Cùng Quân Đi Về

Chương 39

Edit: Siu Nhơn Mèo

Chương này càng phải đọc chậm!!!! Huhuhuhuhu ;;;____;;;

Lao ra ngoài, cho dù là được nhìn thấy Lục Uyên thêm lần nữa thôi cũng tốt…

Một trăm mười lăm, ý quyết tuyệt.

“Kiêm nhi, Hoàng tổ mẫu phải xử trí một tên thái giám không nghe lời. Thư Nhan, dẫn Thái tử vào nội thất.”

“Nhưng Kiêm nhi muốn ở cạnh Hoàng tổ mẫu.” Lục Kiêm ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên với nụ cười ngọt ngào nói, “Người này làm cái gì? Khiến Hoàng tổ mẫu vừa hồi cung đã tức giận như vậy?”

Nó bò dậy đi đến ngồi xổm xuống bên chân Thái hậu, đấm chân cho bà: “Xin Ngài bớt giận, nô tài làm sai là việc nhỏ, tổ mẫu bị chọc tức hại đến thân thể mới là việc lớn. Kiêm nhi thấy đây là người bên cạnh phụ Hoàng, phụ Hoàng hiếu thuận với tổ mẫu nhất, nếu biết người này chọc Ngài nổi giận, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn. Cần gì Ngài phải tự mình động thủ ạ?”

“Kiêm nhi, việc này con không cần quản, ai gia hôm nay nhất định phải lấy được mạng của hắn!” Trong mắt Thái hậu mang theo tàn ác, ánh mắt bắn sang Thẩm Ngôn hận không thể khoét thủng da thịt hắn.

Trong lòng Lục Kiêm “lộp bộp” vài tiếng, Hoàng tổ mẫu lại kiêng kỵ Thẩm Ngôn đến thế…

Đúng vậy, chính là kiêng kỵ. Trong trí nhớ của Lục Kiêm, vị Hoàng tổ mẫu này trước giờ luôn không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, cả ngày ăn chạy niệm phật. Đây là lần đầu tiên bà vội vàng muốn diệt bỏ một người đến vậy trong ấn tượng của nó.

Bản thân mình lúc này… e là đã gây ra đại họa. Khóe môi Lục Kiêm hiện ra nụ cười khổ không hợp với độ tuổi. Nháy mắt trong đầu nó nhớ lại rất nhiều chuyện. Nhớ lại năm sáu tuổi theo Lục Uyên và Thẩm Ngôn đến Huy Nam diễn kịch, nhớ lại năm tám tuổi nó đi cầu phụ Hoàng đừng để mẫu hậu làm tấm chắn cho Thẩm công công…

Lục Kiêm luôn cảm thấy mình đã trưởng thành, thế nhưng đến giờ, vào tình trạng lúc này, nó mới phát hiện mình vẫn còn kém xa. Đừng nói là so với phụ Hoàng, thậm chí cả Thẩm công công nó cũng kém rất xa.

Bọn họ khí định thần nhàn, bọn họ bày binh bố trận, bọn họ diễn kịch đào hố, những thứ đó đều được dựng nên dưới tình huống bọn họ biết mình biết ta. Mà mình thì sao? Chỉ vì hi vọng tầm mắt của Đức phi dời đến trên người phụ Hoàng và Thẩm công công, đừng nhắm chằm chằm vào Trường Nhạc cung nữa. Nó muốn làm ngư ông đắc lợi, nhưng chuyện xảy đến trước mắt mới phát hiện, mình vẫn còn là một con mèo nhỏ bé không cắn chết được ai…

Nhờ có Lục Kiêm đến quấy rối kéo dài thời gian, Thẩm Ngôn mới hòa hoãn lại được hơi thở, hắn đã chuẩn bị kỹ càng cho trận phản kháng tiếp theo.

Hắn quét mắt nhìn một loạt thị vệ lưng đeo đao, nhếch khóe môi, hôm nay… Hắn dù có chết, cũng phải lao ra. Lao ra ngoài, cho dù là được nhìn thấy Lục Uyên thêm lần nữa thôi cũng tốt…

Một trăm mười sáu, tràng hạt đứt.

“Người đâu, bắt…”

Thái hậu nói chưa dứt câu, Thẩm Ngôn đã xoay người đoạt lấy cây đao trong tay thị vệ đứng đằng sau, việc bất ngờ ngày dọa mọi người có mặt ở đây ngây cả người.

Thị vệ bên người Thái hậu nói dễ nghe một chút thì là xuất thân từ danh môn, gia đình có gia giáo. Nói khó nghe thì là những người không học vấn, không nghề nghiệp được đưa đến chỗ Thái hậu, đối phó với những tên tay trói gà không chặt thì còn được, chứ gặp phải kẻ liều mạng, bọn họ lại bắt đầu rối loạn.

“Thẩm Ngôn! Ngươi muốn tạo phản sao?!”

“Thẩm Ngôn trung thành và tận tâm với bệ hạ, thế nhưng Thái hậu nương nương lại rắp tâm như thế?” Thẩm Ngôn không rút đao ra, dùng vỏ đao đón đỡ những lưỡi đao sáng loáng trong tay thị vệ, “Hoàng thượng muốn mạng của nô tài, nô tài quyết không hai lời. Nhưng Thái hậu nương nương Ngài muốn giấu Hoàng thượng đòi mạng nô tài… Cho dù Ngài là thân mẫu của bệ hạ, cũng phải hiểu đến cùng ai mới là chủ nhân của thiên hạ này.”

“Ngươi!”

Thái hậu tức giận đến xém chút hít thở không thông, làm thân mẫu của Hoàng đế nhưng vẫn không có quyền hành chính là chỗ đau trong lòng bà, lúc này lại bị Thẩm Ngôn thẳng thắn moi ra.

Bà dùng hết sức đập bàn, “ầm” một tiếng, tràng hạt trên cổ tay đứt đoạn, phật châu văng tung tóe đầy đất.

Thái hậu nổi giận, những thị về này cũng không dám lơ là nữa. Hơn nữa nghe những lời mà Thẩm Ngôn nói, liền biết hắn chắc chắn đã đắc tội triệt để với Thái hậu rồi. Có người động tâm tư, muốn bắt giữ Thẩm Ngôn, đưa đến trước mặt Thái hậu để lập công.

“A.” Thẩm Ngôn ôm bên sườn, tránh không kịp, y phục bị lưỡi đao cắt rách.

Hắn nhìn thoáng qua cây đao còn chưa ra khỏi vỏ trong tay mình, khẽ cắn môi, tiếp tục ngăn cản đao của thị vệ.

Lục Kiêm vội vàng, mạnh đứng dậy: “Dừng tay hết cho cô! Thẩm tổng quản là người của phụ Hoàng, các ngươi không muốn sống nữa sao?!”

Động tác của mấy tên thị vệ hơi chậm lại, chuyện gì xảy ra vậy? Thái hậu nương nương bảo bắt, Thái tử không cho bắt, hơn nữa… Thái tử còn lôi cả Hoàng thượng ra?

Hai mắt Thái hậu tóe lửa, bà rốt cuộc cũng hiểu vì sao Thái tử trước giờ luôn không quá thân thiết với mình lại vội vàng sang đây… Nó chính là đến làm thuyết khách cho Thẩm Ngôn.

Cũng do mình sơ ý, Thẩm Ngôn là đại nội tổng quản, Lục Kiêm sao có thể không biết Thẩm Ngôn? Đến đây mở miệng gọi “người này”, quanh co lòng vòng là để mình không xử trí hắn.

“Tốt! Tốt! Tốt lắm!” Thái hậu tức giận đến đỉnh điểm, “Ai gia xem như không có đứa cháu này!”

“Người đâu! Bắt tên thái giám mưu nghịch này lại cho ai gia! Không quản là sống hay là chết!”

Một trăm mười bảy, phong cung.

Trong nháy mắt ngay khi Lục Kiêm ngừng hô, Thẩm Ngôn cũng lợi dụng thời cơ đánh dạt hai thị vệ canh cửa, tông cửa xông ra.

Ngay lúc câu lệnh “không quản sống hay chết” của Thái hậu vang lên từ đằng sau, Thẩm Ngôn mới vừa bước nửa chân ra khỏi cửa liền cảm giác được y phục trên lưng mình hình như bị rạch toạt, buốt buốt, lành lạnh.

“Hoàng thượng…” Thẩm Ngôn thì thào, cây đao trong tay hắn rơi trên mặt đất, lăn vài vòng, “Nô tài… Nô tài không rút đao, không đả thương ai cả…”

“Thẩm Ngôn ——”

Cảnh tượng cuối cùng mà Thẩm Ngôn nhìn thấy trước khi hôn mê là vẻ mặt hoảng hốt của Lục Uyên, hắn nghĩ, mình lại để cho Hoàng thượng lo lắng nữa rồi…

“Thái y! Truyền thái y cho trẫm!”

Hai tay Lục Uyên run rẩy sờ soạng khắp người Thẩm Ngôn, đến khi y nhìn thấy bàn tay mình nhuốm phải màu đỏ của máu, hai mắt y cũng nhuộm hồng.

“Phụ Hoàng… Thẩm công công hẳn là không quá đáng ngại.” Lục Kiêm thấy Lục Uyên mất lý trí, chỉ có thể bất chấp tiến lên nhắc nhở, nó sợ phụ Hoàng nói ra lời gì không nên nói, Hoàng tổ mẫu vẫn còn ở bên trong nghe kìa.

“Trẫm vừa rồi… Nghe được không quản sống chết?” Lục Uyên bế ngang Thẩm Ngôn, y xoay người bước từng bước ra khỏi cửa cung, ôm Thẩm Ngôn lên long liễn.

Lục Uyên mặc cho Thái hậu hùng hùng hổ hổ bên trong điện, ngay cả cửa cung An Thọ cũng không bước vào, mà là đưa lưng về phía An Thọ cung, lạnh lùng nói, “Từ hôm nay, An Thọ cung, phong cung!”