽ rất đau khổ, hai người bọn họ còn muốn HE như thế nào.

Thời Yên cảm thấy cô đang tìm đường chết cho mình, ngay từ đầu cô không nên bị 10 tỷ đô la kia mê hoặc!

Giờ khắc này, Thời Yên rất hy vọng mình là Âu Mỹ Lệ.

Nhưng cô nhớ rõ bố mẹ cô vứt bỏ cô ở côi nhi viện như thế nào, rồi được sư phụ nhận nuôi ra sao, đi theo ông học chút chiêu thức hãm hại lừa gạt. Sau đó sư phụ cũng qua đời, cô tự lập môn hộ, dựa vào một chút thông minh lăn lộn trong cái ngành này cũng không tồi.

Mấy ký ức đều rành mạch nhắc nhở cô, cô không phải Âu Mỹ Lệ.

Lục Cảnh Nhiên đi rồi, tâm trạng Thời Yên vẫn nặng nề như cũ, cô ngồi trong phòng nghĩ chuyện này nên kết thúc như thế nào, dù cô có thể thuận lợi nhận được 10 tỷ của Âu Văn Phú, vậy Lục Cảnh Nhiên thì sao, anh phải làm sao bây giờ?

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên kéo dòng suy nghĩ của cô trở lại, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, là đồng nghiệp lúc trước đóng vai ân nhân cứu mạng gọi điện thoại cho cô.

Vì không bại lộ thân phận, bọn họ rất ít khi liên lạc, nếu liên lạc, vậy nhất định là có tình huống xảy ra. Thời Yên không dám trì hoãn, mau chóng nhận điện thoại: “Làm sao thế?”

Người đầu kia điện thoại nói: “Người phụ nữ lần trước tới cùng Âu Văn Phú, tên Lâm Khả Khả, cô ta vẫn đang điều tra chúng tôi.”

Thời Yên nhíu mày, hỏi bà ta: “Cô ta tra được bao nhiêu rồi?”

“Cô ta tới bệnh viện hỏi thăm tình huống của cô, sau khi bác sĩ dựa theo lời chúng tôi đuổi cô ta đi, lập tức nói cho chúng tôi biết, cô ta còn tới địa chỉ cũ chúng tôi cung cấp, cùng hàng xóm láng giềng hỏi thăm cô. Tuy rằng chúng tôi chọn một gia đình có tình huống tương tự cô miêu tả, nhưng cô ta tiếp tục điều tra, khẳng định sẽ tra ra gì đó. Người này cũng thật sự kỳ quái, có phải cô đắc tội cô ta không, cắn chết không bỏ như vậy?”

Cái này cũng làm Thời Yên không nghĩ ra, theo lý thuyết, người thường khi xem báo cáo giám định DNA sẽ tin tưởng cô là Âu Mỹ Lệ, nhưng Lâm Khả Khả không tin, sau đó cô ta dùng đậu phộng tới thử cô, cô liều mình ăn còn xuất hiện dị ứng giống Âu Mỹ Lệ, cô ta vẫn như cũ không tin.

Hiện tại cô suy nghĩ cẩn thận, đối với Lâm Khả Khả, mặc kệ cô đưa ra chứng cứ gì chứng mình cô là Âu Mỹ Lệ, cô ta đều sẽ không tin. Cô ta chỉ tin tưởng bản thân cô ta nguyện ý tin tưởng, mà bản thân cô ta tin tưởng vững chắc cô không phải Âu Mỹ Lệ, cho nên trừ phi cô ta chứng thực ý nghĩ của chính mình, nếu không cô ta sẽ không dừng tay.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.” Thời Yên cúp điện thoại, chân mày cau lại. Cô không phải một người thích ngồi chờ chết, nếu chờ Lâm Khả Khả bắt được nhược điểm gì của cô, đến lúc đó tình cảnh của cô sẽ không chỉ là bị động.

Hiện tại cô có thể đi tìm Âu Thế Xuyên thương lượng, để ông nghĩ cách giải quyết Lâm Khả Khả, dù sao muốn tài sản kếch xù của Âu Văn Phú, là ông. Ngón tay cô lướt trêи cột danh bạ, lại từ chỗ tên Âu Thế Xuyên dịch tới trêи ba chữ Lục Cảnh Nhiên.

Suy nghĩ một lúc, cô cuối cùng gửi tin nhắn cho Lục Cảnh Nhiên: “Em có chút chuyện muốn nói với anh, chừng nào anh rảnh?”

Lục Cảnh Nhiên vừa rời Âu gia còn chưa đi xa bao lâu, nhận được tin nhắn của Thời Yên, anh mỉm cười, trả lời cô: “Lúc này mới qua bao lâu, em sẽ không nhớ anh chứ?”

Mỹ Lệ: Nói chuyện chính sự 🙂

Lục Cảnh Nhiên: Anh tới liền đây

Mỹ Lệ: …… Cũng không gấp như vậy

Lục Cảnh Nhiên: Dù sao anh còn chưa đi xa, chờ anh một lát

Thời Yên nghe được Lục Cảnh Nhiên hiện tại vòng lại, tâm trạng lập tức khẩn trương. Cô tính thẳng thắn với Lục Cảnh Nhiên, cô không dám nói với Âu Văn Phú, bởi vì cô không đoán được ông sẽ có phản ứng gì, nhưng Lục Cảnh Nhiên, dù sao anh cũng là nam chính, cô có vòng sáng nữ chính, hẳn là sẽ có chút tác dụng ở chỗ anh đúng không?

Lục Cảnh Nhiên trở về rất nhanh, anh ngồi trong phòng Thời Yên, cố ý nghiêm trang hỏi cô: “Em muốn nói với anh chính sự gì?”

Thời Yên khẩn trương nuốt nước miếng, tuy rằng hạ quyết tâm, nhưng thú nhận nói dối vẫn cần dũng khí rất lớn, cô không biết làm như vậy rốt cuộc đúng hay không, nhưng cô thật sự không muốn tiếp tục lừa Lục Cảnh Nhiên.

Lần này thật là liều một phen.

“Kỳ thật, em không phải Âu Mỹ Lệ, xin lỗi, lừa anh lâu như vậy.” Thời Yên siết chặt nắm tay, một hơi nói câu này ra. Dĩ vãng cô làm việc luôn sẽ nghĩ trước đường lui, nhưng lần này thẳng thắn với Lục Cảnh Nhiên, thật sự chưa giữ lại đường lui nào cho mình.

Có thể anh sẽ rất tức giận, sau đó kéo mình tới trước mặt Âu Văn Phú, trước đó Âu Văn Phú không truy cứu những người giả mạo Âu Mỹ Lệ, nhưng cô thì khó nói. Dù cô đổ hết tội cho Âu Thế Xuyên, Âu Văn Phú có lẽ cũng sẽ không làm gì Âu Thế Xuyên, cuối cùng xui xẻo vẫn là cô.

…… Thật là sắc đẹp hỏng việc! Cô rốt cuộc thua dưới sắc đẹp của Lục Cảnh Nhiên.

Lục Cảnh Nhiên nghe cô nói xong, rõ ràng sửng sốt một chút, nhưng trông anh rất bình tĩnh, không có điên cuồng sau khi bị lừa như trong tưởng tượng của Thời Yên: “Mỹ Lệ, em đang nói cái gì?”

Thời Yên nói: “Em không phải Âu Mỹ Lệ, em là……. diễn viên Âu Thế Xuyên tìm tới.”

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, nghĩ muốn nhìn thấu cô, Thời Yên nghẹn một hơi mặc anh đánh giá, bộ dạng khẳng khái chịu chết.

“Nhưng giám định DNA của em, chứng minh em chính là Âu Mỹ Lệ.”

Thời Yên nghĩ, nếu Lâm Khả Khả cũng dễ lừa gạt như Lục Cảnh Nhiên, vậy thì tốt rồi: “Giám định DNA là Âu Thế Xuyên động tay chân, tuy rằng em cũng không biết ông ta làm như thế nào.”

Lục Cảnh Nhiên trầm mặc giây lát, cuối cùng đứng lên, đi đến trước mặt Thời Yên, ấn bả vai cô nói: “Mỹ Lệ, em nghe anh nói, em chính là Âu Mỹ Lệ, cháu gái Âu Văn Phú, vị hôn thê của anh.”

“……” Kỹ thuật diễn của cô thật sự tốt như vậy sao? Cô rũ mắt, Lục Cảnh Nhiên chính là không chấp nhận sự thật Âu Mỹ Lệ không trở về, tình nguyện tin tưởng hàng giả như cô là thật đúng không.

“Lục Cảnh Nhiên, anh chấp nhận hiện thực đi, Âu Mỹ Lệ chết rồi.”

“Cô ấy không chết!” Lục Cảnh Nhiên như bị xúc động, bỗng nhiên tăng thêm ngữ khí, tiếp đó mau chóng phản ứng lại, lo lắng mình dọa tới Thời Yên, “Âu Mỹ Lệ không chết, em chính là Âu Mỹ Lệ, giám định DNA cũng là thật, không có người động tay chân.”

“…… Em biết anh chịu đả kϊƈɦ rất lớn, khả năng nhất thời không thể đối mặt, nếu anh không tin, có thể gọi Âu Thế Xuyên tới, chúng ta đối chất nhau.”

Lục Cảnh Nhiên há miệng, có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng nhìn bộ dáng của cô, tất cả đều nghẹn lại. Anh sợ cô trong khoảng thời gian ngắn không tiếp thu được.

“Giờ anh gọi điện thông bảo chú út, bảo chú ấy trở về, chúng ta đi tới phòng ông nội Âu nói chuyện.”

“……” Cho nên quả nhiên vẫn muốn giao cô cho Âu Văn Phú sao! Nam chính sao anh lại có thể như vậy!

Lục Cảnh Nhiên nhìn ra lo lắng của cô, cười trấn an cô: “Yên tâm, sẽ không sao, em chính là Âu Mỹ Lệ.”