Cùng Quân Ban Đầu Gặp Lại

Chương 2: Ngươi là ai?

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Tô Hiểu Cửu mờ mịt, nghe người bên giường hô to thái y, thái y?

Thái y không phải hoàng đế cùng làm quan mới có thể sử dụng đi? Đây là nơi nào a… Tiếp theo cái gì đều không nghe thấy, bên tai chậm rãi truyền đến âm thanh nức nở như có như không.

Tô Hiểu Cửu cảm giác trong đầu có tiếng nói gì đó, âm thanh… Hình như là thiếu niên mới vừa nhảy lầu kia.

“Tại sao hắn thương tâm như vậy, tại sao hắn thương tâm ta cũng thật khó chịu a?”

Tô Hiểu Cửu xoa bóp huyệt thái dương căng ra, không biết loại tâm tình này từ đâu mà tới.

Tô Hiểu Cửu thật giống nhìn thấy thiếu niên kia đưa lưng về phía y, tại góc đường cho mèo ăn, nhìn thấy một người thiếu niên khác cách đó không xa nhìn về phía nam hài.

Cảnh tượng thật quen thuộc…

Y tựa hồ nghe thấy thiếu niên gào khóc, bất lực mà tuyệt vọng. Thiếu niên núp ở trên giường nhỏ hẹp, dùng chăn chặt chẽ che chính mình, thân thể ức chế không được run run.

“Ngươi làm sao vậy, vì cái gì khóc a?”

Tô Hiểu Cửu đi tới xốc lên chăn thiếu niên, một đôi mắt dính đầy nước mắt lộ ra.

Đầu Tô Hiểu Cửu đột nhiên nặng, kinh ngạc trợn to mắt.

Đó là, mặt của mình…

Màu đen, đập vào mắt đều là màu đen, không nhìn thấy cái gì, cũng không sờ tới cái gì.

Dường như mất đi năng lực suy nghĩ, không biết mình ở nơi nào, không biết mình cần phải ở nơi nào, không biết vì sao lại ở đây…

Chờ Tô Hiểu Cửu lần thứ hai mở mắt ra, đập vào mi mắt vẫn là màn kia, có hoa văn phục cổ hoa lệ.

Y quay đầu, xuyên thấu qua tấm lụa mỏng, nhìn chung quanh một lần, trong phòng lặng lẽ, không có ai.

Đây là đâu đâu? Vì sao lại ở đây a? Cảm giác cái gì đều không nghĩ ra…

Tô Hiểu Cửu ấn ấn đầu mình, lại mò tới băng bó dày nặng, cùng lúc đó, cánh tay nâng tay lên cũng truyền đến một trận đau đớn.

Đang nghĩ ngợi, liền nghe âm thanh có người đẩy cửa mà vào, Tô Hiểu Cửu theo bản năng nhắm chặt mắt lại.

Cho nên thời điểm Lục Lang Phong vén lên màn giường, liền thấy lông mày người trên giường thượng nhăn thành một đoàn, lông mi bất an rung động, rõ ràng liền là một bộ dáng dấp giả vờ ngủ.

Bất quá là thần sắc sợ hãi…

Lục Lang Phong tâm không thể ức chế đau một chút.

Qua thật lâu, đều không có âm thanh dư thừa. Nếu không phải là không có tiếng bước chân Tô Hiểu Cửu đều cho là người đi rồi.

“Thật sự không dự định mở mắt?”

Tô Hiểu Cửu nghe giọng đối phương trêu chọc mới biết người đến từ lâu nhìn thấu, không thể làm gì khác hơn là sợ hãi mở mắt ra.

Thế nhưng người trước mắt lại làm cho y như trong nháy mắt quên mất sợ sệt cùng mê man đang ở nơi xa lạ.

Lục Lang Phong khóe miệng mỉm cười nhìn người trên giường mở mắt. Ân, vẫn là lần đầu tiên gần như vậy xem y tỉnh, liền muốn đưa tay sờ sờ đầu của y, nhưng không ngờ đối phương rụt rè đỡ thân mình hướng góc giường dịch đi, dù đụng phải vết thương đau cũng không nhìn…

“Ngươi… Ngươi là ai a…”

Lục Lang Phong đột nhiên có chút mờ mịt.

“Ngươi không nhớ rõ ta?”

Tô Hiểu Cửu lắc đầu.

“Vậy ngươi có thể còn nhớ vì sao lại ngất ở bên ngoài phủ?”

Lắc đầu.

“Kia… Có thể nhớ chính mình tên gọi là gì?”

“…”

“Đều không nhớ rõ?”

Chẳng lẽ là mất trí nhớ sao? Nhưng hôm qua lúc tỉnh không phải còn nhớ sao?

“Ta… Ta gọi Tô Hiểu Cửu.”

Thời điểm Lục Lang Phong cho là không có đáp án, lại nghe thấy người kia sợ hãi nhỏ giọng nói.

“Tô Hiểu Cửu Tô Hiểu Cửu.”

Lục Lang Phong ở trong lòng niệm mấy lần, khóe miệng không tự chủ hiện ra ý cười, kỳ thực chính mình sớm ở hiện đại đã biết, bất quá là muốn chính miệng hỏi mà thôi.

“Hiểu Cửu, A Cửu, ân… Kia A Cửu có thể còn nhớ chút những thứ gì khác sao?”

Tâm Tô Hiểu Cửu vì đối phương đối xưng hô trong giọng nói chứa sủng nịch nho nhỏ mà chấn động một chút, sau đó nghĩ đến vấn đề hắn hỏi, ngơ ngác lắc đầu một cái.

“Không nhớ rõ cũng không quan hệ.”

Về sau… Ngươi có ta là được rồi, ta tuyệt không tiếp tục để ngươi chịu một chút thương tổn…

Mặc dù không rõ Tô Hiểu Cửu tại sao lại xuất hiện bệnh trạng như vậy, bất quá này đó đều hẳn là chính hắn nên cân nhắc, không cần Tô Hiểu Cửu lại vì thế cảm thấy nghi hoặc.

“A Cửu lại đây.”

Lục Lang Phong hướng người góc giường ngoắc ngoắc tay.

“Lại đây ta đổi thuốc cho ngươi.”

Tô Hiểu Cửu lúc này mới tới vết thương trên người mình, thấy Lục Lang Phong tựa hồ không có ác ý, từ từ hướng Lục Lang Phong chuyển tới, kết quả cánh tay hơi dùng sức liền liên lụy đến vết thương làm cho y “Tê” một tiếng.

Y mới vừa nhíu mày lại liền thấy đối phương nghiêng người lại đây, trực tiếp đem y ôm đến mạn giường.

Lục Lang Phong cảm giác được Tô Hiểu Cửu bị dọa lập tức nắm chặt y phục của chính mình, cong khóe miệng.

Lục Lang Phong đem thuốc bưng lại, thấy Tô Hiểu Cửu hơi đỏ mặt nhìn chằm chằm hoa văn trên chăn, biết y là có chút xấu hổ, thế nhưng Lục Lang Phong không nhịn được xấu xa nghĩ, nửa tháng kế tiếp người đi lại bất tiện không biết hắn còn có thể làm những thứ gì đâu…

“A Cửu vết thương đau không?”

Lục Lang Phong cấp Tô Hiểu Cửu đổi thuốc, sợ y đau, nói chuyện dời đi lực chú ý.

“Không… Không đau.”

Bởi vì thương tổn trên bờ vai, Lục Lang Phong ở rất gần, mỗi khi hắn nói chuyện, âm thanh tại bên tai Tô Hiểu Cửu. Hô hấp đối phương ấm áp phả vào y, khiến Tô Hiểu Cửu cảm giác được mặt đỏ tới mang tai, trong đầu hốt hoảng, nơi nào có tâm tư đi lo lắng vấn đề có đau hay không.

Mà Lục Lang Phong rất nghiêm túc đổi thuốc, nghe y nói không đau, nói:

“Kia thái y dùng chính là thuốc trị thương tốt nhất, xem ra không có gạt ta, vết thương sắp vảy kết, mấy ngày nay chú ý không thể dính nước, muốn làm gì muốn lấy cái gì gọi ta là tốt rồi, không thể đụng tới vết thương, nứt ra sẽ rất đau.”

Tô Hiểu Cửu nghe đối phương liên miên cằn nhằn mà nói, hoàn cảnh xa lạ, ký ức trống rỗng, hết thảy đều làm cho y theo bản năng cảm thấy sợ hãi, người này giọng ôn hòa lại từng chút xua tan sự sợ hãi trong lòng y.

Đang nghĩ ngợi, Lục Lang Phong cũng đã sửa sang xong dược vật quay người bưng đi, Tô Hiểu Cửu theo bản năng nắm lấy tay áo của hắn.

“Ân?”

Lục Lang Phong quay đầu, nhất thời không rõ y vì sao lại như thế.

Mà Tô Hiểu Cửu cảm thấy lần này tiếp tục cầm lấy không đúng, thả ra cũng không được, dũng khí mới vừa kích động lập tức mất sạch sẽ, ngập ngừng môi không biết nên nói gì, tay chần chờ liền muốn thu hồi.

Lục Lang Phong lại dường như thấy rõ tâm tư y, đối với y cười nói:

“Ta gọi Lục Lang Phong, ngươi tùy tiện gọi sao đều được.”

“Ân.” Tô Hiểu Cửu lúc này mới quẫn bách thả tay, lắp bắp:

“Đa tạ… đa tạ ngươi a…”

Lục Lang Phong không lại nhiều lời, chỉ là đưa tay nhu nhu(xoa~) đầu Tô Hiểu Cửu nói:

“A Cửu ngươi phải biết, ngươi cũng không cần nói với ta những thứ này.”

Không chờ Tô Hiểu Cửu trả lời, hắn nói tiếp:

“Khẳng định đói bụng, ta gọi trù phòng(phòng bếp~) nấu cháo, bưng lại đây cho ngươi.”

“Ân.”

Tô Hiểu Cửu đáp một tiếng, ánh mắt như tểu miêu không biết đặt nơi nào, bộ dáng ngoan ngoãn quả thực làm Lục Lang Phong muốn kéo đến trong ngực dùng sức nhu xem trên người y có phải là cùng con mèo nhỏ giống nhau nhuyễn(mềm mại~).

Bất quá Tô Hiểu Cửu hiện tại thương tổn chưa hoàn toàn hảo, ý nghĩ của Lục Lang Phong tạm thời không có cách nào thực hiện.

Dù Tô Hiểu Cửu lần nữa nói có thể tự mình đến, thế nhưng cháo vẫn là Lục Lang Phong uy. Tô Hiểu Cửu đỏ mặt uống nửa bát liền không cần, Lục Lang Phong cau mày bất mãn:

“Như thế liền no rồi?”

Vừa nói vừa múc một muỗng đưa đến miệng Tô Hiểu Cửu.

Tô Hiểu Cửu bởi vì đối phương uy cháo không ngừng để sát vào mặt mà tim đập như sấm, nơi nào còn có thể ăn cái gì a, hoảng loạn vội vàng lắc đầu biểu thị thật sự không ăn được, nhưng lại không nỡ lòng đẩy tay Lục Lang Phong ra, vẫn ngoan ngoãn ăn muỗng trước mặt.

Lục Lang Phong cân nhắc y mới vừa tỉnh ngược lại cũng không ép buộc, thả xuống bát lau khoé miệng cho y.

“Kia cũng đúng, ăn ít một chút, lại qua hơn một canh giờ là có thể ăn tối, bất quá A Cửu chỉ có thể ăn chút thanh đạm.”

Ngữ khí như dỗ trẻ con, Tô Hiểu Cửu lại nghe, gật gật đầu biểu thị chính mình ăn cái gì cũng có thể.

“Thật sự không kiêng ăn?”

Lục Lang Phong có chút kinh ngạc nhíu mày.

“Kia… Vậy ngươi kiêng ăn sao?”

Tô Hiểu Cửu hỏi ngược lại.

Vẫn tính là lần thứ nhất chủ động hỏi y, Lục Lang Phong khóe miệng ý cười không sâu hơn, nắm ngón tay Tô Hiểu Cửu đếm:

“Ta không ăn rau xanh, không ăn bạch thái(cải trắng~) đồ ăn, không ăn gia tử (cà~)… Ân, chờ ta suy nghĩ thêm, nha nha! Còn không ăn hành, không ăn hương thái(rau thơm~)..”

Tô Hiểu Cửu nhìn mười đầu ngón tay bị Lục Lang Phong bọc ở trong tay, nhỏ giọng:

“Hảo kiêng ăn a…”

“Phải không, ta cảm thấy chính mình vẫn là rất dễ nuôi.”

Lục Lang Phong không biết xấu hổ chào hàng chính mình(=))), cúi đầu tại đầu ngón tay gầy yếu của Tô Hiểu Cửu hôn một cái.

“Ngươi… Ngươi thực sự là…”

Thật là cái gì? Tô Hiểu Cửu chính mình cũng không biết.

Hắn đối người này trước mặt… Tựa hồ không có sức phản kháng…

“Thật là cái gì?”

Lục Lang Phong ngược hỏi ra lời, nắm tay Tô Hiểu Cửu vẫn không thả ra.

Tô Hiểu Cửu không được tự nhiên cuộn tròn ngón tay, cúi đầu không lên tiếng.

Lục Lang Phong tâm tình nhất thời tốt lên, cười:

“Hảo hảo hảo, ta thật là không biết xấu hổ được rồi đi?”

Lần này, Tô Hiểu Cửu càng ngượng ngùng, mặt nóng đến có thể luộc trứng gà.

Lục Lang Phong lập tức hỏi:

“Nếu tỉnh, muốn xuống giường đi một chút sao?”

Tô Hiểu Cửu vội vàng gật đầu, trong mắt rốt cục dần hiện ra một chút tia sáng:

“Có thể sao?”

“ÂN…”

Lục Lang Phong giả vờ tiếc nuối lắc đầu một cái.

“Thái y nói không thể, A Cửu nếu thật muốn đi ra ngoài, chỉ có thể để ta ôm ra ngoài.”

【 tiểu kịch trường 】

Tô Hiểu Cửu: Ngươi đã nói không làm ta bị thương…

Lục Lang Phong hôn nhẹ mắt y ửng hồng: Ngoan, cái này không tính, trát chút dược tối nay liền vừa hảo, sau đó tối nay lại có thể…

Tô Hiểu Cửu: Không… Không biết xấu hổ!