Cùng Quân Đi Về

Chương 25

Edit: Siu Nhơn Mèo

“Trẫm sẽ không để Thẩm Ngôn chịu uất ức.”

Bảy mươi ba, tự thân lựa chọn.

Nghe thấy động tĩnh ngoài trướng, Thẩm Ngôn cả kinh xém chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi mình.

Sắc mặt Lục Uyên cũng khó coi, y đè Thẩm Ngôn đang muốn bò dậy lại, vỗ vỗ: “Ngươi nằm đi.”

Lục Uyên tùy ý khoác lên mình một lớp áo ngoài, xốc lên màn trướng, sửa sang lại cổ áo rồi bước ra khỏi bình phong.

“Vào đi.”

“Thỉnh an bệ hạ.”

“Bình thân.”

Thị vệ đè ép nữ tử đang cúi đầu, nữ tử mặc y phục của cung nữ, nhưng lúc này trang sức và áo váy có hơi xốc xếch, trên giày dính đầy bùn đất.

“Nhìn thấy Hoàng thượng còn không mau hành lễ?”

“Thôi.” Lục Uyên khoát tay áo, “Ta biết cung nữ này, Thái hậu muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, thả ra đi.”

Thị vệ kinh ngạc trợn tròn hai mắt, lại ngay lập tức nhận ra rằng mình đã xía vào chuyện không nên xía, nhanh chóng thu lại bàn tay đang đè trên đầu vai cung nữ: “Xin lỗi, đắc tội rồi.”

Cung nữ lặng lẽ lắc đầu.

Đợi đến khi thị vệ ra khỏi trướng, lúc này đây ở trong trướng Lục Uyên cứ vậy mà lẳng lặng nhìn nàng, kéo khóe môi: “Được rồi, đứng lên đi.”

Dứt lời thì bóng dáng khoác áo thêu rồng cũng quay đầu bước vào bên trong.

“Thần…” Nói đến giữa chừng, cung nữ ngừng một chút, “Tối nay ta có thể ở lại chỗ này được không?”

“Ở đây?” Lục Uyên khó hiểu quay đầu nhìn nàng, “Thật vất vả ngươi mới lẻn vào được, ở lại chỗ này của trẫm thì có ý nghĩa gì nữa không?”

“Hình như ta đã bị hắn phát hiện… Ta không thể ở lại đây sao?”

“Không thể.” Lục Uyên giật giật khóe môi, “Không tiện.”

Lục Uyên trực tiếp thổi tắt ngọn đèn duy nhất, toàn bộ bên trong trướng trở nên tăm tối vô cùng, y vốn không muốn để ý đến nàng, nhưng sau đó vẫn phải nói thêm một câu: “Đừng uất ức, có một số việc đã định trước là vậy. Trước đây nếu ngươi không tiến cung, mà là lờ đi sự phản đối của cha ngươi, đến với Tiết Minh, không để ý đến thân phận và gia thế của gã, thì ngày hôm nay giữa hai người các ngươi cũng sẽ không đến nông nỗi này.”

Lục Uyên không phải là không biết sự rối rắm của nàng, thế nhưng suy cho cùng thì vẫn là sự lựa chọn của chính mình. Tất cả những tú nữ lúc tiến cung, y sẽ bình lui cung nhân để hỏi một câu rằng có phải tự nguyện hay chăng, nếu không nguyện ý, muốn rời đi thì y cũng sẽ không truy cứu bất cứ một ai. Trong mắt y, y cùng với những phi tần ở hậu cung chẳng qua cũng chỉ là tùy theo nhu cầu, Hoàng thất cần huyết mạch truyền thừa, mà phi tần thì hi vọng gia tộc được che chở.

Chỉ thế mà thôi.

“Hoàng thượng Người thì sao?”

“Trẫm?” Lục Uyên mỉm cười, “Trẫm sẽ không để Thẩm Ngôn chịu uất ức.”

Bảy mươi bốn, ta thương Người.

“Hoàng thượng?” Cách xa tầng tầng lớp lớp màn trướng nên Thẩm Ngôn nghe không rõ, “Bên ngoài là…”

Lục Uyên nhìn Thẩm Ngôn, suy nghĩ một chốc thì thấy chuyện này cần phải cho hắn biết.

“Liễu Ngọc Ly.”

Thẩm Ngôn hết hồn thiếu chút nữa đã ngã khỏi sàng, hắn há miệng nhưng lại không có âm thanh gì phát ra ngoài.

Đầu óc hắn rối mù, chẳng biết là nên hỏi tại sao Hoàng hậu nương nương lại ở đây? Hay là hỏi Hoàng hậu biết được chuyện của bọn họ à? Hoặc là hỏi Hoàng hậu sao lại biến thành cung nữ có hành tung khả nghi?

Thẩm Ngôn nỗ lực trấn định bản thân, hắn cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: “Hoàng hậu, nàng…”

Lục Uyên vừa định an ủi hắn rằng không sao đâu, kết quả là bị Thẩm Ngôn đang nửa ngồi nửa quỳ trên giường ôm lấy đầu vai, y cảm nhận được cằm của Thẩm Ngôn đang nhẹ nhàng cọ cọ trên đỉnh đầu mình: “Đừng buồn, là do các nàng không có mắt.”

Lục Uyên dở khóc dở cười, thế nhưng nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng dường như đã bị chạm vào, y nghe thấy Thẩm Ngôn cứ lặp đi lặp lại mãi —— “Các nàng không thích Người, ta thích Người.”

Thẩm Ngôn chỉ là cảm thấy có hơi nghẹn khuất, trước giờ Lục Uyên chưa bao giờ ép buộc các phi tần, cuộc sống trong cung là như thế nào, những thiên kim nhà quan đã sớm biết được. Hoàng thượng không ép buộc các nàng lại chưa bao giờ bạc đãi các nàng trong những chuyện ăn, mặc, ở, đi lại các thứ, tại sao sau khi các nàng tiến cung mang lại sự chở che cho gia tộc rồi, lại phản bội Hoàng thượng mà đi truy cầu chân ái?

Thẩm Ngôn không hiểu, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?

Lục Uyên vỗ vỗ lưng hắn: “Trẫm không buồn, ngươi cũng không cần vì trẫm mà khó chịu. Trẫm cũng có người yêu, cho nên khi nhìn các nàng, trẫm chỉ thương xót chứ không buồn đau.”

“Người còn thương xót cho các nàng?!” Thẩm Ngôn phồng má, nhất thời cảm thấy Hoàng thượng là người tủi uất nhất hoàng cung.

“Sao lại thút thít thế này?” Lục Uyên kéo Thẩm Ngôn đang dính cứng trên người mình ra, ngón cái vuốt ve khóe mắt hắn, “Hử, khóc gì chứ?”

“Không có gì ạ.” Thẩm Ngôn không biết nên diễn tả tâm tình của mình như thế nào, tất cả mọi người ai cũng cảm thấy Hoàng thượng nói một thì không có hai, thế nhưng hắn mỗi ngày theo cạnh Lục Uyên mới biết được Hoàng thượng có bao nhiêu nỗi niềm bất đắc dĩ. Cân nhắc việc trên triều đình, rồi phải cân bằng giữa tiền triều và hậu cung, gần là kinh thành, xa thì biên cương, toàn bộ người trong thiên hạ đều dựa vào y mà sinh sống.

Thế nhưng ai lại có thể chân chính quan tâm cảm nhận của y?

“Đừng khóc, trẫm lại không để ý bọn họ thích ai yêu ai, chỉ cần đừng để Hoàng thất mất mặt, trẫm có thể mở một mắt nhắm một mắt.”

“Hoàng thượng.” Thẩm Ngôn đột nhiên ôm chặt Lục Uyên, “Các nàng không thương Người, có ta thương Người.”

Bảy mươi lăm, việc ở Liễu phủ.

Nhìn màn trướng trên đỉnh đầu, nghe thấy âm thanh huyên náo ngoài trướng, Thẩm Ngôn mới ý thức được hình như mình đã dậy trễ.

Trở mình ngồi dậy, trên giường đã không còn người.

Hắn vội sửa sang bản thân, màn trướng đã bị vén lên: “Dậy rồi à?”

“Hoàng thượng…” Thẩm Ngôn lúng ta lúng túng, có hơi ngượng ngùng, hình như hôm qua mình khóc rồi ngủ quên mất, lúc này hai mắt còn hơi cay xót.

Lục Uyên đưa cho hắn một mảnh khăn lạnh: “Nào, tỉnh táo chút.”

Thẩm Ngôn luống cuống tay chân: “Giờ nào rồi ạ?”

“Vây săn sắp bắt đầu, chỉ đợi mỗi mình ngươi thôi.”

Thẩm Ngôn lập tức luống cuống, Lục Uyên tự kiểm điểm bản thân, ngẫm thấy mình không nên bắt nạt người ta quá đáng: “Đùa ngươi thôi, Tiết Minh cũng chưa đến.”

Đại tướng quân Tiết Minh…

Thẩm Ngôn mím môi, không vui cho lắm.

Lục Uyên thấy thế thì có hơi buồn cười: “Ngươi nghĩ ngợi còn nhiều hơn cả ta, yên tâm, gã không tới không phải là coi rẻ Hoàng uy. Trẫm đoán… Gã cả đêm không ngủ.”

“Vì sao ạ?” Thẩm Ngôn tức giận nói, “Lẽ nào thành ý Người cho còn chưa đủ nhiều sao?” Thịnh yến hôm qua đã biểu thị sự tán thưởng của Hoàng thượng đối với võ tướng, lúc luận công ban thưởng tuyệt đối sẽ không bạc đãi bọn họ.

Lục Uyên chọt chọt chóp mũi hắn: “Ngươi biết ngôi chùa mà Hoàng hậu đến lễ Phật ở đâu không?”

“Chẳng phải hôm qua Hoàng hậu…”

Lục Uyên đặt ngón tay lên môi “suỵt” một tiếng: “Ngôi chùa đó chỉ cách nơi này nửa canh giờ đi xe ngựa, ngươi nghĩ vì sao nàng phải lấy thân phận cung nữ trà trộn vào đây?”

Tất nhiên là để gặp người mà trong cung không gặp được…

Thẩm Ngôn mở to hai mắt, vẻ mặt tràn đầy sự ngạc nhiên.

Trong đầu đột nhiên lóe lên thân thế của Tiết Minh ——

Tiết Minh xuất thân thấp hèn, phụ mẫu đều là gia nô ở Liễu gia, sau này được Liễu quốc công tán thưởng, miễn nô tịch cho gã. Tiết Minh vẫn luôn dốc sức vì Liễu phủ*, sau lại nhập ngũ tòng quân.

*Trong bản raw là Tiết phủ, nhưng em thấy hơi sai sai, cha mẹ Tiết Minh đều làm nô bộc, lấy đâu ra Tiết phủ. Hình như tác giả viết nhầm, nên em mạn phép sửa lại luôn.

Người mà Hoàng hậu Liễu Ngọc Ly muốn gặp hẳn là công thần lớn nhất trong trận chiến chinh phạt Nhu Nhiên —— Tiết Minh.