Cùng Quân Đi Về

Chương 3

Edit: Siu Nhơn Mèo

“Nếu như ta muốn tranh vị trí kia, ngươi có phải là người đầu tiên không vui hay không?”

“Nô tài chỉ muốn điện hạ có thể sống.”

Bảy, tâm cam nguyện.

Đổng Phương và Thẩm Ngôn khá thân thiết, con người gã cũng ngay thẳng thích đùa, mấy chén rượu xuống bụng, kéo theo Thẩm Ngôn bắt đầu nói nhảm, “Hoàng cung là nơi ăn thịt người, có thể không nhúng vào thì đừng để y nhúng.”

Thẩm Ngôn dở khóc dở cười, lặng lẽ liếc mắt nhìn Lục Hành Chỉ, kết quả người nọ còn đang tiếp tục ép rượu, hứng thú dào dạt mà nghe Đổng Phương miêu tả hoàng cung, giống như đó là một con quái vật to lớn đang giương nanh múa vuốt.

Lục Hành Chỉ châm đầy chén rượu cho gã: “Đổng đại nhân thông thấu thật.”

Đổng Phương cười hì hì không ngừng, chỉ vào Lục Hành Chỉ nói: “Lục gia… Ợoo… Lục, Lục gia… Tháng ngày phú quý nào có dễ dàng như vậy? Thiên kiêm Tôn gia càng gay go. Hức… Ta nhìn ra được, ngươi và Thẩm Ngôn đều không phải người thường, chân tình đáng quý, đáng quý thật. Nhưng chớ để phú quý gây loạn tâm.” Hắn nhấc cánh tay nặng nề mà vỗ vỗ vai Lục Hành Chỉ.

Thẩm Ngôn giật mí mắt, vội vàng gọi quản gia đưa Đổng Phương vào phòng dành cho khách, tuy bản thân Lục Hành Chỉ không ngại, nhưng Thẩm Ngôn vẫn không chịu được, dù Đổng Phương có ý tốt, nhưng gia nhà mình sao có thể để người khác chỉ trích được?

“Chẳng phải sao, hoàng cung chính là nơi ăn thịt người.” Lục Hành Chỉ cảm khái nói.

“Gia đừng nghe hắn nói mò.”

Lục Hành Chỉ cũng uống quá chén, hơi thở mang chút men say, dựa vào người Thẩm Ngôn nói: “Gã nói cũng không sai.” Còn chưa vào đến cửa phòng, đầu ngón tay thon dài đã vạch cổ áo trên người hắn ra, Thẩm Ngôn khẽ run, đầu ngón tay Lục Hành Chỉ mang theo chút lành lạnh của gió đêm mà sờ vào vết tích dưới xương quai xanh của hắn.

“Nhiều năm thế rồi, sớm đã không còn đau nữa.” Thẩm Ngôn an ủi y, biết Lục Hành Chỉ là đang nhớ lại chuyện trước kia.

Đáy mắt Lục Hành Chỉ thoáng xẹt qua một tia hung ác, đầu ngón tay cũng mang theo lệ khí, Thẩm Ngôn nhéo nhéo bàn tay y, nhẹ giọng vỗ về: “Chẳng phải người đã trả thù giúp ta rồi đấy sao?”

“Không đủ.” Giọng Lục Hành Chỉ lạnh xuống, nương theo ánh trăng nhìn vào khuôn mặt nhu hòa của Thẩm Ngôn, “Là do ta làm chưa tốt.”

Thẩm Ngôn thở dài một hơi: “Lần sau không cho người uống rượu nữa, vừa uống say vào là nghĩ đến chuyện đâu đâu.” Hắn đưa tay kéo cổ áo của mình xuống, chỉ vào vết roi đã khép lại từ lâu, “Hành Chỉ, nếu những thứ này có thể đổi lấy cùng Quân làm bạn đến già, thêm một trăm lần nữa, ta cũng vẫn cam tâm tình nguyện.”

Tám, hồn bất thủ.

Hoàng cung là nơi ăn thịt người, đây là lời mà sư phó hắn đã dạy cho hắn lúc nhỏ, Thẩm Ngôn khi ấy khờ dại nghĩ rằng cả đời này đã định cùng Lục hoàng tử điện hạ rồi, đợi phong vương rồi theo y xuất cung lập phủ. Cho nên hắn vẫn luôn nỗ lực làm hết sức mình, chỉ sợ đến lúc đó Lục Uyên xuất cung sẽ không dẫn hắn theo.

Lục Uyên khi đó vẫn còn là Lục hoàng tử trêu hắn, “Muốn xuất cung đến thế? Xuất cung rồi có muốn ta tìm cho ngươi hai cô vợ không?”

Thẩm Ngôn ngốc nga ngốc nghếch còn cho là thật, nghiêm túc lắc đầu: “Nô tài thích điện hạ, đời này nô tài chỉ muốn cùng điện hạ.”

Lục Uyên cười ha ha, cho rằng hắn còn nhỏ. Nhưng rồi lại nghĩ đến thân phận thái giám của hắn, nén không được vài phần thương tiếc.

Nhưng trời nào toại lòng người? Có lần Lục Uyên đùa: “Nếu như ta muốn tranh vị trí kia, ngươi có phải là người đầu tiên không vui hay không?”

“Nô tài chỉ muốn điện hạ có thể sống.” Thẩm Ngôn lại lắc lắc đầu. Mấy năm nay Thái tử dần càng bừa bãi, Hoàng thượng càng thêm coi trong Lục Uyên, mấy phen dấy lên ý nghĩ muốn phế Thái tử trong đầu, Lục Uyên không muốn tranh, nhưng Thái tử lại hùng hổ gây sự. Nếu Thái tử kế vị, há có thể chừa lại đường sống cho Lục Uyên.

Nhà Thẩm Ngôn mặc dù nghèo khó, không thì cũng sẽ không vào cung làm nô lúc còn nhỏ như vậy. Nhưng chữ của hắn là do chính Lục Uyên tay cầm tay mà dạy, tai nghe mắt nhuộm, có rất nhiều chuyện, hắn hiểu còn rõ hơn cả phụ tá bên người Lục Uyên.

Một vài thứ có thể nhìn thấu, nhưng lại có một vài thứ khác thì làm cách nào cũng nghĩ không ra.

Thẩm Ngôn không nhớ nổi đến tột cùng thì bản thân mình sinh ra tâm tư bất kham với Lục Uyên khi nào. Lúc Lục Uyên tuyển tú nữ, hắn cười ha hả sắn tay giúp đỡ. Lúc Thái tử ra đời, hắn cảm thấy đứa bé nộn nộn rất đáng yêu. Lúc Lục Uyên bận việc triều chính xa cách hậu cung, hắn còn có thể giúp thái hậu nương nương khuyên lơn vài câu.

Mãi đến khi nữ nhi của Nhạc thừa tướng nhập cung, chẳng biết vừa mắt Lục Uyên chỗ nào, chưa thừa sủng đã được phong làm Lệ phi, tuy không phải bốn vị phi đứng đầu, nhưng cũng đủ thấy được sự nuông chiều của Hoàng thượng. Thẩm Ngôn khi đó mới cảm giác được mình có gì đó không đúng.

Lục Uyên lưu tâm đến nàng, chưa cần Thái hậu ba giục bốn mời, làm xong chính vụ là đến cung của Lệ phi ngay, Thẩm Ngôn cũng đã từng đi theo một lần, sau đó không chịu đi nữa, thì ra Lục Uyên cũng có một mặt nhu tình như nước.

Đầu lưỡi hắn đắng chát, sư phó hắn nhìn mà sốt ruột nói hắn mấy lần: “Mấy ngày nay ngươi hồn vía lên mây, trộm thương cung nữ nhà nào đấy?”

Thẩm Ngôn đang chẳng hiểu ra sao, thì lại nghe sư phó tiếp tục nói: “Sư phó của ngươi là người từng trải, nếu ngươi thật sự trúng ý ai, Hoàng thượng cưng ngươi như thế, ngươi đi cầu một ân điển, quay đầu đi đường ngay, còn đến nỗi buồn bã thành bộ dạng như này sao?”

Thẩm Ngôn dở khóc dở cười: “Sư phó ngài đừng nghĩ nhiều, con thật không có ý nghĩ kia.” Trong cung cũng không cấm thái giám và cung nữ kết đôi, nếu hai người đều có ý, chỉ cần bẩm với chủ tử của từng người một tiếng, nếu được đồng ý thì xem như chuyện này đã thành. Sư phó nói cũng không sai, Hoàng thượng tốt với hắn lắm, nếu muốn chỉ ra kẻ hầu nào trong cung không bị phạt, hắn cũng được xem như là một người độc nhất, nhưng Thẩm Ngôn quả thật là chưa từng nghĩ đến chuyện này.

“Ngươi đó, thích tiểu cung nữ bên người Lệ phi đúng không.” Dạo gần đây Thẩm Ngôn cứ hỏi thăm chuyện trong cung Lệ phi suốt, lão thái giám nhìn vào trong mắt, tự nhiên sẽ sinh ra cái suy đoán này.

Thẩm Ngôn vừa nghe đến tên Lệ phi thì trong lòng liền vặn xoắn hốt hoảng, lúng ta lúng túng nói: “Sư phó, không có thật mà.”

Lão thái giám cũng không ép hắn, cũng chỉ kể mấy câu về chuyện cũ lúc trẻ, lại nói: “Ta thấy cung nữ kia cũng có chút ít ý tứ với ngươi đó.” Vỗ vỗ vai Thẩm Ngôn mà chậm rãi thở dài, “Hoa vừa lúc bẻ thì ta bẻ. Chớ để hoa rơi chỉ bẻ cành*.”

*Hai câu thơ trong bài thơ Kim lũ y của Đỗ Thu Nương.

Thẩm Ngôn cười khổ, bẻ hoa? Hắn lấy đâu ra bản lĩnh đó.

Nếu Lục Uyên là hoa, hắn chẳng qua chỉ là cỏ dại trên mặt đất, chỉ là khá tốt số, lớn lên bên người Lục Uyên mà thôi.

Thẩm Ngôn rất rõ phần tâm tư này tuyệt đối không thể để cho người khác biết được, không thì ngay cả việc mỗi ngày được nhìn thấy hoàng bào cũng sẽ biến thành một loại mong ước viễn vông.

Chín, trừng phạt giáng xuống.

Khi đó là lúc Lục Uyên đang định nam tuần*, Thẩm Ngôn lại dính phong hàn, rét run cả người, đành phải ở lại trong cung.

*Nam tuần: Xuôi nam tuần tra, tuần tra xuống phía nam.

Mà một thân đầy vết roi này, là phần thưởng mà khi ấy Lệ phi ban cho.

Đầu óc Thẩm Ngôn khi đó mơ mơ hồ hồ, Lệ phi mang theo cả đoàn người vừa khí thế vừa hung hăng mà xông vào phòng hắn, không đợi Thẩm Ngôn hành lễ, năm tội trạng lớn đã nện xuống rồi.

Không có tôn ti, tham ô lộng quyền, kết bè kết cánh, can thiệp triều chính, rối loạn hậu cung.

Thẩm Ngôn mạnh mẽ lấy lại tinh thần, bác lại từng cái, Lệ phi nào nghe vào tai, một vết roi ngấm muối liền vung xuống.

Tuy rằng tuổi tác Thẩm Ngôn chưa bao lớn, nhưng phẩm cấp cũng không thấp, sư phó là đại nổi tổng quản, hắn lại là thái giám theo bên người Hoàng thượng từ thuở nhỏ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, chỉ cần không gây ra lỗi gì quá lớn, Thẩm Ngôn có tám chính phần mười là người đảm nhiệm kế tiếp của cái chức đại nội tổng quản này. Vì vậy, trên dưới các cung, ngay cả cô cô chưởng cung bên người Thái hậu cũng phải nể hắn ít phần.

Ngoại trừ khi còn bé đỡ phạt cho Lục Uyên ra, Thẩm Ngôn chưa từng phải chịu khổ như thế. Thế nhưng chủ tử phạt, không thể không nhận, Thẩm Ngôn cắn răng nhận vài roi, y phục trên lưng đã bị rách toét, roi tiếp theo vút thẳng lên da thịt trần, Thẩm Ngôn cắn răng nói: “Hồi bẩm Lệ phi nương nương, nô tài tự cho là tuân thủ nghiêm ngặt cung quy, hầu hạ Hoàng thượng không dám có một chút lơ là, làm sao mà không có tôn ti? Về chuyện tham ô, nô tài nguyện chịu điều tra. Về phần kết bè kết cánh, can thiệp triều chính, là nương nương đã quá xem trọng nô tài. Còn…” Thẩm Ngôn cười khổ, “Nô tài… Chẳng qua chỉ là một hoạn quan, làm loạn hậu cung, quả thật là không cách nào nhắc tới được.”

Lời còn chưa dứt đã nhắm lại hai mắt, nghiến chặt khớp hàm chịu đựng tâm can đau đớn. Hắn biết, làm nô tài, tất cảcả những gì mà hắn cần phải làm lúc này chỉ là dập đầu xin tha, thế nhưng người trước mặt này là Lệ phi, Thẩm Ngôn không khỏi có ý không muốn chịu thua, nếu cứ như vậy mà chết đi… Cũng không biết người nọ có vì mình mà buồn hay chăng.

Thanh âm Lệ phi luôn luôn uyển chuyển giờ đây trở nên cực kỳ bén nhọn, “Ai cho ngươi cái gan chó dám ham muốn Oanh Sương? Người Hoàng thượng nhìn trúng mà ngươi cả gan mơ ước, phá hỏng danh tiết của Oanh Sương, không phải gây rối hậu cùng thì là gì?”

Thẩm Ngôn cắn chặt khớp hàm tránh để mình vì quá đau đớn mà phát ra âm thanh, gắng gượng nhớ lại người tên Oanh Sương kia hình như là tiểu cung nữ bên người Lệ phi, quả thật là tai bay vạ gió…

“Nương nương.” Oanh Sương quỳ sụp xuống nền đất, “Nương nương đừng đánh nữa, nô tỳ và Thẩn công công thật không có liên quan gì đến nhau, nô tỳ một lòng chỉ muốn hầu hạ nương nương, tuyệt không có nghĩ đến việc đó.”

Thẩm Ngôn nhếch nhếch khóe môi, có chút châm chọc, hắn vào cung nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ không khờ dại mà cho rằng Oanh Sương đứng ra lên tiếng vì hắn. Chiêu này của Lệ phi cũng đủ ngoan độc, gần như là ngăn chặn khả năng Oanh sương được Hoàng thượng ân sủng.

Nhưng nếu là như thế… Chẳng lẽ là Hoàng thượng đã từng khen ngợi tiểu cung nữ này? Thế như chiếu theo hiểu biết của Thẩm Ngôn đối với Lục Uyên, y cũng không thiếu cung phi, tú nữ trong hậu cung không được sủng hạnh nhiều vô kể. Chỉ sợ là do hành động gì đó của Oanh Sương rơi vào mắt Lục Uyên, người nói vô tâm, người nghe có ý, e là Hoàng thượng không để bụng, Lệ phi lại lưu tâm.

Nghĩ đến điểm này, Thẩm Ngôn không khỏi tự diễu, đã là lúc nào rồi, mà vẫn có lòng nghĩ đến những chuyện này.

Nhưng mà Lệ phi thật sự là vì cớ đó sao? Thẩm Ngôn lại cảm thấy không quá đúng, trưởng nữ của Nhạc thừa tướng lại ghen tuôn đến thế? Đến cả một cung nữ cũng không tha? Hơn nữa chuyện như vậy lại cần Lệ phi đích thân xử phạt? Y như là bọn họ có thâm cừu đại hận gì với nhau vậy.

Quả nhiên, Lệ phi lại nói: “Ngươi… Ngươi nói ngươi chưa từng dính líu gì với hắn.”

Oanh Sương làm như không nghe ra ý nồng đậm không vui trong đó, dập đầu đến mức cái trán sưng đỏ, “Oanh Sương trong lòng chỉ có nương nương.”

Lời còn chưa dứt, lực vút roi lên người Thẩm Ngôn càng mạnh hơn, thị vệ dùng roi đã ngâm muối giờ đây đã nhuốm màu máu loãng, cả người Thẩm Ngôn toát mồ hôi lạnh, trên lưng đã là da tróc thịt bong.

Vết roi nặng về vẽ ra trên lưng Thẩm Ngôn thêm một vết, thị vệ dựa vào kinh nghiệm mà thu roi không dám động nữa, trầm giọng chắp tay nói: “Nương nương, đã lòi xương trắng.”

“Ngươi đến tột cùng có nói hay không?”

Giọng của Lệ phi còn chói tai hơn cả tiếng roi quất, nổ vang trong đầu Thẩm Ngôn.

Có thể nói cái gì đây?

Thẩm Ngôn đã thôi không run rẩy nữa, hắn lúc này đã đau đến mức không còn cảm giác: “Nô tài nói…”

Hắn ngẩng đầu nhìn Lệ phi, lần đầu tiên cách gần khuôn mặt vì phẫn nộ mà mất đi vẻ đoạn trang này đến vậy, nghiến chặt răng nói từng chữ một: “Lòng nô tài chỉ có Hoàng thượng, toàn tâm toàn ý chỉ muốn hầu hạ Hoàng thượng, nếu như không trung tâm, thiên lôi đánh xuống.”

Thế nhưng Lệ phi cũng không vì lời này của hắn mà cảm thấy yên tâm, trái lại cả khuôn mặt đều dữ tợn hơn nữa…

“Đánh! Đánh đến chết mới thôi!”

Thẩm Ngôn bị roi quất ngã, hắn quỳ chẳng nổi nữa, trời mới biết hắn muốn phản kháng biết bao nhiêu, thế nhưng hắn không thể.

Mùi máu tràn ngập trong không khí, trước ngực cũng bị roi quất đến da tróc thịt bong, mà ánh mắt của Thẩm Ngôn đã có chút ta rã, tầm mắt của hắn lại dừng ở hình ảnh bóng dáng ánh vàng mơ hồ ở nơi xa.

Lẩm bẩm: “Thẩm Ngôn tuyệt không có ý không trung thành với bệ hạ…”

Lời này của hắn đã làm cho tia lý trí cuối cùng của Lệ phi sụp đổ, nàng mãnh liệt rút cây trâm được Hoàng thượng ngự ban xuống, tóc dài đen nhánh xõa tung.

Lệ phi cầm trâm ngọc nhấc cao tay, nặng nề nhắm ngay trên mặt của Thẩm Ngôn mà vung xuống.

“Keng” một tiếng, trâm ngọc bị đánh bay, nện lên nền đất nứt toát ra thành từng mảnh nhỏ.

Lệ phi chán nản ngồi phịch dưới đất, cổ tay bên tay cầm trâm lúc này cả sưng đỏ một vùng.

Rất nhiều người ùa vào, lại có rất nhiều người rời khỏi.

Nàng chỉ nghe thấy Hoàng thượng vội vàng truyền thái y, chỉ nghe thấy y ai thiết gọi tên Thẩm Ngôn…

Lệ phi nở nụ cười ảm đạm, ngay cả một cái liếc mắt y cũng không thèm quăng cho kẻ đầu sỏ gây chuyện là mình đây.