Cùng Quân Đi Về

Chương 46

Edit: Siu Nhơn Mèo

Thẩm Ngôn vươn tay che kín lồng ngực Lục Uyên, tựa như đang vì y mà chống đỡ mưa gió: “Không sao đâu ạ, có nô tài cùng Người.”

Một trăm ba mươi sáu, thời hạn mười năm.

Mặc dù lúc trên triều Thẩm Ngôn dập đầu, tạ ân. Nhưng đến lúc Lục Uyên mang ngự ấn ra, Thẩm Ngôn mới cuống quýt quỳ xuống: “Hoàng thượng, tuyệt đối không thể đâu ạ.”

Lục Uyên cũng không ngạc nhiên, nói chung là đã sớm dự đoán trước được việc này, thong thả nói: “Có gì không thể?”

“Nô tài biết Hoàng thượng không muốn thấy nô tài bị bức hiếp, nhưng Hoàng thượng đã miễn lễ quỳ lạy cho nô tài, như vậy cũng đã quá đủ rồi, ngự ấn này nô tài tuyệt đối không thể nhận.”

Con ấn Lục Uyên giao cho hắn cũng không phải là ngọc tỷ, mà là một con dấu nhỏ được điêu khắc tinh xảo phỏng theo chữ trên ngọc tỷ. Ngày thường Lục Uyên thường hay mang nó theo bên người, đề phòng bất cứ tình huống nào.

Nếu Thẩm Ngôn nhận ngự ấn, thì sẽ tương đương với việc hắn nhận được kim bài miễn chết, có thể hạ ấn xuống thánh chỉ bất cứ lúc nào.

“Thẩm Ngôn, trẫm tin ngươi.”

Thẩm Ngôn bất đắc dĩ: “Nô tài hiểu, nhưng điều làm nô tài lo lắng hơn nữa đó chính là lỡ đâu kẻ có tâm ra tay với nô tài, nô tài không bảo vệ được ngự ấn… Hoàng thượng, chữ viết của nô tài tương tự với chữ của Người, đã là điều tối kỵ. Ngự ấn này để ở chỗ nô tài, quá không an toàn.”

“Năm đó sau chuyện của Lệ phi, trẫm đã phái ám vệ theo ngươi, nhưng cũng có lúc ám vệ không kịp ra mặt. Việc như ở chỗ Thái hậu, trẫm không mong sẽ phát sinh thêm lần nào nữa, cho nên Thẩm Ngôn à, ngự ấn này ngươi có thể không cần, nhưng nhất định phải giữ.”

“Hoàng thượng…”

“Trẫm không cần ngươi giữ nó cả đời, mười năm.” Lục Uyên cúi đầu nhìn Thẩm Ngôn đang ngước mắt dõi theo y, “Năm nay Thái tử mười tuổi, đợi nó cập quan*, trẫm liền thoái vị.”

*Cập quan: Lễ đội mũ, thời xưa người làm lễ cập quan là được coi như đã trưởng thành. Lễ này làm vào lúc tròn 20 tuổi.

“Hoàng thượng!” Thẩm Ngôn nghẹn ngào gọi, hắn cứ ngỡ rằng mình nghe nhầm, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Lục Uyên đã nói cho hắn biết tất cả những gì hắn nghe được đều là thật, không có lấy một phần giả dối.

Thẩm Ngôn run sợ nhìn Lục Uyên, trong phút chốc đáy mắt đã ướt át.

“Sao lại như vậy?” Lục Uyên có hơi luống cuống, chẳng lẽ là Thẩm Ngôn thật sự như hắn nói, không bỏ được nơi Hoàng cung mà hắn đã ở rất nhiều năm?

“Hoàng thượng…” Thẩm Ngôn quỳ tiến về trước vài bước, đột nhiên ôm lấy chân Lục Uyên, nước mắt ngấm vào vạt áo khiến màu minh hoàng sậm thêm.

Bởi vì chân bị ôm lấy, Lục Uyên không thể động đậy, chỉ có thể áp lòng bàn tay lên đỉnh đầu Thẩm Ngôn: “Đừng khóc, đừng khóc mà.”

“Hoàng thượng Người không cần vì nô tài mà làm vậy… Không đáng, không đáng, không đáng đâu ạ.” Thẩm Ngôn cứ lẩm bẩm những lời này, càng về sau thì lời nói cũng không được mạch lạc nữa.

Lục Uyên không ngồi xuống dưới được, chỉ có thể kéo Thẩm Ngôn lên: “Nói trẫm nghe, sao lại không đáng?”

“Hoàng thượng… Con đường này Người làm sao đi tới, nô tài hiểu rõ hơn ái hết. Sau khi đăng cơ cũng không dễ dàng gì, có chiến sự, mà tiền triều và hậu cung cũng còn có rất nhiều chuyện phiền lòng.” Thẩm Ngôn nức nở nói: “Nô tài nhìn thấy kinh thành phồn hoa, tự đáy lòng cảm thấy rất vui vẻ, đây là phồn hoa thinh thế mà Người gây dựng nên. Nô tài… Có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng thì đời này đã không còn gì hối tiếc, hơn nữa, còn có được Hoàng thượng đối đã toàn tâm toàn ý với nô tài, nô tài không thấy khổ, cũng không cảm thấy thiệt thòi, nô tài rất vui vẻ.”

Nghe đến đây Lục Uyên sao còn có thể không hiểu ra được ý của Thẩm Ngôn? Thẩm Ngôn là đang cảm thấy thiệt thòi thay cho mình, hắn cảm thấy mình vì hắn mà buông bỏ thiên hạ.

“A Ngôn, mười năm sau, ta với ngươi bao nhiêu tuổi?”

Thẩm Ngôn hít hít mũi: “Hoàng thượng khi đó bốn mươi, nô tài cũng đã ba mươi lăm.”

“Hai mươi năm làm Hoàng đế, trẫm còn làm chưa đủ sao? Trẫm thoái vị cũng không phải là lo lắng ngươi bị người khác ức hiếp, mà là trẫm cũng mệt mỏi, trẫm muốn cùng ngươi trải qua nửa đời sau thong thả ung dung.”

“Hoàng thượng…”

“A Ngôn, trẫm cũng không gạt ngươi, nếu trẫm không tâm ý tương thông với ngươi thì tuyệt sẽ không nghĩ đến chuyện quy ẩn. Nhưng trẫm muốn quy ẩn, không phải là vì ngươi, mà là vì sự tồn tại của ngươi khiến trẫm vô cùng chờ mong cuộc sống của người bình thường.”

Lục Uyên nhẹ vỗ về lưng Thẩm Ngôn đang thút thít: “Đến lúc đó chúng ta tìm một thôn trấn an nhàn, làm một ít việc buôn bán nhỏ, trồng hoa, nuôi cá… Ngươi chịu không?”

Một trăm ba mươi bảy, tước nghi thức.

“Sao mắt lại sưng hết cả lên rồi?” Lục Uyên sờ sờ mi mắt Thẩm Ngôn, “Gọi Hạ thái y nhìn xem.”

Thẩm Ngôn ngại ngùng, tối qua qur thật đã khóc rất nhiều, cho nên mắt mới sưng: “Nô tài không sao, đã sắp đến giờ, Người nhanh đi đi thôi.”

“Trẫm nguyện ý đến là đã cho bà mặt mũi, từ từ đến mới tốt.”

“Hoàng thượng.” Thẩm Ngôn buồn cười, “Có nhiều người đang nhìn như vậy, đừng để lời ra tiếng vào.”

Lục Uyên “hừ” một tiếng, dắt theo Thẩm Ngôn ra khỏi Hà Thanh điện bước lên ngự liễn, vừa đi vừa ai oán nói: “Ngươi nói trẫm nghe một chút, làm Hoàng thượng có gì tốt? Tất cả việc nhà cũng đều là việc nước, còn có một nhóc lải nhải suốt ngày nhắc nhở bên tai trẫm.”

Thẩm Ngôn đi theo bên cạnh ngự liễn bị điểm danh lập tức chớp chớp mắt, sao hắn lại có cảm giác là Hoàng thượng đang… làm nũng?

Không lâu sau, bọn họ đã đến cửa cung, nhìn hàng người nghi thức thật dài, Lục Uyên nhíu mày: “Ai sắp xếp?”

Lễ bộ thượng thư nhanh chóng bước ra khỏi hàng: “Hồi Hoàng thượng, là lão thần phụ trách nghi thức cho Thái hậu.”

Lục Uyên nhìn lão, nhớ lại hôm qua người này lúc thượng triều giật giây bảo Thái tử nêu ý kiến, lạnh lùng nói: “Nghi thức quan trọng hay an nguy của mẫu hậu quan trọng?”

“Tất nhiên là an nguy của nương nương quan trọng ạ.” Lễ bộ thượng thư không hiểu được ý của Lục Uyên, kinh sợ nói.

“Thế mà những sắp xếp này của ngươi rõ ràng là không quan tâm đến an nguy của mẫu hậu.” Lục Uyên hừ lạnh nói: “Đất phong của Quy vương xa xôi, dọc đường đi gian nan hiểm trở, vốn trẫm không đồng ý, nhưng mẫu hậu vẫn luôn một mực nhớ thương Quy vương, trẫm làm con cũng chỉ có thể thuận theo ý mẫu hậu. Chuyến đi này nguy hiểm như vậy, thì an nguy của mẫu hậu là việc lớn trong lòng trẫm.”

“Các ngươi lại chuẩn bị những nghi thức rườm rà này…” Lục Uyên nhìn thoáng qua chiếc kiệu hận không thể được dán đầy đá quý giữa đội ngũ, “Là ước gì sơn tặc đến cướp?”

Một trăm ba mươi tám, vững tâm.

Thẩm Ngôn được Lục Uyên kéo theo lên tường thành, nhìn đoàn người của Thái hậu dần đi xa. Đội nhân mã kia đã dựa theo yêu cầu của Lục Uyên mà cắt giảm đi còn một nửa, ngay cả cỗ kiệu cũng đổi thành một màu xám.

“Thật ra Hoàng thượng cũng không hy vọng nương nương gặp chuyện không may đúng không? Người phái thị vệ cho Thái hậu đều là những người giỏi.” Thẩm Ngôn cười nói, thật ra hắn không muốn nhìn thấy Lục Uyên và Thái hậu bất hòa, chính hắn thuở nhỏ đã mất mẹ, dù cho Thái hậu không tốt, hắn cũng không mong Lục Uyên cũng không cảm nhận được tình thân như hắn.

“Trẫm đương nhiên không mong bà gặp chuyện, chí ít trên đường đi sẽ không gặp chuyện gì.” Lục Uyên cười cười, “Mẫu hậu xảy ra chuyện, trẫm lấy gì để khoản đãi Quy vương.”

“Quy vương…” Thẩm Ngôn nhớ lại vị thập điện hạ ngạo mạn vô lễ.

“Ừ.” Lục Uyên rút ra một tờ giấy từ trong tay áo đưa cho Thẩm Ngôn, “Quy vương chiêu binh mãi mã ở đất phong, chẳng qua vẫn chưa có được kết quả.”

“Hoàng thượng Người là muốn…”

“Để cho bọn họ xung đột nội bộ đi.”

“Thế nhưng nô tài sợ Thái hậu đến ở chỗ Quy vương lâu, bên ngoài sẽ truyền ra lời đồn đãi không tốt.”

“Ngươi yên tâm.” Đáy mắt Lục Uyên lộ vẻ châm chọc, “Mẫu hậu đến đất phong của Quy vương, người đầu tiên muốn bà chết đó chính là Quy vương. Đợi mẫu hậu đến nơi, chuyện của Võ Khương hẳn cũng đã truyền đến đó.”

“Ngươi nói xem… Một kẻ có dã tâm nhưng lại không có thực lực sợ nhất là cái gì?”

Thẩm Ngôn bừng tỉnh đại ngộ, tại sao Quy vương muốn Thái hậu nương nương chết? Không vì gì khác, mà là vì muốn xóa bỏ nghi kỵ của Lục Uyên đối với gã.

Lục Uyên quay đầu nhìn Thẩm Ngôn, giúp hắn vén những sợi tóc lòa xòa vì gió thổi tung ra sau tai: “Trẫm không thiện lương như ngươi nghĩ, nhất là ngồi ở vị trí này. Có lẽ là vì cái ngôi Hoàng đến quá lạnh, lòng này, cũng trở nên cứng ngắc.”

Thẩm Ngôn vươn tay che kín lồng ngực Lục Uyên, tựa như đang vì y mà chống đỡ mưa gió: “Không sao đâu ạ, có nô tài cùng Người.”

Chỗ cao không thắng được cái lạnh, cho nên hắn sẽ luôn ở bên Lục Uyên.