Cùng Quân Đi Về

Chương 40

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Siu Nhơn Mèo

Xin Thẩm tổng quản hãy thương xót cho, đồng ý thỉnh cầu của trẫm, đừng khiến cho trẫm ngay cả trái tim của mình cũng không giữ được.”

Một trăm mười tám, đối đãi ra sao?

“A Ngôn…”

Hạ thái y viết xong đơn thuốc, nhìn về phía Lục Uyên đang ngồi bên Long tháp*nắm chặt tay Thẩm Ngôn, nhịn không được mà lắc đầu.

*Long tháp:

Thảo nào người ta luôn nói bậc Đế Vương tốt nhất hãy cứ vô tình đi. Người bình thường nếu đã động chân tình, đều hận không thể dành những gì tốt nhất cho đối phương. Càng không cần phải nói đến bậc Đế Vương, có thể vung tay khắp cả thiên hạ để có được niềm vui của một người, nếu Lục Uyên làm như thế, đó chính là nỗi bi thương của Đại Dục, bách tính khốn đốn.

Nghĩ đến những điều này, Hạ thái y không nén được mà nghĩ, cũng may là Lục Uyên thích Thẩm Ngôn, chứ không phải là một người có dã tâm nào khác.

“Thái y.”

“Hoàng thượng.” Hạ thái y hoàn hồn, vội vàng thu lại dòng suy nghĩ lộn xộn của mình, “Hồi Hoàng thượng, Thẩm công công không còn gì đáng lo ngại đâu ạ…”

“Những vết thương trên người hắn…” Lục Uyên mặt không biểu cảm, giọng nói mang theo sự ngoan độc.

Hạ thái y thầm lau nước mắt giúp hai tên thị vệ nọ: “Hồi Hoàng thượng, Thẩm công công bị đao chém phải tổng cộng hai vết, một đao bên sườn, một đao ở sau lưng, nhưng đều bị công công tránh đi. Y phục mặc dù rách, nhưng không thấy máu, chỉ trầy da mà thôi. Còn những vết thương bị đá, đạp trên người Thẩm công công cũng không quá nghiêm trọng, dùng thuốc sau mấy ngày sẽ tốt lên.”

“Nhưng rõ ràng trên tay trẫm có dính máu.” Lục Uyên không dám kiểm tra thân thể Thẩm Ngôn, chỉ có thể lẳng lặng vuốt ve gò má và mu bàn tay của Thẩm Ngôn hết lần này đến lần khác.

Hạ thái y lén lút ngẩng đầu, thu hết nét mặt của Lục Uyên vào đáy mắt. Vị Hoàng thượng luôn luôn quả quyết sát phạt, vậy mà lại hoảng sợ đến thế.

“Chắc hẳn là do vết thương bị rạch trên mặt Thẩm công công…” Hạ thái y hơi chần chừ, “Vi thần cũng không biết là do thứ gì gây ra, nhưng hẳn là do một vật kim loại bén nhọn vạch phải.”

“Kim loại…” Lục Uyên lẩm bẩm, híp hai mắt, trong con ngươi lóe lên lệ khí, “Có phải là hộ chỉ của mẫu hậu?”

Hạ thái y cuống quýt cúi đầu, không dám nói thêm lời nào nữa.

Lục Uyên nhận lấy thuốc mỡ từ tay Hạ thái y, không mượn tay người khác, đích thân cẩn thận bôi thuốc mỡ lên những chỗ rách da và sưng bầm trên người Thẩm Ngôn.

Vốn dĩ vẻ mặt của Lục Uyên đã hòa hoãn được chút ít, nhưng đến khi cởi quần Thẩm Ngôn ra, nhìn thấy hai đầu gối bầm tím của hắn.

Lục Uyên tức giận vung nắm đấm lên mặt tháp, toàn bộ khung tháp đều lắc lư.

“Hoàng thượng!” Hạ thái y luôn mồm khuyên nhủ, “Thẩm công công chỉ có vết thương ngoài da, tĩnh dưỡng mấy ngày là sẽ tốt lên, nhưng Hoàng thượng phải bảo trong Long thể.”

Lục Uyên đứng dậy, bước một bước đến trước mặt Hạ thái y, Hạ thái y vẫn còn chưa biết mình nói sai chỗ nào? Đã nghe được giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ của Lục Uyên truyền xuống từ trên đỉnh đầu ——

“Trẫm có nhớ, trẫm đã từng nói sau này chủ tử của ngươi sẽ là Thẩm Ngôn.”

“Vâng, vi thần ghi nhớ trong lòng.”

“Nhưng trẫm lại phát hiện ngươi vẫn không hiểu rõ.” Lục Uyên lạnh lùng nói, “Sau này đừng để trẫm nghe thấy những lời ‘Những thứ này đều là vết thương nhỏ‘, ‘Không hề gì, không đáng ngại‘ như vậy nữa.”

“Thẩm Ngôn có thể không buồn để ý đến thân thể mình, nhưng trẫm để ý. Hắn có da dày thịt béo đến đâu đi chăng nữa, trẫm cũng không nỡ để hắn phải chịu đến nửa phần khổ sở.” Tầm mắt của Hoàng thượng như tảng đá lớn, đặt trên lưng mình, ông nghe thấy giọng nói lạnh băng của Hoàng thượng, “Hạ thái y, ngẫm lại xem ngày thường các ngươi đối đãi với trẫm ra sao, đối đãi với Hoàng hậu ra sao, sau này cũng phải đối đãi với Thẩm Ngôn hệt như thế.”

Một trăm mười chín, dựa vào đâu?

“Hoàng thượng!” Thẩm Ngôn bị ác mộng đánh thức, đến khi hắn nhìn thấy rõ mình đang nằm nhoài trong lòng Lục Uyên, những đau xót trên người mới chậm rãi truyền đến, “Hoàng thượng…”

“A Ngôn.”

Lục Uyên chỉ là ôm hắn dựa vào lòng mình: “Là do trẫm không tốt.”

“Hoàng thượng?” Giọng Thẩm Ngôn còn hơi ám ách, “Là nô tài đã khiến Hoàng thượng phải lo lắng.”

“Đúng vậy, ngươi khiến trẫm lo lắng.” Lục Uyên vén lên mấy sợi tóc lòa xòa trước trán hắn, đặt một nụ hôn sâu lên đó, “Trẫm phải phạt ngươi.”

Thẩm Ngôn hưởng thụ sự ấm áp và mùi hương quen thuộc mà hắn vẫn luôn tìm kiếm trong ác mộng: “Nô tài chịu phạt.”

“Trẫm phạt ngươi, sau này ở trong cung không cần quỳ lễ nữa.”

“Hoàng thượng! Thẩm Ngôn mạnh ngẩng đầu, “Việc này trăm triệu lần không thể.”

“A Ngôn mới vừa nói với trẫm, chịu để trẫm phạt, sao giờ lại nuốt lời?”

“Hoàng thượng…” Thẩm Ngôn dở khóc dở cười, chuyện này là sao đây?

Hắn sắp xếp lại dòng suy nghĩ: “Hoàng thượng quả thật không cần làm như vậy, Hoàng thượng đối xử với nô tài ra sao, trong lòng nô tài biết rõ…”

“Không đủ, trẫm muốn tất cả những người trong Hoàng cung này đều phải biết rõ. Không thì hôm nay sả hai đao, ngày mai phạt quỳ, ngày mốt là nội ngục, ngày kia thì ngay cả rượu độc cũng có…” Lục Uyên vuốt ve gò má Thẩm Ngôn, “A Ngôn của trẫm chỉ có một cái mạng, lòng của trẫm cũng chỉ có một mảnh. Xin Thẩm tổng quản hãy thương xót cho, đồng ý thỉnh cầu của trẫm, đừng khiến cho trẫm ngay cả trái tim của mình cũng không giữ được.”

Hoàng thượng…

Thẩm Ngôn hoàn toàn mất đi khả năng ngôn ngữ, hắn ôm lấy hai vai Lục Uyên. Rõ ràng là một nam nhân có thể đứng ra chắn gió che mưa vì hắn, vì Hoàng cung, vì toàn bộ Đại Dục, lúc này lại để lộ ra vẻ yếu đuối vô cùng.

Lòng Thẩm Ngôn bỗng chốc tê rần, dựa vào đâu cơ chứ…?

Những người này dựa vào đâu mà lại có thể đối xử với Lục Uyên như thế? Đường đường là Thiên tử, là người bảo vệ toàn bộ Đại Dục, mà giờ khắc này, ngay cả việc bảo hộ một người mà y muốn bảo hộ, lại gian nan đến thế.

Một trăm hai mươi, ba đạo thánh chỉ.

“Hoàng thượng.”

Doãn công công bước đến, bởi vì Thẩm Ngôn bị Lục Uyên ra lệnh cưỡng chế nằm trên giường tĩnh dưỡng, cho nên ông đành tạm thời tiếp quản công việc ở Hà Thanh điện.

Lục Uyên đang ngồi trước Long án viết thánh chỉ, thấy Doãn công công vào mới mở miệng nói: “Chuyện gì?”

“Thái tử đang quỳ ở ngoài ạ.”

“Ồ?” Lục Uyên thoáng ngừng bút, “Nó quỳ ở đâu?”

“Dạ…” Doãn công công suy nghĩ chốc lát, cũng thấy có hơi lạ lùng, “Thái tử quỳ ở trong tẩm điện.” Phải biết rằng, bình thường muốn quỳ thỉnh tội với Hoàng thượng, hơn phân nửa đều quỳ ở ngoài cửa điện, hận không thể để tất cả mọi người đều biết, mới có vẻ là mình thành tâm.

Lục Uyên khẽ cười: “Vậy cứ để nó quỳ đi, gọi người đến đưa đồ ăn cho nó. Đừng để quỳ đến hỏng người, hỏng rồi thì cái ngôi Hoàng đế lại không có ai thừa vị.”

Doãn công công không rõ Lục Uyên đang giận hay là đang nói đùa, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu lên tiếng đáp lời.

Lục Uyên cuốn lại hai tấm thánh chỉ: “Bãi giá An Thọ cung.”

Doãn công công lòng thầm hoảng hốt, tin tức về việc phong cung bị ông ép xuống, thế nhưng cũng đã có không ít người đoán được An Thọ cung đã xảy ra chuyện.

“Hoàng thượng.”

Lục Uyên vừa muốn bước chân ra khỏi cửa điện, đã bị gọi lại.

“Ngươi không nằm trên giường, chạy đến đây làm gì?” Lục Uyên nhíu mày, quay đầu lại nhìn Thẩm Ngôn đang bước ra.

“Hoàng thượng…” Sắc mặt Thẩm Ngôn còn hơi nhợt nhạt, nhưng đã mũ nón chỉnh tề, “Để nô tài cùng Người đi dạo đi ạ.”

“Thái hậu!” Thư Nhan chạy thẳng vào nội điện, “Hoàng thượng đến.”

“Không gặp.” Mặt mày Thái hậu sa sầm, bà là Thái hậu, lại bị nhi tử hạ ý chỉ phong cung. Lục Uyên lúc này còn muốn cầu bà hồi tâm chuyển ý? Muộn rồi.

Mặc dù Thư Nhan thầm nghĩ sắc mặt của Hoàng thượng cũng chẳng giống như đi cầu hòa, nhưng tính tình của Thái hậu thì bà ta biết, lúc này cũng chỉ có thể vâng theo ý của Thái hậu.

“Ngươi nói, mẫu hậu không muốn gặp trẫm?” Lục Uyên bị chọc cười, “Không gặp thì không gặp, ở đây có hai đạo ý chỉ, mẫu hậu tùy ý chọn một đạo, việc này liền coi như đã định.”

Thư Nhan vội vàng quỳ xuống.

Thái hậu nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ, bấy giờ càng nổi trận lôi đình, bà nổi giận bước đùng đùng ra ngoài, lại nghe thấy bên ngoài này đang tuyên chỉ ——

“Mẫu hậu ngày đêm tham thiền, một lòng hướng Phật, vì cầu cho Đại Dục mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Từ nay rũ bỏ ba nghìn phiền não, quy y theo Phật, thanh đăng cổ phật làm bạn. Trẫm cảm động và ghi nhớ công đức mẫu hậu dành cho Đại Dục…”

“Làm càn!” Thái hậu nhào tới, hận không thể bắt lấy khuôn mặt của Lục Uyên, “Ngươi đứa con bất hiếu này, dĩ nhiên dám ban thánh chỉ cho ai gia?!”

Lục Uyên lạnh lùng cười: “Mẫu hậu, ở đây không có người ngoài, chúng ta cũng không cần phải xé rách tầng quan hệ mẫu tử này đâu?” Giọng y chậm rãi, “Mẫu hậu không muốn, trẫm cũng có thể hiểu. Dù sao thì theo Phật cũng quá khổ, mẫu hậu lại là người không chịu nổi cô quạnh, sao có thể thủ được thanh đăng? Lỡ đâu xảy ra chuyện gì đó… Trẫm sợ mẫu hậu sau này không dám an táng vào Hoàng lăng mất.”

“Ngươi ở đây nói bậy bạ gì đó?!” Thái hậu cao giọng, tin tức Lục Uyên tiết lộ trong lời nói khiến bà cảm thấy vô cùng kinh hãi.

“Nếu mẫu hậu không muốn, cũng có thể chọn đến chỗ thập đệ.”

“Ngươi ——” Trước mắt Thái hậu đột nhiên tối sầm, Lục Uyên… Rốt cục là biết được chuyện này từ khi nào?!

“Hoặc có lẽ…” Phía sau hai đạo thánh chỉ của Lục Uyên lại lộ ra một mảnh gấm minh hoàng, “Mẫu hậu, thứ mà ngài muốn là mật chỉ của phụ Hoàng?”