Cùng Quân Đi Về

Chương 58

Edit: Siu Nhơn Mèo

“Nhưng nếu cái giá của việc trưởng thành là tất cả các ngươi đều rời đi, cô tình nguyện không trưởng thành.”

Một trăm sáu mươi chín, Thái tử phi.

“Điện hạ…” Đáy mắt Thẩm Ngôn cũng hơi ươn ướt, Lục Kiêm là nhi tử mà Lục Uyên đặt rất nhiều tâm tư, cũng có thể nói là người thân cận nhất với mình trong số các vị Hoàng tử, công chúa. Nếu không nói đến thân phận, đây cũng là đứa nhỏ mà hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, sao có thể không đau lòng cho được?

“Điện hạ… Điện hạ trưởng thành rồi.” Thẩm Ngôn bước đến bên cạnh Lục Kiêm, cười híp mắt chân thành nói.

Lục Kiêm ngẩng đầu nhìn hắn: “Nhưng nếu cái giá của việc trưởng thành là tất cả các ngươi đều rời đi, cô tình nguyện không trưởng thành.”

“Nhưng điện hạ à, người có thể cùng ngài đi hết cả đời này, không phải là chúng ta.”

“Nhưng…” Trong tưởng tượng của nó, sự biệt ly không đến nhanh như vậy, rõ ràng thân thể phụ Hoàng vẫn còn rất khỏe mạnh cơ mà.

“Điện hạ, theo nô tài đến một nơi, được chứ?”

Lục Kiêm trầm mặc đứng dậy, đi theo Thẩm Ngôn ra ngoài.

Cho đến khi hai người đứng trên cổng thành, Thẩm Ngôn lui về sau một bước: “Điện hạ, ngài nhìn thấy cái gì?”

“Kinh thành.”

“Còn gì nữa không?”

“Bách tính…”

“Còn gì nữa?”

“Giang… sơn…”

“Điện hạ, lời này vốn không nên do nô tài nói, nhưng nô tài đoán bệ hạ cũng không biết nên mở miệng với điện hạ như thế nào.” Thẩm Ngôn cười nói, “Nô tài nói ngài trưởng thành rồi, chứ không phải nói vì ngài trưởng thành chúng ta mới quyết định rời đi. Mà là bởi vì ngài trưởng thành, đủ để ký gởi giang sơn này, bệ hạ và ta mới có thể yên tâm rời đi.” Tuy rằng Thẩm Ngôn biết, với tính cách của Lục Uyên, nếu Thái tử thật sự không kham nổi giang sơn này, Lục Uyên cũng vẫn không cách nào buông tay mặc kệ.

Nhưng… Thẩm Ngôn không hi vọng đứa nhỏ mà hắn nhìn từ khi còn bé xíu cho đến lớn này, bởi vì bọn họ, mà thống hận việc “lớn lên.”

“Tổng quản…”

“Điện hạ, nô tài từng ở đây cùng bệ hạ ngắm nhìn giang sơn của y, cũng sẽ có người cùng ngài ngắm nhìn non sông tươi tốt này.” Hắn nghiêng đầu nhìn về phía nữ tử vẫn luôn đi theo bọn họ từ đông cung cho đến tận đây đang lấp ló nơi góc khuất cầu thang, cười cười, đứa nhỏ cô đơn cũng có người thương xót rồi.

Thẩm Ngôn lui về sau vài bước, dự định rời đi, khi bước đến xuống dưới cầu thang thì gật đầu: “Tham kiến Thái tử phi điện hạ.”

Thái tử phi bị bắt quả tang, chớp chớp mắt, nhìn tấm áo choàng trong tay, ấp úng nói: “Ta, ta sợ Thái tử uống rượu rồi bị nhiễm gió lạnh, ta bảo đảm không có nghe các ngươi nói gì hết.”

Thẩm Ngôn cười cười: “Thỉnh Thái tử phi nhanh lên đó đi, điện hạ đang chờ.”

“Ôi.” Thái tử phi hơi hương ngùng, “Ngươi, sao các ngươi lại biết.”

Có thể là do đã lâu lắm rồi trong cung không có người nào thẳng thắn như thế, ngay cả Thẩm Ngôn cũng không nhịn được mà thêm vài phần quý mến nàng: “Thái tử từ nhỏ đã được chỉ dạy đạo làm Vua, người làm Vua có hỉ nộ cũng không thể hiện ra mặt. Nếu nó luôn nghiêm mặt, ngài cũng đừng sợ. Nô tài biết Thái tử thật rất thích ngài… Từ lúc sáu tuổi đã thích.”

“Ta, ta cũng rất thích hắn!” Thái tử phi thẹn thùng giậm giậm chân, “Đa tạ tổng quản.”

Thẩm Ngôn nhìn bóng lưng nàng loạng choạng ôm tấm áo choàng dài còn hơn cả chiều cao của nàng, trong phút chốc cảm thấy yên tâm.

Sau khi bọn họ rời đi, Lục Kiêm cũng sẽ không trở thành người cô đơn.

Một trăm bảy mươi, đêm giao thừa.

Thu đi đông lại, năm Bình Võ thứ hai mươi, lễ mừng xuân năm nay được Lục Uyên làm rất long trọng, có người nói là vì Hoàng thượng sắp qua tuổi bốn mươi, cũng có người nói là vì để xua tan đi vận không may sau khi Thái hậu hoăng, nhưng cũng có người chú ý tới việc Quy vương vốn phải vào triều lại không xuất hiện.

“Hoàng thượng.” Thẩm Ngôn nói thầm bên tai Lục Uyên vài câu, Lục Uyên gật đầu.

Lục Kiêm lúc này vẫn còn thấp hơn Lục Uyên một bậc thang lại chú ý đến vẻ mặt của bọn họ, nhịn không được mà nhíu mày một cái, có việc lớn gì xảy ra sao?

Nhưng sau đó Lục Uyên lại cười nâng ly rượu: “Ly rượu đầu tiên này trẫm kính mọi người.”

Tất cả cùng nâng ly.

Lục Uyên cất cao giọng nói: “Cầu cho Đại Dục ta mưa thuận gió hòa, bách tính an cư lạc nghiệp, quốc tộ Đại Dục kéo dài.”

Nghe những tiếng động quanh quẩn trong đại điện, Lục Kiêm vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nó quan sát Lục Uyên, cuối cùng cũng không thu hoạch được gì, chỉ có thể chán nản vò vò tai. So với phụ Hoàng, nó vẫn còn non lắm. Đừng nói đến vẻ mặt phụ Hoàng chẳng có gì khác lạ, ngay cả vẻ mặt Thẩm Ngôn cũng vẫn như thường.

“Điện hạ?”

Lục Kiêm hoàn hồn, Thái tử phi nhéo nhéo lòng bàn tay nó dưới bàn, đôi mắt sáng long lanh, miệng cười, nghoẹo đầu nhìn nó: “Điện hạ thả lỏng tâm tình đi, nếu bệ hạ muốn nói cho ngươi, tất nhiên rồi sẽ nói cho ngươi thôi.”

“Minh Oản…”

“Điện hạ ăn nhiều chút, hôm nay là giao thừa mà.” Tôn Minh Oản gắp mấy món điển tâm mà Lục Kiêm thích ăn thả vào bát của nó.

Một trăm bảy mươi mốt, Quy vương loạn.

“Thế nào?” Thấy chúng thần uống đã kha khá, Lục Uyên rời khỏi đại điện. Thẩm Ngôn đi theo sau y, sau khi ra khỏi đại điện, nét mặt hắn trong phút chốc nghiêm túc lên: “Tin tức ghi nhận được không lầm, Quy vương… tạo phản rồi.”

“Chọn đêm giao thừa, Hoàng đệ này của trẫm đúng thật có thể đùa.” Lục Uyên lắc đầu, trong giọng nói mang theo ý cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo. Vốn bởi vì đứa con có năng lực nhất của Quy vương đã chết, Lục Uyên còn đang phân vân xem có nên thả cho Quy vương một con ngựa hay không, nhưng bây giờ lại do chính gã tìm đường chết.

Thẩm Ngôn thấy Lục Uyên còn muốn quay về đại điện, có phần ngây người: “Bệ hạ, không cần hạ chỉ sao ạ?”

Lục Uyên nói: “Trước tiên trẫm cho Tiết Minh một đạo mật chỉ, nếu Quy vương có ý làm phản, bắt sống cho trẫm.”

“Cho nên, Tiết tướng quân đến chỗ gần đất phong của Quy vương để luyện binh là vì dụng ý này?” Thẩm Ngôn bừng tỉnh đại ngộ, hắn vốn muốn nói sao không để tướng sĩ an ổn một hai năm, không ngờ rằng bệ hạ đã đoán được Quy vương cũng không định sẽ an ổn sống qua một hai năm này.

“Yên tâm.” Lục Uyên nhéo nhéo vành tai Thẩm Ngôn, “Tổng quản cứ cùng trẫm ăn bữa cơm tất niên cuối cùng ở Hoàng cung này đi.”

“Tuân chỉ.”

Nhưng tiến triển của sự việc cũng không thuận lợi như Lục Uyên đã nghĩ, mùng 3 Tết, ám vệ cấp báo về.

“Ngươi nói gì?! Quy vương đã chết?” Lục Uyên vỗ bàn một cái, “Chẳng phải trẫm đã nói phải bắt sống sao?!”

“Hồi bẩm chủ tử, Quy vương tự sát mà chết.”

“Tự sát…” Lục Uyên mím môi, đột nhiên nhớ lại một chuyện đã lâu trước đây ——

Khi đó y và thập đệ còn nhỏ, thập đệ vừa mới sáu tuổi, thế nhưng trong một lần phụ Hoàng khảo nghiệm bọn họ có hỏi một vấn đề: “Nếu như Hoàng thành bị công phá, các ngươi sẽ đưa ra quyết định như thế nào?”

Lục Uyên vẫn còn nhớ câu trả lời của mình khi ấy: “Nhi thần sẽ thủ thành, đồng sinh cộng tử với bách tính trong thành.” Khi đó Thái tử còn là đại ca, y vốn không suy xét vấn đề này từ góc độ của một Quân chủ. Thế nhưng thập đệ lại không giống thế, thập đệ dùng giọng sữa nói: “Nhi thần sẽ giả chết, núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt.”

“Vậy con sẽ giả chết như thế nào?” Phụ Hoàng dường như thấy đáp án này rất mới mẻ, cười hỏi nó.

“Tìm một tên nô tài có dáng người giống với con nhất, để hắn thay y phục của nhi thần, thì có thể kim thiền thoát xác.”

Khi đó y cũng mới chỉ 12 tuổi, vẫn còn chưa hiểu được nét mặt đột nhiên nghiêm lại của phụ Hoàng có chứa hàm nghĩa gì.

“Kim thiền thoát xác…”

“Bệ hạ? Bệ hạ?” Thẩm Ngôn lo lắng gọi, Lục Uyên hoàn hồn: “Chuẩn bị ngựa cho trẫm.”

“Bệ hạ?!” Thẩm Ngôn hô lên, ngay cả ám vệ cũng mạnh ngẩng đầu.

“Trẫm muốn đích thân xác nhận thi thể của Quy vương!” Lục Uyên đã hạ quyết tâm, y hiểu rất rõ vị đệ đệ này, đệ đệ này của y không phải là người có thể tùy tùy tiện tiện tự sát như vậy. Nếu đã chuẩn bị tốt để tạo phản, đến lúc này mới là ngày thứ ba mà đã đầu hàng, chẳng phải là có chút buồn cười?

“Hồi chủ tử, thi thể của Quy vương đã được đưa lên xe, vài ngày nữa sẽ về đến kinh thành…”

“Không còn kịp rồi!” Lục Uyên híp mắt, “Đợi đến lúc đó thì đã không còn kịp rồi.”