Cùng Quân Đi Về

Chương 63

Edit: Siu Nhơn Mèo

Thị vệ ai oán nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Ngôn, bổ sung thêm một câu: “Còn phải nghe lời nội tử, không nghe lời là sẽ bị mắng.”

Một trăm tám mươi ba, bắt Quy vương.

“Ngươi đùa bỡn bản Vương?!” Nhìn ngọc lưu ly quy trong tay, con rùa vô tội thảnh thơi nằm trong lòng bàn tay gã, khiến Quy vương không khỏi nghĩ rằng con rùa đen này đang giễu cợt gã.

Quy vương giận đến run người, hung hăng quăng mạnh miếng lưu ly quy xuống đất, căm hận nhắm nghiền hai mắt: “Muốn giết muốn xẻo gì thì cứ việc.”

Nhưng qua một hồi lâu Quy vương cũng không nghe thấy tiếng chém giết như trong dự đoán của gã, chỉ nghe thấy tiếng lầm bầm.

Mở mắt ra thì thấy, có một người mặc đồ đen ngồi xổm trong góc, đang nâng lấy con rùa đen kia lầm bầm nói: “Nó không đáng yêu à? Sao lại tùy tiện ném đi như vậy chứ? Đây là vật mà ta dùng tặng cho phu nhân tương lai, ngươi không cần thì trả lại cho ta…”

Quy vương: “…”

Thị vệ dường như cũng có phần không biết nói gì, đè vai Quy vương, dẫn gã đến bên cửa sổ: “Bảo bọn họ đầu hàng.”

Bên ngoài khách điếm đã có vô số người chết, so với những thuộc hạ có chuẩn bị mà đến của Tiết Minh, người và ngựa của Quy vương phủ thương vong lớn hơn cả.

“Nếu ta nói không thì sao?” Quy vương cắn răng.

“Vậy thì giết ngươi.” Thị vệ rạch ra trên cổ gã thêm một vệt máu, máu ứa ra từ trong kẻ hở da thịt rồi chảy xuống.

“Đau, đau, đau!” Quy vương la lên, “Ngừng tay hết cho ta!”

Tiết Minh chẳng biết nhảy vào cuộc chiến từ khi nào, gã vung tay lên: “Đầu hàng, bỏ binh khí xuống sẽ được bỏ qua, phản kháng thì giết bất luận tội!”

“Những nhóm binh khác đang ở đâu?”

“Ờ thành, thành Bắc…”

“Đừng hòng giở trò!” Thị vệ đưa tay lần mò trong ngực gã, sau đó móc ra một tấm lệnh bài, sau khi nhìn thấy rõ chữ trên đó, khẽ nhếch đuôi lông mày ném lệnh bài ra ngoài cửa sổ, “Tiết Minh, nhận lấy.”

Tiết Minh tiếp lấy lệnh bài rồi phi người lên ngựa, đợi lệnh của thị vệ.

“Đến thành Nam.”

“Không phải! Không phải thành Nam!” Quy vương hoảng sợ trừng to hai mắt, những gã cũng chỉ có thể phí công nhìn những tên thân vệ của mình bị binh sĩ của Tiết Minh giết hoặc bắt đi, nhìn theo Tiết Minh mang theo đám người di chuyển về hướng thành Nam.

“Không phải là không phải cái gì?” Thị vệ cười khẽ, “Không bằng chúng ta tâm sự một chút?”

Thị vệ nháy mắt, Ám Tam cầm một sợi dây dài đến trói Quy vương lại, lại dùng một miếng vải xô tùy tiện cầm máu cho gã.

Quy vương bị ép quỳ xuống đất, ngẩng đầu nhìn thị vệ lúc này đang lui lại vài bước đến ngồi trên ghế, nhìn người tự xưng là tiểu Hầu gia kia cũng buông bàn tay đang che mặt xuống, bước ra đứng phía sau thị vệ.

Khuôn mặt của tiểu Hầu gia… Tròng mắt Quy vương co rút lại, gã nhớ đó là tiểu thái giám bên người Hoàng huynh… Gã vẫn còn nhớ khi bé bởi vì gã bắt nạt tiểu thái giám nọ, liền bị Hoàng huynh dạy dỗ.

Lẽ nào thị vệ đeo mặt nạ sắt kia là… Nhưng sao có thể? Quy vương tự giễu lắc đầu, người ở ngôi cửu ngũ chí tôn đó, sao có thể mạo hiểm thân mình mà đến đây được? Nếu đổi lại là gã ngồi trên vị trí kia, chắc chắn sẽ ở trong kinh thành hưởng thụ phồn vinh phú quý, hưởng thụ mỹ nữ và các món ngon… Ai lại chạy đến cái nơi chim không thèm ị này chứ!

Quy vương hận, gã sao có thể không hận cho được! Thân là đệ đệ ruột của đương kim thánh thượng, vậy mà gã chỉ có thể được phân đến một mảnh đất phong cằn cỗi.

Gã không cam lòng, cho nên gã mới muốn tạo phản… Dựa vào đâu? Dực vào đâu! Dựa vào đâu mà gã không thể làm Hoàng đế?!

Trong phút chốc gã ngẩn người, nếu mẫu hậu nói không sai, thì chẳng phải Hoàng huynh và Tiết Minh như nước với lửa sao? Nhưng những người vừa rồi là binh sĩ dưới trướng Tiết Minh, có khi nào những người đó không phải là phụng theo Hoàng mệnh, mà là… Tuân theo lệnh của người khác hay không?

Quy vương lần nữa ngẩng đầu quan sát thị vệ đeo mặt nạ sắt và thái giám bên cạnh. Nếu ngay cả thái giám bên người Hoàng huynh mà người này cũng có thể cấu kết, vậy chắc chắn cũng nắm giữ thực lực có thể chống lại Hoàng huynh!

Một trăm tám mươi tư, giao dịch.

“Vị đại nhân này.” Quy vương vứt bỏ tôn nghiêm, nịnh nọt nói, “Ta có một bí mật có thể lật đổ triều Đại Dục, ngài có muốn biết hay không?”

“Ồ?” Thị vệ nghiêng đầu nhìn gã, giọng điệu nghiềm ngẫm, “Nhưng nếu ta không có hứng thú thì sao?”

Quy vương nhờ những lời này mà cho rằng suy đoán của mình là đúng.

Gã vội vàng lếch gối về trước, ngẩng mặt nói: “Đại nhân, ta giao tin tình báo cho ngài, ngài thả ta ra.”

“Đơn giản vậy à?” Thị vệ híp mắt, “Ngươi không muốn nắm giữ nửa giang san Đại Dục?”

Đôi con ngươi Quy vương chuyển vòng: “Nếu tiểu Vương có ý nghĩ này, thì sao lại lưu lạc nơi đây, ta chẳng qua là muốn cho Hoàng huynh của ta nếm thử trái đắng mà thôi. Còn giang sơn ấy à… Đại nhân lên ngồi là được rồi.”

“Nhưng ta không tin được ngươi.” Thị vệ vẫn lắc đầu, nhìn thoáng qua Ám Tam, “Giết.”

Ám Tam vô cùng vui vẻ, người này xém chút nữa đã quăng bể rùa của mình, cho dù biết là diễn kịch nhưng mà hù dọa gã một chút cũng tốt. “Rắc rắc” hai tiếng, Ám Tam bẻ bẻ cổ tay làm bộ muốn ra tay.

“Đừng, đừng, đừng! Ta nói!” Quy vương nhỏ gionhj nói, “Ta chỉ có thể tiết lộ bấy nhiêu thôi… Liên quan đến dòng máu của Thái tử.”

“Thái tử?” Thị vệ dường như có hứng thú, cong ngón tay gõ gõ lên tay ghế vịn, “Có điều, tin tức này nếu chỉ có một mình ta biết thì cũng coi như có giá trị, nhưng nếu như có thêm người khác biết…”

“Không, không, không!” Quy vương vội vã lắc đầu, “Chuyện thật mười phần, ngay cả Vương phi cũng không biết, người duy nhất biết được cũng chỉ có trưởng tử của tiểu Vương, nhưng nó đã…” Quy vương có hơi tức giận, “Đã bỏ mạng.”

“Nếu đã vậy, thôi thì ta cứ nghe một chút xem bí mật về dòng máu của Thái tử đi.”

Khóe môi Quy vương cong lên thành một nụ cười gian xảo: “Nếu đại nhân biết chuyện này, thù cũng sẽ rõ… Tiết Minh không phải là người có thể tin tưởng.”

“Tiết tướng quân à?” Thị vệ lẩm bẩm nói, “Vậy ra giá trị tin tức này của ngươi còn lớn hơn ta nghĩ.”

Quy vương còn đang muốn mở miệng, thị vệ liền khoát tay áo: “Nơi này tai vách mạch rừng, không bằng mời Vương gia đến chỗ của ta rồi lại nói tiếp?”

Quy vương chưa kịp gật đầu, gãy đã tê rần, ngay tức khắc lâm vào bóng tối.

Một trăm tám mươi lăm, lộ mặt.

Lúc Quy vương tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một cái tháp mềm, cả người bủn rủn không sức.

Bốn phía là tường đá, nến được thắp sáng, mắt gã cũng dần dần thích ứng được với ánh sáng, đường nhìn dần rõ hướng về người trước mặt.

“Tỉnh rồi à?” Người nói là thị vệ đeo mặt nạ sắt, trang phục của y vẫn không đổi. Quy vương thầm nhủ, nếu trước đó là vì giả dạng để tiếp cận mình, nhưng nay đã đổi nơi chốn, y vẫn là bộ trang phục đó, rõ ràng là không muốn để cho mình nhìn thấy mặt thật của y.

Chẳng lẽ… Người này là người mình quen?

Nhưng nghĩ đến đây thì trong lòng Quy vương lại dấy lên hi vọng, người này không cho mình thấy mặt y, là do không muốn mình biết được bí mật của y, mà người chết thì sẽ không làm lộ bí mật, có phải cũng có nghĩa là… Mình có khả năng được thả ra ngoài?

“Đại nhân, ta ngủ bao lâu rồi?”

“Bảy ngày.” Thị vệ nghiêng đầu nhìn gã, Thẩm Ngôn vẫn đứng sau lưng y.

Vậy mà đã ngủ mê man tận bảy ngày, Quy vương không dám tin.

“Chúng ta đang ở đâu đây?”

“Nơi ở của ta.” Thị vệ không còn hứng thú đùa gã, “Ngươi còn có điều gì muốn nói nữa không? Không nói thì ta đi đây, đang bận.”

“Đừng, đừng, đừng.” Quy vương hoảng hồn, “Bí vật về dòng máu của Thái tử…”

“Ta đã sai người điều tra, là giả.” Thị vệ không kiên nhẫn nói, “Ngươi còn điều kiện nào khác có giá trị hơn để trao đổi không?”

Quy vương ngẩng ra, sao có thể là giả?

Gã nghĩ vậy, cũng không nén được mà nói ra miệng.

Thị vệ cười nhạt: “Tại sao không thể là giả, không giấu ngươi, ta có một đệ đệ vô lương tâm, gã là con của mẫu thân với nam nhân khác sinh ra, lẽ nào cũng có nghĩa là ta và phụ thân không có quan hệ máu mủ à?”

“Đây…” Quy vương nào dám gật đầu, gã nghe ra được thị vệ không thích đệ đệ của y, thuận theo nói, “Tất nhiên là không, đó là do tên đệ đệ tạp chủng kia của đại nhân có dòng máu không tinh khiết, có quan hệ gì với đại nhân đâu?”

Quy vương vừa nói vừa vội nghĩ trong đầu, chẳng lẽ… Đây là ván cờ mà Hoàng huynh và mẫu hậu bắt tay nhau bày ra? Nhưng thấy thị vệ muốn đi, trong tình thế cấp bách gã cũng không kịp suy nghĩ sâu xa, vội nói: “Ta có tiến vật của Nhu Nhiên vương, cầm lấy tín vật này, đại nhân có thể liên kết với Nhu Nhiên, trong ngoài phối hợp, đánh cho Hoàng huynh trở tay không kịp.”

“Ồ?” Thị vệ cười ý vị thâm trường, “Tín vật đâu?”

“Tín vật đang ở thông bảo tiền trang*.” Quy vương khẽ cắn môi, gã biết nếu không nói ra hết tất cả, mình sẽ không chiếm được sự tin tưởng của thị vệ, bèn nói ra toàn bộ, “Mang tín vật giao cho chủ nhân của một tiệm cầm đồ, đó là nơi Nhu Nhiên thư từ qua lại. Nếu đại nhân cần, ta có thể đích thân đến kinh thành hẹn người của đối phương ra…”

*Thông bảo tiền trang: Tiền trang là một loại ngân hàng thời cổ đại. Thông bảo tiền trang (editor nghĩ) là loại dịch vụ giữ đồ quý, tương tự như dịch vụ két sắt vật tư ngân hàng hiện nay.

“Ám Tam.”

Một bóng đen rơi xuống quỳ gối trên đất, hai tay ôm quyền.

“Đến tiệm cầm Thiên Nhất.”

“Làm sao ngài biết?!” Quy vương hít một ngụm khí lạnh, gã tận lực giấu đi tên tiệm cầm, nhưng sao thị vệ này lại biết? “Các hạ đến cùng là thần thánh phương nào?”

Ám Tam lĩnh mệnh rời đi, lúc này chỉ còn lại thị vệ mặt nạ sắt và Thẩm Ngôn ở đây.

“Không dám nhận là thần thánh, người thường mà thôi.” Thị vệ nhún vai, “Phải làm nhiều việc, không có ngày nghỉ, cũng không ai phát tiền công cho, thiên tai trách ta, nhân họa cũng là lỗi của ta, còn phải đề phòng tiểu nhân, khó lắm, khó lắm.”

Thẩm Ngôn kiềm không được mà phụt cười ra tiếng, thị vệ ai oán nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, bổ sung thêm một câu: “Còn phải nghe lời nội tử, không nghe lời là sẽ bị mắng.”

Nội tử – Thẩm Ngôn: “…” Dấn thân vào nguy hiểm mà còn nói lý lẽ à? Đừng nói là đã dọa hắn sợ một phen, chẳng lẽ lại đi cảm kích người kia đã không màng nguy hiểm à?

Quy vương càng nghe càng mơ hồ, đó là chức vụ gì vậy? Thiên tai cũng đổ lên người y? Chẳng lẽ là khâm thiên giám*?

*Chú thích của tác giả: Khâm thiên giám: Chức vụ có từ đời nhà Minh. Chịu trách nhiệm quan sát thiên văn, dự báo thời tiết, làm lịch.

“Xin hỏi đại danh của các hạ?”

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của thị vệ đặt lên tấm mặt nạ sắt.

Quy vương thấy có hi vọng, càng cung kính mà quỳ gối trên tháp mềm: “Thuộc hạ nguyện làm trâu làm ngựa cho đại nhân, lật đổ tên hôn quân Lục Uyên, xây dựng lại thịnh thế.”

“Ồ?” Thị vệ cười khẽ, bàn tay chụp lên nút buộc mặt nạ, chậm rãi tháo xuống, lộ ra khuôn mặt sau lớp mặt nạ. Trên khuôn mặt anh tuấn kiên nghị tràn ngập nét cười đùa và lười biếng, nhưng hơn thế nữa chính là nét uy nghiêm làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Từ trong ánh mắt khiếp sợ và tuyệt vọng của Quy vương, Lục Uyên chậm rãi nói: “Biệt lai vô dạng*, mỗi lần gặp mặt là thập đệ lại khiến vi huynh có thêm nhận thức mới về đệ, cần phải tiếp tục duy trì.”

*Biệt lai vô dạng: Một câu hỏi thăm: Đã lâu không gặp, người có khỏe không?