Cung Nghiệt

Quyển 1 Chương 7

Editor: Xiao Zi

Beta – reader: Dane, Băng Tiêu

Dịch thể tiến vào phá hủy nội bích, đại não Kỳ trống rỗng, mơ mơ màng màng âm thầm thề: Tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người phản bội hắn, đẩy hắn xuống địa ngục, chỉ cần có cơ hội, chỉ cần—–

Phong cảnh mơ hồ dường như rất quen thuộc, dọc hành lang xuyên qua hoa viên tao nhã là một cung điện xa hoa trang nghiêm. Đêm khuya, bên trong điện truyền ra tiếng rên rỉ không ngừng. Nam nhân tráng kiện đè lên một thân thể trắng nõn, trên người thiếu niên chưa phát dục xuất hiện đầy vết xanh tím, rất nhiều vết đã biến thành màu đen, phải bị hấp lâu hoặc cắn mạnh mới để lại dấu vết như thế được!

“Phụ hoàng … đừng … A! Buông ra, con … a a! …Mẫu hậu! Cứu con… cứu… cứu con!… Mẫu hậu, mẫu hậu! …”

Thiếu niên bị lăng nhục gọi mẫu thân của mình, hy vọng từ đó có thể tìm được người đến giải thoát hắn.

“Không cho phép nhắc tới đồ tiện hóa kia! — Nói với ngươi bao nhiêu lần, không được nhắc tới ả! …Ngươi cùng ả giống nhau, đều muốn rời xa ta! Tiện nhân, tiện nhân! — Đừng mơ có thể rời khỏi ta đi câu dẫn nam nhân khác! Trừ ta ra, còn người nào muốn thân thể hạ tiện của ngươi!!…”

Nam nhân quát to, hai mắt đỏ bừng mất đi tiêu cự, thông qua thiếu niên như tìm thấy sâu trong trí nhớ bóng dáng của người nọ, dường như để hả giận liền cưỡi trên người thiếu niên mà hành hạ hắn.

“Tiện nhân, tiện nhân! Còn muốn chạy… ta cho ngươi chạy… đâm chết ngươi, đồ tiện hóa, ta xem ngươi làm sao chạy!”

“Đừng, phụ hoàng —- con không phải mẫu hậu… con không phải mà… đừng… không! Đừng! Đừng!!”

” Đừng!!!” Kỳ bỗng nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, mơ, là mơ! —Hồng hộc— Nhìn quanh bốn phía, vẫn là bài trí quen thuộc. Bên ngoài cửa sổ, từ phía đông mặt trời đang mọc, xem ra bất tri bất giác đã qua một ngày một đêm. Hạ thân bên dưới đau nhức, vòng eo cũng mỏi nhừ khó có thể đứng thẳng được. Cắn răng miễn cưỡng ngồi dậy, Lận cùng Tề Thị Vân đã rời đi, trên giường bừa bộn cũng được thay đổi sạch sẽ, thân thể mặc dù mệt mỏi nhưng rất khô ráo, cũng không có cảm giác ẩm ướt dính dính, hẳn là có người đã rửa sạch sẽ cho hắn.

“Ghê tởm!” Kỳ lẩm bẩm nói, mặc dù thói quen được người khác hầu hạ, nhưng vừa nghĩ đã có người nhìn qua thân thể bị người khác đùa bỡn của hắn, quả thực hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Kỳ không cam lòng gục đầu xuống, tùy ý để sợi tóc đen nhánh bù xù. Vì cái gì mình bị đối đãi thế này. Vẫn kiên trì tin tưởng bản thân mình tồn tại là có giá trị, mới có thể sống tới bây giờ. Nếu như bị thế này, tốt hơn là chết đi! … Mẫu hậu… mẫu … hậu … đáng lẽ khi con sinh ra, người nên giết con! …Biết rõ con…

Ngươi muốn có sức mạnh, ngươi phải mạnh mẽ, hài tử! Ngươi so với bất kì kẻ nào cũng phải mạnh mẽ sống! …Ta cũng không đủ sức mạnh, cho nên ta không có tương lai, không có cuộc sống! Hài tử, ngay từ khoảnh khắc ngươi sinh ra, nhất định phải kiên cường mà sống! —

Thanh âm ôn nhu của mẫu thân còn phảng phất bên tai! Mẫu …hậu …con không quên lời người nói. Con nhất định sẽ kiên cường mà sống. Người biết không, con có con nối dõi rồi. Dù phải liều mạng, con cũng bảo vệ nó thật tốt. Cho nên, xin người hãy ban cho con sức mạnh …

…….

“Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?! …Tối hôm qua ngủ một giấc cũng không tệ lắm, đúng không?” Tiếng bước chân từ ngoài cửa tiến vào mang theo một mùi thơm ngào ngạt, đối với trượng phu của mình bị đối đãi ra sao đều không quan tâm, trái lại còn mang theo một tia đùa cợt.

Nghe được thanh âm quen thuộc, Kỳ giật mình ngẩng đầu lên, kéo áo ngủ bằng gấm xuống tận phần eo để che đi dấu vết trên nửa người, không để nàng nhìn thấy.

“Ngươi tới đây làm gì?!” Giọng nói Kỳ có chút khàn khàn.

“Ha ha ~~~” Người đó cũng không trả lời Kỳ, ngược lại giễu cợt bật cười. Sau đó đi tới giường của Kỳ rồi cười nói:

“Có cái gì phải che?! Vợ chồng bao năm, còn có cái gì ta chưa thấy qua …”

“Câm mồm! …Đi ra ngoài, lập tức cút ra ngoài cho ta!” Kỳ kích động mắng to.

“Đi ra ngoài?! …” Liễu Cơ nhướng mày, nhếch miệng nói.

“Ngươi thực sự muốn ta rời đi sao?! …Sắp cuối tháng rồi nhỉ? Không có cái kia, rất nhanh, không cần ta nói, bọn họ cũng sẽ biết đó!”

… …

“Ta… không biết ngươi đang nói cái gì!? Mời ngươi… đi ra ngoài!” Kỳ run rẩy nắm chặt tay, mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc.

Nàng không có khả năng biết được, ta vẫn ẩn dấu rất tốt mà, không thể… Nếu như nàng biết, Lận bọn họ cũng có thể sẽ biết, nhưng vì bọn họ không có phản ứng, cho nên…

“Mười sáu tuổi ta được gả cho ngươi, vợ chồng bao năm, ngươi thật sự cho rằng ta cái gì cũng không biết sao?!” Dứt lời, từ trong tay áo lấy ra một hộp gỗ tròn tựa như chén rượu đặt lên giường.

” … Lấy đi đi! Đây là dược! …Ngươi tự thu xếp!” Sau đó xoay người bỏ đi.

Nhặt lên hộp dược được khắc chạm tinh xảo, Kỳ vừa kinh ngạc vừa tò mò không nhịn được hỏi:

“Ngươi… vì cái gì?!”

“… Ta yêu hắn, mặc dù lúc ấy ta còn nhỏ, nhưng ta biết đó chính là tình yêu. Vì hắn, ta tình nguyện hi sinh tính mạng, huống chi chỉ làm gián điệp… Chỉ là, con người đều có tình cảm, ở chung đã lâu, tất sẽ có ràng buộc… Ngươi là một người có mị lực, không chỉ hấp dẫn vương của ta, còn hấp dẫn ta… ta đối với ngươi thật sự — vừa yêu vừa hận!” Dứt lời, trên gương mặt không chút thay đổi của Liễu cơ xuất hiện một giọt lệ.

Kỳ lẳng lặng nghe nàng nói, mái tóc thật dài che mặt hắn, làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt lúc đó. Ngay lúc nàng dời bước đi…

“… Ta yêu ngươi. Liễu nhi, trước kia, bây giờ, ta vẫn yêu ngươi!”

“Ngươi —- ” nghe thấy ba chữ nọ, Liễu cơ xoay người lại, gương mặt kinh ngạc có chút nhăn nhó, song miệng vẫn mấp máy, cuối cùng, chỉ là vuốt ve vùng bụng lộ ra rồi nói:

“Hẹn gặp lại… Ta sẽ chăm sóc con của chúng ta.” Sau đó chỉ để lại trong phòng mùi hương thoang thoảng.

“Đó là con nối dõi quan trọng của ta.” Kỳ dùng sức nắm chặt hộp gỗ đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, thể chất của mình không thể làm cho nữ nhân dễ dàng mang thai, đó là hài tử không ai thay thế được, tuyệt đối không thể mất đi. Tuyệt đối.

Mở hộp gỗ ra, mùi dược cao thơm mát quen thuộc truyền ra làm cho người ta cảm thấy vô cùng an tâm. Kỳ nhẹ nhàng lấy ra một ít dược cao…

Tâm tình khẩn trương một khi buông lỏng dễ khiến người ta sinh lười biếng, huống hồ Kỳ bị lăn qua lăn lại cả một đêm. Lúc này trong phòng yên tĩnh, Kỳ tựa người vào bên giường lại càng mơ màng buồn ngủ —–

Ngay lúc đó, tại đại điện An Hòa của Tố Trữ quốc đang tiến hành một buổi nghị luận vũ bão.

“Vương thượng, xin ngài về nước! Còn vong quốc Tố Trữ, giờ phút này đại loạn đã được dẹp, ngài nếu ở lại đây quá lâu, sợ rằng sẽ mất nước …”

Lời vừa ra khỏi miệng, các đại thần âm thầm kinh hãi, cho dù vốn là tam triều nguyên lão, dám nói thẳng như thế, cũng thật sự làm cho người ta thay hắn toát mồ hôi lạnh.

Tiến lên nói chính là lão thần có uy tín lớn nhất của Tề Vân quốc – Tần Hòa. Tề Thị Vân có thể triệt hạ nhiều người để trở thành bá chủ, công của ông ta cũng không nhỏ. Nhưng điểm lợi hại nhất của ông ta chính là có thể làm tới chức cao nhưng không ra uy, tay cầm quyền to mà thoái lui thích hợp. Một vài năm gần đây cho dù đã nhượng quyền, nhưng vẫn không thể khinh thường được. Con trai độc nhất Tần Dịch lại càng là một nhân tài hiếm có, ở trong triều cũng giữ một chức vị quan trọng.

Tình hình như vậy đã xảy ra vài lần, một năm trước đánh hạ Tố Trữ quốc, vốn là phải về nước ngay, nhưng lúc ấy miễn cưỡng lấy lý do bình định nội loại mà lưu lại… Nhưng càng về sau, quần thần đã bắt đầu nghi hoặc, sau đó đều tinh tế góp ý. Theo tình theo lý cũng không nên ở đây lâu, không có lý do thực sự, không nên kiên quyết lưu lại. Đành phài cố gắng cầm cự… Lận vốn không chịu mang Kỳ quay về nước — Tình hình như vậy hắn và Lận cũng đã biết trước sẽ gặp phải, cũng muốn có một đối sách vẹn toàn. Chỉ là Kỳ vẫn chưa nắm được, hai người không muốn nói toẹt ra, bất quá bây giờ chính là lúc. Ánh mắt nhìn lướt về phía Lận, Lận hiểu ý, lập tức đi ra phía trước.

“Lời nói ấy của Tần đại nhân có phần cổ hủ rồi, Tố Trữ đã hàng phục Tề Vân Quốc cho nên từng bụi cây ngọn cỏ, kể cả cung điện này, cũng thuộc về Tề Thị Vân, đứng ở lãnh thổ của chính mình, có cái gì không được?! Huống hồ khí hậu sơn thủy của Tố Trữ quốc rất thích hợp cho vương tịnh dưỡng!”

“Lận vương gia, nhưng ngươi là người của Tố Trữ quốc, ân cần khuyên vương ở lại như thế, vạn nhất Tố Trữ có loạn thần tặc tử làm xằng làm bậy, kinh động thánh giá, ngươi đảm đương được chứ?!” Mặc dù tuổi đã hơn 70, nhưng lời nói ra vẫn quyết đoán kinh người.

“Tần đại nhân không nên Hàm Sa Xạ Ảnh*, ta đã tìm đến Tề Vân, chính là thần tử của Tề Vân quốc, tấm lòng có trời đất chứng giám. Những người của Tố Trữ tiền triều đáng chết đều đã bị trảm, không sót một ai. Những người còn lại cũng không thích nghi được hoàn cảnh. Nếu vương thượng có một chút tổn thương nào, ta tự nguyện dâng đầu của mình lên. Ở lại Tố Trữ quốc hoàn toàn là ý nghĩ của vương, mặc dù Tố Trữ cùng Tề Vân cách nhau một rừng cây, nhưng Tề Vân vốn là sa mạc, Tố Trữ lại hoàn toàn thích hợp trồng lương thảo, yêu lòng dân. Tin tưởng có trời phú hộ, nhất định có thể khiến nước ta càng thêm hưng thịnh.” Lận không hổ xuất thân Vương gia! Không chút nao núng đối đáp với đối phương.

*Hàm Sa Xạ Ảnh: vu oan giá họa, nói oan người khác, đặt điều dèm pha.

“Nếu thật có chuyện gì xảy ra, chỉ sợ một cái đầu của ngươi cũng không đủ. Huống chi đường về Tề Vân quốc khó khăn, há có thể … “

“Đủ rồi! …Các ngươi hai người nói cũng có phần đúng, nhưng nếu chỉ đơn giản là ở lại Tố Trữ mà có nguy hiểm, thì cũng có thể nói ta không xứng ở vị trí này! Các ngươi cho rằng ta là vị vua vô dụng như vậy sao?!”

“…” Nghe được vương nói như thế còn có người nào dám lên tiếng.

“Nếu các vị không còn ý kiến gì, như vậy ba ngày sau, đốn toàn bộ rừng cây biên cảnh của Tố Trữ quốc và Tề Vân quốc, đem cây cối về để kiến tạo cung điện mới của Tề Vân quốc, nhân tiện ổn định vị trí ở giữa hai quốc gia luôn. Một mặt chặt rừng, một mặt kiến tạo, tiến độ kế hoạch như vậy cũng sẽ tăng nhanh rất nhiều. Hai vị ái khanh chắc cũng đã hài lòng rồi? Không quản hao phí bao nhiêu tài lực, ba tháng sau ta muốn thấy một tòa cung điện được dựng lên. Trong thời gian đó cứ tạm ở tại vương cung của Tố Trữ quốc đi.”

Chúng đại thần ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng vẫn là lão thần Tần Hòa đứng ra.

“Vương thượng, này chẳng phải là có chút …”

“Được rồi! Không tranh cãi gì thêm nữa. Bây giờ, Tố Trữ cũng là lãnh thổ của nước ta, Lận nói cũng không phải không có lý. Chẳng lẽ các vị còn có biện pháp nào tốt hơn? Làm như vậy cũng xem như là một mũi tên bắn chết hai con chim rồi. Lòng ta đã quyết, các ngươi cũng lui ra đi.”