Cung Nghiệt

Quyển 2 Chương 87

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Băng Tiêu

Chờ Kỳ lật hết đống tấu sớ cao ngất bên trái, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.

“Chúng ta đi dùng cơm trước đã? Xế chiều tiếp tục cũng được…?” Lận vươn tay ra, bắt đầu xoa bóp hai vai cho Kỳ.

Kỳ quay đầu liếc hắn một cái, rồi lại nghiêm túc cầm tấu sớ ở cái chồng bên phải lên: “Buổi sáng ăn không ít, nên giờ ta vẫn chưa đói. Ta xem thêm chút nữa đã…”

Biết ngay ngươi không chịu dừng mà, Lận không nói nữa, mà tiếp túc xoa bóp cho Kỳ.

Đột nhiên, có thứ đã hấp dẫn ánh mắt của Kỳ…

“Chuyện gì vậy?” Lận hỏi.

“Cái này ngươi xem chưa?”

“Hôm qua mới đưa tới, ta cũng chưa kịp xem!” Lận lắc đầu đáp.

Kỳ cắn môi, thanh âm có chút nặng nề: “Ngươi xem qua đi.”

Nhìn bộ dạng của Kỳ, Lận cũng chăm chú cầm lấy, bắt đầu lật ra xem, càng xem, hắn lại càng nhíu chặt mày hơn: “Sương lớn…”

“Ngươi thấy sao? Lận?”

“…Sao lại trùng hợp tự dưng có sương lớn thế này, lại còn bị Dận Tiêu đoán trước, hừ, chắc có cao nhân tương trợ rồi, Duẫn Phong không thể đoán được chuyện có sương… Chẳng lẽ… nhưng mà Bách Tể Thân không phải luôn ở vương cung sao…”

Kỳ cũng gật đầu, đúng vậy… chuyện này tuyệt không phải trùng hợp: “Mặc kệ ai đang trợ giúp Dận Tiêu, tóm lại, có phiền toái… Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ba yếu tố này đều vô cùng quan trọng, đối phương có cao nhân thông hiểu thiên văn, tất sẽ chiếm ưu thế…”

“Ừ, ta cùng Vân đã sớm nói coi thường văn nhân Tố Trữ là sai lầm, thế mà đám đại thần cứ tranh cãi suốt… Hừ, lần này thì tốt rồi… đâu phải cái gì cũng có thể dựa vào vũ lực giải quyết…” Lận càng nói càng tức giận, nhưng Kỳ cũng cảm thấy hắn thực ra đang rất lo lắng.

“Đừng tức giận!” Nhìn Lận kích động, Kỳ nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Cũng may, Tề Thị Vân có đề phòng, không sao đâu!”

Lận cũng biết bản thân vừa rồi có chút thất thố, vội vàng ho nhẹ vài tiếng, rồi bất đắc dĩ nói: “…Chiến tranh đã bắt đầu…”

“Đúng vậy…” Kỳ nhìn đống tấu văn màu vàng tầng tầng lớp lớp, mở miệng nói tiếp: “Tề Vân có người thông hiểu thiên văn không?”

Lận mang theo chút châm chọc hừ lạnh một tiếng.

“Không cần là thông hiểu, chỉ cần hơi hiểu rõ chút cũng được.” Kỳ hỏi tiếp.

Lận lại lắc đầu: “Tề Vân dựa vào vũ lực để xây dựng quốc gia, văn nhân của Tố Trữ không hợp với bọn họ, nên làm gì có nhân tài, nếu nói về mưu lược thì cũng có không ít đại tướng quân, nhưng đối với thiên văn mà nói, thì đúng là người mù đốt đèn…”

“Ta đi tiền tuyến đi!”

Lời Kỳ vừa nói, như một tiếng sấm nổ ầm giữa trời xanh, Lận kinh ngạc nhìn hắn!

“Ngươi cũng không biết, đi làm gì?” Lận có chút do dự cự tuyệt.

Nắm lấy tay Lận, Kỳ nói: “Ta biết một ít… chung quy tốt hơn là không biết gì, hơn nữa, lâu rồi ta không ra ngoài…”

“Không được, nếu muốn đi, ta có thể cùng ngươi ra cung chơi một chút!”

Kỳ đứng bật dậy, thẳng tắp nhìn Lận.

“Không, ta sẽ không cho phép ngươi đi!” Nói xong, Lận vội xoay người tính bỏ chạy, nhưng lại bị Kỳ túm lại.

“Lận… đây là nguyện vọng của ta…”

Lận quay lại, khuôn mặt bi thương nói: “Ngươi muốn ở bên Vân đúng không…?”

Kỳ có chút kinh ngạc nhìn Lận, nói: “Đương nhiên không phải, ta chỉ không muốn dân chúng Tố Trữ lại một lần nữa… Ngươi hiểu mà. Lận, ta không thể ở đây nhìn mà không làm gì, ta không chịu được cảm giác này… Ta nghĩ ngươi sẽ hiểu…”

“Đúng vậy, ta hiểu, vậy ta thì sao… ngươi có nghĩ tới ta không…”

Kỳ xoa mặt Lận, đáp: “Ngươi nghĩ quá nghiêm trọng rồi đấy, Lận, ta chỉ đi xem một chút, sau khi kết thúc, cái gì cũng không thay đổi, cũng không phải ta lựa chọn Tề Thị Vân, không phải muốn chứng minh cái gì… mà là, ý chí của ta, cùng cảm giác áy náy của ta, ta muốn đi, muốn đi xem một chút, đừng cản ta, Lận…”

“Ta đi… ta thay ngươi đi…” Bàn tay Lận đan xen vào tay Kỳ.

Kỳ cười cười: “Nói bậy bạ, nếu ngươi đi, vương cung làm sao đây, tiếp viện của hậu phương làm sao đây, ta ở trong cung, danh bất chính, ngôn bất thuận, ngay cả đi vào căn phòng này, cũng đều dựa vào ngươi mang ta theo… Tới tiền tuyến, ta sẽ không phải chịu cảnh này nữa!”

“…Nhất định phải đi sao? Ta cầu ngươi cũng không được ư?” Lận buồn rầu nhìn Kỳ.

“Được rồi, đừng nhõng nhẽo nữa, ngươi cũng đâu còn bé…”

Ánh mắt Kỳ ôn nhu mà kiên định, Lận biết hắn đã quyết tâm, cho nên lúc này chỉ có thể lui từng bước: “Vậy, ngày mai xuất phát, ta tự mình tiễn ngươi đi.”

“Không được, ngày mai xuất phát không sao, nhưng ngươi không được đi tiễn ta, trên đường có việc gì, ta còn trông cậy ngươi ở trong cung dàn xếp đấy.”

Kỳ cự tuyệt làm Lận càng thương tâm: “Vậy, hôm nay cùng ta…”

Kỳ nhìn lận, có chút chán nản, lúc nào rồi, mà hắn còn muốn cái này…

“Mặc kệ, không đồng ý, ta không cho ngươi đi…” Dù sao ngươi cũng rời khỏi ta, vô lại thì vô lại, Lận dứt khoát không thèm để ý tới thể diện mà yêu cầu.

Bất đắc dĩ, Kỳ đành phải đáp ứng.

“Vậy đi thôi…” Vừa nói, Lận vừa kéo theo Kỳ đi ra ngoài.

Kỳ lập tức đỏ mặt: “Ngươi… ngươi…”

“Phải tiết kiệm thời gian chứ.” Lận không chút xấu hổ nói.

“Ta còn chưa đọc hết mà… Lận, buông ra…” Trời ạ, sao Lận lại thành thế này… Ven đường, nhìn ánh mắt tò mò của đám hạ nhân, khuôn mặt Kỳ càng lúc càng đỏ bừng bừng, đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Không cần đọc, dù sao mai ngươi cũng sẽ đi!”

Cứ như vậy, Kỳ bị Lận kéo về tẩm cung.

“Hay chúng ta đi ăn cơm trước đã.” Kỳ sợ hãi tính đánh bài chuồn.

Lận nhướn mi đáp: “Không phải ngươi không đói sao? …Chúng ta cứ vận động một hồi trước đi, như vậy, tý nữa ăn cơm sẽ càng ngon!”

Vừa nói, hắn vừa tươi cười xấu xa tiến lại gần Kỳ.