Cùng Quân Ca

Chương 82: Xiềng xích

Lâm Lập Hạ không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn về phía chân của mình.

Trên cổ chân trần trắng nõn mang một cái khóa bằng vàng tinh xảo, trên dây xích cứ cách một đoạn lại được khảm một viên đá quý nhỏ màu sắc rực rỡ, đẹp đẽ quý giá, xa hoa vô cùng. Một đầu khác của dây xích thả ra khóa ở đầu giường, cũng dùng một cái khóa vàng tinh xảo chế trụ.

Nàng hơi hơi vươn chân, thoáng chốc đá quý phản xạ ánh sách bảy sắc cầu vồng, đáy lòng nàng có chút bất đắc dĩ tán thán nói, thật là xinh đẹp, nếu như không phải là giờ phút này nó đang khóa nàng lại, nàng khẳng định sẽ yêu thích không buông tay.

"Thích không?" Người nọ bên cạnh trầm thấp cười nói, trong mắt phượng ngập tràn ánh sáng không biết tên, "Dây xích này là ta cố ý sao người chế tạo, những viên đá quý bên trên đều là tinh phẩm được lựa chọn cẩn thận."

Lâm Lập Hạ thản nhiên nhìn hắn một cái, trầm mặc như trước không nói gì. Thích thì thế nào, cái này đối với nàng mà nói chỉ là thứ khóa chặt tự do của nàng mà thôi.

Lý Huyền đưa tay nhẹ nhàng phủ lên chân trần, trước khi nàng thu hồi lại thì giữ chặt cổ chân, tinh tế vuốt ve.

Lâm Lập Hạ bị động tác mập mờ của hắn làm tâm tư nhiễu loạn, con ngươi rủ thấp xuống một lòng một dạ muốn thu hồi chân. Nhưng động tác dịu dàng của Lý Huyền lại không buông lỏng chút nào, chân trần trắng noãn bọ ngón tay thon dài của hắn chơi đùa càng lộ vẻ mềm mại.

Sắc mặt nàng hơi trầm xuống, "Buông tay."

Lý Huyền ngước mắt miễn cưỡng cười nói, "Rốt cuộc cũng chịu nói chuyện?"

Động tác trong tay cũng không ngừng, vẫn một cái lại cái mập mờ quấy nhiễu như cũ. Thật không biết còn quẫy nhiễu tiếng lòng ai.

Trong lòng Lâm Lập Hạ khó chịu, tuy rằng nàng là người hiện đại không so đo những việc nhỏ, nhưng mặc cho một nam tử vuốt ve chân mình thì cũng quá gì đó rồi.

"Hoàng thượng, xin tự trọng." Nàng nhíu mày lại gằn từng chữ từng câu.

Sắc mặt Lý Huyền cũng không có vẻ giận dữ, chỉ là thoáng nhướn mày lên, "Vào lúc này ngược lại lại nói đến cấp bậc lễ nghĩa với ta, nếu nàng thật sự coi ta là hoàng thượng thì phải biết hoàng mệnh không thể trái, bây giờ trẫm ra lệnh cho nàng phải ngoan ngoãn ngồi yên bất động không cho phép phản kháng, nàng sẽ nghe theo chứ?"

Lâm Lập Hạ nghe vậy chợt rụt chân lại thoát khỏi bàn tay của hắn, người này giờ phút này sao lại vô lại như vậy!

Lý Huyền cũng không lại hùng hổ dọa người, khóe môi chứa một nụ cười hài lòng nói, "Đã không nghe lời vậy thì cũng đừng gọi ta là hoàng thượng, tránh cho quy củ cũng rối loạn."

Lâm Lập Hạ đối với khuôn mặt tươi cười của hắn thì vô cùng tức giận, người này tóm nàng đến đây không nói lại còn xích nàng lại, cái này gọi là cái gì? Nhốt? "Ngươi cần gì phải làm như vậy, không giữ được thì cuối cùng cũng không giữ được."

Trong mắt Lý Huyền thoáng qua ánh sáng lạnh, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười tao nhã, "Rốt cuộc ở hay là không ở, sau này tự nhiên sẽ thấy rõ ràng."

Sau này? Nàng nhíu mày, "Ta hi vọng chúng ta có thể chia tay trong hòa bình."

Lý Huyền càng thêm hứng thú nghiền ngẫm hai chữ này. Chia tay? Cái từ này ngược lại mới mẻ. Hắn híp mắt phượng lại, trong con mắt màu trà rõ ràng là không vui, "Chia không được tay, nàng cũng đừng suy nghĩ nhiều."

Tiếp đó đứng dậy vỗ vỗ trường bào màu bạc của mình, nhẹ giọng nói, "Chắc nàng cũng đã đói bụng, ta đi gọi người chuẩn bị cho nàng một ít thức ăn."

"Mạch Tuệ đâu?" Lâm Lập Hạ mở miệng hỏi, lúc ấy nàng quay người lại liền hít phải một trận khói mê, trước mắt mơ hồ có thể thấy được tướng mạo một người, đáy lòng hiện ra hai chữ quả nhiên lại tự mình hi vọng không phải người nọ. Nhưng hiện thực chung quy vẫn là hiện thực, nhớ tới vẻ mặt tang thương và võ nghệ cao thâm của người nọ, sao có thể là người bình thường?

Lý Huyền hơi giương mắt thế mà lại trở về trước giường, cặp mắt chăm chú nhìn nàng chằm chằm, "Nàng cứ quan tâm nha đầu kia như vậy? Hoặc là nói vừa rồi nàng nghĩ đến một người khác?"

Lâm Lập Hạ nghe giọng điệu giấu giếm khó hiểu của hắn thì bỗng thấy phản cảm, lạnh lùng nói, "Ta nghĩ đến ai, không nhọc ngươi lo lắng."

"Không nhọc ta lo lắng?" Lý Huyền ngược lại cười thành tiếng, nhàn nhã nói, "Vậy ý của nàng là nàng không quan tâm đến kết cục của bọn họ?"

Bọn họ? Lâm Lập Hạ chợt nghiêng đầu, "Ngươi...ngươi làm gì Thanh thúc?"

Lý Huyền vươn tay vén một lọn tóc trước ngực nàng lên, quấn lại một vòng lại một vòng, "Ta vốn còn đang nghĩ cách bắt cái kẻ ngoan cố này, lại nói tiếp thật đúng là phải cám ơn nàng."

Lâm Lập Hạ tức giận nghiến răng, "Ngươi theo dõi ta?"

"Nha hoàn kia cũng rất thông minh, cũng vô cùng cẩn thận, nhưng ta vẫn còn có một Trọng Lương. Trọng Lương... Nàng không xa lạ gì nhỉ." Lý Huyền hơi dùng sức, kéo căng lọn tóc của nàng.

Lâm Lập Hạ bị đau nhíu chặt mày lại, một phen cầm lấy lọn tóc của mình bình tĩnh nói, "Ta chưa bao giờ cảm thấy ngươi hèn hạ như bây giờ."

"Hèn hạ?" Môi mỏng của Lý Huyền hơi cong, mắt phượng khép hờ nói: "Cái này gọi là hèn hạ? Nàng cũng biết người thị vệ kia vốn chính là người của ta, chỉ là vừa vặn được nàng thu vào. Bây giờ hắn cũng chỉ là vật về chủ cũ, trở lại bên cạnh ta mà thôi."

"Là của ngươi? Hay là Thừa tướng?" Lâm Lập Hạ châm chọc hỏi.

Ánh mắt Lý Huyền lạnh lẽo, nụ cười bên môi biến mất không thấy gì nữa, "Lập Hạ, không cần cố ý khiêu khích ta."

Lâm Lập Hạ hừ lạnh một tiếng, "Ta chưa từng cảm thấy hối hận như vậy, hối hận biết một người, hối hận chung đụng với một người, hối hận thích ưmh"

Lời kế tiếp bị môi mỏng dán lên nuốt vào trong miệng, nam tử tuấn mỹ ngũ quan xinh đẹp dán sát gương mặt của nàng, bên trong mắt phượng màu trà rõ ràng hiện lên bão tố.

Một tay Lý Huyền nắm chặt cổ tay của nàng, một cái tay khác kéo nàng dán chặt vào người mình, dưới môi không chút lưu tình.

Đầu lưỡi điên cuồng vũ động, từng ngụm từng ngụm cắn nuốt hô hấp của nàng, mặc kệ động tác phản kháng nàng tập trung hôi môi, cho đến khi hô hấp trở nên nặng nề, hơi thở mập mờ gấp gáp thật thấp tràn ra.

Nóng, cả căn phòng đều vô cùng nóng.

"Lý... Ưmh... Buông ra..." Nàng không ngừng giãy dụa muốn tránh thoát, nhưng chỉ càng làm hắn bá đạo chiếm đoạt hơn .

Đây mới là bản tính của hắn, bá đạo, tùy ý, cường thế.

Hắn mở to mắt canh nhìn gương mặt của nàng, thu lại phản kháng và không cam lòng của nàng vào đáy mắt, trong nội tâm càng tuôn ra sự không cam lòng.

Không đủ, hiện tại vẫn không đủ, hắn còn không có được tất cả những gì mình phải có, hắn càng phải nỗ lực hơn, tận đến khi nắm giữ toàn cục.

Hồi lâu sau rốt cuộc hắn cũng thoả mãn buông nàng ra, mặc cho nàng từng ngụm từng ngụm hô hấp, sắc mặt nõn nà hồng hào, vô cùng mê người.

Hắn ôm nàng lại nhận được phản kích ngoan độc của nàng – hàm răng của nữ tử quả nhiên là thứ vũ khí có lực. Hắn cũng không tránh thoát, chỉ là trên gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười cưng chiều nhìn nàng, thấy cuối cùng nàng cũng chỉ có thể căm giận buông miệng ra, tức giận chỉ trích, "Ngươi đừng khinh người quá đáng."

"Hả?" Hắn giọng điệu thâm thúy, lơ đễnh nói, "Đây chính là khinh người?"

Trong lời nói có điều ngụ ý.

Lâm Lập Hạ nghe vậy dừng một chút, tiếp đó ngược lại bình tĩnh lại, hô hấp dần dần vững vàng, nàng thản nhiên nói, "Ta đói rồi, ngươi đi ra ngoài đi."

Lý Huyền che giấu cảm xúc bên trong mắt phượng, cười nói, "Được."

Nam tử mặc trường bào màu bạc ưu nhã rời đi, nữ tử nằm trên giường lớn xa xỉ nhắm mắt suy nghĩ sâu xa.

Lý Huyền vừa rồi, quá xa lạ, nhưng lại chân thật như vậy. Tựa như trước kia hắn chỉ là một con rối gỗ, mà bây giờ hắn mới là người có máu có thịt, cho dù hắn không thể nói lý như vậy, nhưng ít nhất cảm xúc của hắn là thật, cái loại gấp gáp, tức giận, và lo lắng ấy.

Trọng lương là người của Thừa tướng, Thừa Tướng là người ủng hộ Lý Huyền, mà Lý Huyền là Hoàng đế. Ngôi vị hoàng đế này của Lý Huyền ngồi không vững, ít nhất bây giờ vẫn chưa vững. Nhìn phản ứng vừa rồi của Lý Huyền thì thật ra hắn không hề vừa lòng với Thừa Tướng, thân là Hoàng đế lại không thể tùy theo ý mình, ngược lại khắp nơi bị quản chế.

Bây giờ nhu cầu cấp bách của Lý Huyền là củng cố ngôi vị hoàng đế của mình, nhân mã khắp nơi đều rục rịch ngóc đầu dậy, không chịu tiếp nhận vị hoàng đế này, cho nên hắn chỉ có thể tìm kiếm người có lực nhất che chở, mà Thừa Tướng không thể nghi ngờ là thí sinh tốt nhất.

Thừa Tướng mới đúng là hắc thủ phía sau màn, hắn là chủ tử của Ám các, là Thừa Tướng của Đại Minh Vương Triều, không lâu sau sẽ trở thành nhạc phụ của hoàng đế. Thừa Tướng như vậy, quyền lợi khổng lồ, dã tâm cũng không nhỏ. Lý Huyền có thể làm chính là khuất phục thế lực của hắn trước, ổn định ngôi vị hoàng đế của mình.

Hắn và Doãn Vô Song thành thân cũng là loại trao đổi ích lợi, đổi được sự ủng hộ kiên định hơn của Thừa Tướng đối với mình, Thừa tướng đổi được phồn vinh phú quý sau này của gia tộc.

Cho nên bây giờ hắn có thể nói là áp lực to lớn, cộng thêm nàng lại muốn đi...

Lâm Lập Hạ đưa tay xoa lồng ngực của mình, nơi này, vẫn đau vì hắn.

Nàng không phải là không đau lòng ẩn nhẫn của hắn, cảm xúc chân thật bùng nổ của hắn, nhưng đó đều là những thứ mà hắn phải trải qua, đó là ngôi vị hoàng đế đổi lấy khổ sở, là bình minh trước hắc ám. Hắn muốn ngồi vững cái vị trí kia, nhất định phải âm thầm chịu đựng như vậy, cho đến khi bản thân hắn thật sự trở nên hùng mạnh.

Nàng nhớ tới nam tử cười dịu dàng dưới gốc cây đa, dường như đã cách mấy đời.

Khẽ giật giật chân, dây xích lập tức phát ra tiếng lách cách nhỏ. Nàng giễu cợt cười một tiếng, bây giờ nàng là một sủng vật à?

Có người đẩy cửa đi vào, tiếp đó khẽ nói: "Tiểu thư, đứng lên dùng chút cơm thôi."

Lâm Lập Hạ đứng lên nhìn người tới, ngũ quan xinh đẹp cùng vóc dáng lung linh, cô gái này là một nha hoàn?

Nàng không nói gì, yên lặng đứng lên đi tới bên cạnh bàn dùng thức ăn. Dây xích vàng thật dài vẫn tới được bàn ăn, nàng khẽ nở một nụ cười lạc tịch không thể nhận ra, hiện tại chỉ là một sợi dây xích liền có thể khóa chặt tương lại của nàng.

Nữ tử hầu hạ yên lặng đứng nghiêm bên người, không có lời nói thừa thãi nào, chỉ là quan sát cẩn thận từng nét mặt của nàng, hoặc lạnh lùng, hoặc buồn bã, hoặc tức giận.

Sau khi dùng cơm xong Lý Huyền cũng không trở lại gian phòng, Lâm Lập Hạ đang cầm một quyển tiểu tạp thư nữ tử đưa cho nàng, ý niệm chạy trốn lại lượn quanh dưới đáy lòng.

Thanh thúc và Mạch Tuệ đều bị bắt, còn dư lại chỉ có, chỉ có Lý Dục.

Nhưng thằng nhãi Lý Dục này chạy đi nơi nào rồi?

Lâm Lập Hạ không tự chủ siết chặt quyển sách trên tay, nếp nhăn nhàn nhạt hiện ra. Lý Dục, chẳng lẽ cũng bị Lý Huyền giam giữ rồi? Nhưng chẳng lẽ hắn không âm thầm lưu lại ánh mắt nào sao? Không động tay động chân gì bên người nàng? Hay là người kia lại đang chơi cái quỷ kế gì?

Huân hương trong phòng lượn lờ bay lên, mắt hạnh của nàng dần dần nửa khép, tinh thần thoải mái khác thường, đảo mắt đã rơi vào mộng đẹp.

Trong mộng một mảnh hoa râm, thỉnh thoảng thoáng qua bóng dáng người nào đó, lại thật nhanh mà biến mất không thấy, để lại cỏ xanh đầy đất cùng hồ nước xanh biếc phía xa xa.

Nàng vươn tay muốn la lên giữ lại, nhưng trong tay lại trống không. Tựa như thời gian không thể giữ lại, tựa như trăng trong nước cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng.

Hương thầm lan tỏa, nữ tử kiều mỵ trên giường nhíu mày thật chặt, cánh môi gắt gao mím chặt. Mà nam tử áo trắng tuấn mỹ đứng bên giường lại như có điều suy nghĩ, bên trong mắt phượng hẹp dài ngập tràn yêu thương.

Ngón tay thon dài vỗ về chơi đùa mi tâm của nàng, nhìn hô hấp nàng từ từ vững vàng, nụ cười chậm rãi giãn ra. Hắn vung tay lên, ngọn đèn tinh xảo phía xa vụt tắt, hắn xoay người lên giường, nằm xuống dán thật chặt vào người nàng, hương thơm thuộc về nàng tràn đầy trong xoang mũi, so với bất kỳ thứ thuốc nào đều làm lòng người buông lỏng hơn.

Vì vậy an lòng nhắm mắt lại, chỉ vì người này giờ phút này ở trong ngực hắn, châvô cùng rõ ràng.

Ngày hôm sau lúc Lâm Lập Hạ đứng lên thì bên cạnh đã không không một người, nàng cũng không hỏi nhiều, tùy ý để nữ tử hầu hạ nàng giúp nàng chuẩn bị xong tất cả, nhàn hạ đọc sách, thỉnh thoảng mất hồn.

Nàng vạch vạch mấy ngày trên đầu giường, học cổ nhân dùng biện pháp này để tính ngày. Lý Huyền không đến thăm nàng, liền ném nàng ở nơi này, không giải thích cũng không cho câu trả lời thỏa đáng. Từ ngày đó về sau liền hoàn toàn không tin tức có, chẳng lẽ đã quên nàng rồi hả? Cũng đúng, tính tính toán toán cũng sắp đến ngày hắn thành thân, thân là tân lang hản là hắn vô cùng bận rộn.

Bận đến ngay cả thả nàng hay nhớ đến nàng cũng không có thời gian rồi.

Lý Huyền vẫn luôn không xuất hiện, ít nhất là nàng cho là như vậy. Cho đến khi đã đến vạch thứ mười lăm, bóng dáng thon dài kia mới một lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng.

Lâm Lập Hạ thản nhiên nhìn hắn một cái, tiếp đó dời mắt về quyển sách, nhưng thật ra thì mấy chữ lớn chữ nhỏ trên sách không có cái lọt vào mắt của nàng.

Lý Huyền tiến lên một tay kéo nàng vào trong ngực của mình, thân thể thơm mềm của nữ tử trong ngực làm hắn một hồi thần loạn, tiếp đó nhỏ giọng cười nói, "Ta dẫn nàng đi dạo một chút được không?"

Lâm Lập Hạ nhíu mày hỏi, "Sao nào, nghĩ thông suốt muốn thả ta đi?"

Lý Huyền giống như không nghe thấy, cứ thế lấy ra một cái chìa khóa bằng vàng từ trong tay áo mở ổ khóa trên chân nàng ra, "Thời tiết bên ngoài hôm nay rất tốt."

Lâm Lập Hạ đẩy hắn ra muốn tự mình đi ra ngoài, nhưng không ngờ thân thể lại hoàn toàn không làm được gì ngã xuống mặt đất, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng rơi vào trong lồng ngực ấm áp của hắn.

Nàng nhíu mày lại, "Ngươi bỏ thuốc ta?"

Lý Huyền vuốt ve cánh mũi của nàng, "Ta sẽ không để cho nàng rời đi."

Giọng nói cưng chiều, ánh mắt dịu dàng, lại vô cùng âm u lạnh lẽo kiên định.

Trăm hoa bên trong hoa viên vào mùa đông đã sớm tàn lụi, chỉ còn vài gốc mai ít ỏi thích thú nở hoa, cánh hoa trắng noãn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, vui vẻ thoải mái.

Cả người Lâm Lập Hạ bị bọc trong áo choàng trắng như tuyết, con ngươi đen nhánh có sương mù nhàn nhạt, không thấy được cảm xúc dưới đáy mắt của nàng. Nàng hơi rũ mắt xuống, lông mi cong vểnh tạo ra cái bóng nhàn nhạt dưới mí mắt, khéo léo khác thường.

Lý Huyền ôm nàng vào trong ngực, cẩn thận dè dặt giống như đang ôm một đồ vật bằng sứ dễ vỡ – đây là bảo vật của hắn, không gì có thể so sánh được.

"Hoa đã tàn, có cái gì đẹp mà xem." Nàng chớp chớp mắt, khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói.

Lý Huyền thu tay lại càng ôm nàng chặt hơn, "Tàn lụi cũng là một loại cảnh sắc, vả lại cũng không phải tất cả loài hoa đều tuyệt tích trong mùa đông. Đối với nàng mà nói, mùa đông mới là chốn thích hợp nhất với nàng."

Lâm Lập Hạ biết hắn nói tới hoa mai, nàng khẽ cười nói, "Tường giác sổ chi mai, lăng hàn độc tự khai*. Nhưng hoa mai chỉ là một ngoại lệ."

*Bài thơ mai hoa của Vương An Thạch: Góc tường mấy nhánh hoa mai. Nở trong băng giá tuyết rơi trắng ngần (Quỳnh Chi dịch)

Hắn cúi người xuống nói nhỏ bên tai nàng: "Ta liền muốn nàng trở thành cái ngoại lệ đó."

Khóe mắt hình như thấy cành mai bên trái rung rung , đáy lòng nàng khẽ than thở, ngoại lệ, nàng thật sự là cái đó ngoại lệ sao?

Không có âm mưu, không có tính toán, không có lợi ích cái loại ngoại lệ đó.

Nàng đột nhiên nở nụ cười, nụ cười vui vẻ hiếm có, tựa như tuyết đầu mùa ngày đông tan chảy.

Đáy mắt hắn cũng hiện lên nụ cười, chỉ vì nụ cười của nàng.

"Lập Hạ..." Hắn tham luyến cọ xát gương mặt của nàng, trầm thấp kêu lên.

Ngày đông cuối cùng cũng là ngày đông, không thích hợp cho hoa nở rộ.

Sau hôm đó chừng mấy ngày không thấy bóng dáng của hắn, nữ tử hầu hạ nàng vẫn trầm mặc ít nói như trước, Lâm Lập Hạ cũng không nói chuyện với nàng, mỗi ngày nhìn chằm chằm quyển sắc giải trí như đi vào cõi thần tiên bên ngoài mấy trăm dặm.

Buổi tối lại suy nghĩ sâu xa mơ hồ ngủ, mơ hồ lúc đó có người lên giường, tựa như thường ngày là mộng mà không phải là mộng. Người nọ đưa tay nắm lấy hông của nàng kéo nàng vào trong lòng, nàng nhẹ nhàng phản kháng, tiếp tục hoảng hốt nằm ngủ.

Nhưng lần này người nọ lại ngoan cố khác thường, mút mát cần cổ của nàng, cảm giác nhoi nhói càng ngày càng mạnh, cho đến khi hắn lại nặng nề cắn lên vành tai của nàng, cuối cùng nàng cũng tỉnh táo lại.

Sắc mặt nam tử tuấn mỹ ửng đỏ ghé sát vào nàng, mùi rượu thoang thoảng ngây ngất, trong lòng nàng chua xót, nháy mắt giấu đi ánh nước trong mắt của mình.

Một chút lại chút dịu dàng vuốt ve, nàng nhìn trong con ngươi sáng ngời của hắn cất giấu âm u và thống khổ nói, "Hôm nay là ngày ngươi thành thân, đúng không?"

Nếu nàng đoán không sai, tối nay là ngày nam tử nàng thích động phòng với người khác.