Cùng Quân Đi Về

Chương 75

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Siu Nhơn Mèo

Hoàng đế có lẽ đã định trước không thể nào làm một thánh nhân cao thượng tâm không vướng bụi trần, nhưng lại có thể làm một minh quân.

Hai trăm mười chín, ngày trở về.

Lúc ăn cơm tối, Lục Uyên lại đột nhiên mở miệng hỏi: “Khi nào các ngươi khởi hành?”

Lục Kiêm hơi bất đắc dĩ: “Lần này chủ yếu là ra ngoài giải sầu một chút, có thể mấy ngày nữa là chúng ta đã phải hồi kinh.” Có thể gặp được phụ Hoàng và tổng quản, đúng là niềm vui baats ngờ, nghĩ như vậy, Lục Kiêm lập tức cẩn thận dè dặt lại, “Phụ thân… Người và tổng quản sẽ không dọn nhà đi đó chứ?”

Lục Uyên không nói gì mà trừng mắt nhìn nó, Lục Kiêm kiên trì hỏi: “vậy chúng ta… Sau này vẫn có thể đến đây chứ?”

Rõ ràng là đã thành gia lập nghiệp, nhưng cứ hễ ở trước mặt Lục Uyên, Lục Kiêm lại như một đứa trẻ, ý muốn buông thả, muốn làm nũng hòa cùng với thói quen thận trọng trước giờ, có vẻ không được tự nhiên.

Thẩm Ngôn ngồi một bên nhìn rất vui, phỏng chừng Lục Uyên cũng không thấy quen, buông xuống tầng thân phận kia, phụ tử nhà bình thường nên sống chung với nhau như thế nào?

Lục Uyên vừa bực mình vừa buồn cười, y và Thẩm Ngôn có thể đi đâu được?

Trước đây không nói cho Lục Kiêm cũng không nói cho bất cứ một ai khác, chẳng qua là để cho bọn họ buông lòng. Đây cũng chính là lý do vì sao y chọn giả chết mà không phải là thoái vị, y mà còn sống trong lòng người thiên hạ một ngày, thì sẽ có người vì y mà sinh ra lòng không phục với tân đế.

Mà đứa nhỏ, cũng chỉ đến khi ý thức được mình không còn đường lui nữa, mới có thế học được độc lập và trưởng thành một cách chân chính.

“Phụ thân?”

Lục Kiêm lom lom nhìn theo Lục Uyên đứng dậy, mà Lục Uyên chỉ ném ra một câu nói ——

“Vậy đợi đến mười sáu rồi lại đi.”

Mười, mười sáu?

Lục Kiêm gãi gãi cằm.

Tôn Minh oản cười đẩy nó một cái: “Ngốc, mười lăm là trung thu đó.”

Lục Kiêm mạnh đứng lên, lắp bắp nói: “Cha, cha, vậy chúng ta mười bảy mới hồi kinh!”

Mười rằm trăng náu, mười sáu trăng treo, ngoại trừ ăn bánh trung thu thì còn phải cùng nhau thưởng trăng tròn nhất nhất kia mới được.

Hai trăm hai mươi, thiếu phu nhân.

Được phụ Hoàng mời ở lại trung thu, Lục Kiêm như hăng máu gà, nghĩ đến ngày kia đã là mười lăm, lại thầm nghĩ nhất định phải xử lý sạch sẽ chuyện nhà họ Tôn ngay trong ngày mai.

Nó cúi đầu nhìn lọn tóc đen xõa tung trong lòng bàn tay nó, lại khẽ thở dài một hơi.

Nguyện kiếp sau không sinh ra trong nhà Đế vương… nếu nó không phải là Hoàng đế, Minh Oản cũng không cần phải thu liễm tính tình, gắng gượng ở trong cung mà chịu thiệt thòi về mình.

Vốn dĩ nó hành sự đều quen lấy phụ Hoàng là tiêu chuẩn, muốn học theo phụ Hoàng tính toán thấu đáo, muốn học theo phụ Hoàng mưu thâm kế chuẩn… Nhưng bàn cờ năm quân của phụ Hoàng đã nhắc nhở nó, không quan tâm đến việc dùng phương thức gì, chỉ cần bảo vệ tốt thiên hạ này, bảo vệ tốt lê dân bách tính, bảo vệ tốt người trong lòng mình.

Hoàng đế có lẽ đã định trước không thể nào làm một thánh nhân cao thượng tâm không vướng bụi trần, nhưng lại có thể làm một minh quân.

Lục Kiêm khẽ nắm lại đuôi tóc Minh Oản, cúi người đặt lên trán nàng một cái hôn, xoa nhẹ nếp nhăn giữa hai đầu mày.

Hôm sau, Lục Kiêm vừa rạng sáng đã dẫn theo hai người Trình, Hạ đến huyện nha cũng không hề biết, nó vừa ra khỏi cửa không bao lâu thì Lục Uyên cũng theo ra cửa.

Quản gia tò mò hỏi Thẩm Ngôn đang bận rộn trong nhà bếp: “Lục gia đi đâu vậy?”

Đầu mày khóe mắt Thẩm Ngôn ánh lên ý cười: “Dầu gì cũng là nhi tử của y, y lo lắng.”

“Nhưng mà thiếu gia cũng rất có tiền đồ.” Quản gia cảm thán nói, hai vị đại nhân kia ngay cả Tôn tri phủ cũng phải kính nể ba phần, nhưng Lục thiếu gia lại có thể khiến cho bọn họ cúi đầu nghe lệnh. Quản gia cũng nhìn rõ được tình cảm giữa Lục Kiêm và Thẩm Ngôn cũng chẳng kém gì so với Lục Uyên, nên mới dám không chút kiêng kỵ gì mà nói: “Lão gia trước kia sao không ở chung với thiếu gia, lại dời đến trấn này?”

“Ông có muốn đoán thử một chút hay không? Có điều ông đoán rồi ta cũng sẽ không nói cho ông biết đúng sai.” Thẩm Ngôn cong khóe môi, ánh mắt nhìn về phía quản gia lại làm cho quản gia thoáng giật mình.

Trong nháy mắt đó, quản gia dường như cảm nhận được áp lực bắn tới từ trên người vị lão gia trước giờ vẫn luôn hòa ái dễ gần này. Nhưng chỉ là trong một cái chớp mắt mà thôi, sau khi sự lạnh lẽo nơi sống lưng rút đi, lão gia vẫn là vị lão gia cười híp mắt trước giờ.

“Lão gia lại trêu ghẹo lão nô.” Quản gia cười khan nói.

“Thẩm thúc, ta có thể vào không?” Giọng nữ truyền tới từ cửa nhà bếp giúp quản gia giải vây, quản gia ngoáy đầu nhìn, thì ra là phu nhân của thiếu gia.

“Chào buổi sáng thiếu phu nhân, lão nô không quấy rầy nữa.”

Chờ uản gia đi rồi, Tôn Minh Oản mới bước đến bên cạnh Thẩm Ngôn: “Ta có thể giúp được gì không?”

“Đương nhiên có.” Thẩm Ngôn nhìn bộ y phục đỏ và tụ sáo* mà nàng lấy từ chỗ nha hoàn, mỉm cười, “Định làm bánh trung thu, ta đang lo không có ai giúp ấn khuôn đây.”

*Tụ sáo:

Hai trăm hai mươi mốt, Lục mỗ nhân.

Bên trong huyện nha, Lục Kiêm giải trang làm trợ tá, nghe hai cha con nhà họ Tôn đổi trắng thay đen ngay trên công đường.

Lúc Lục Kiêm nghe Tôn Hoán Lâm nói trên tay đang giữ chứng cứ Lục Uyên hối lộ Trình Dục, bút lông trong tay run lên làm vẩy ra trên tờ giấy trắng một giọt mực đậm. Mà Đổng Phương không biết được chân tướng, lại nhịn không được mà vuốt mồ hôi thay cho Lục Hành Chỉ.

Trình Dục bị tố cáo lại không biết là nên khóc hay nên cười, khi Tôn Hoán Lâm bước lên trước, ngón tay xém chút nữa chỉ thẳng vào mũi mình, Trình Dục nghe thấy Tôn Hoán Lâm đặt câu hỏi —— “Ngươi có dám nói, ngươi chưa từng nhận bất cứ tiền bạc hay lễ vật gì từ tay Lục Hành Chỉ hay không?”

Lục Kiêm đột nhiên chú ý đến một chi tiết, Tôn Hoán Lâm nhìn thì như đang phẫn nộ, mà ánh mắt lão lại thường xuyên bay đến đáp trên người mình, ngay cả vị Tôn gia nữ kia, một đôi mắt hạnh lộ bên ngoài khăn che mặt cũng thường thường mang theo chút xấu hỗ lẫn e dè mà nhìn về phía mình.

Lục Kiêm tức khắc rùng mình, hành tung của mình bị bại lộ rồi?!

Hạ Tử Du không vừa mắt, dùng cán bút hất tay Tôn Hoán Lâm ra: “Nhân thì đã có sao?”

Tôn Hoán Lâm giật mình, liền nghe Hạ Tử Du nói: “Không riêng gì Trình Dục, ta cũng đã từng nhận tiền tài lễ vật từ Lục lục gia, ngươi định như thế nào?”

Lục Kiêm bỗng nhiên ý thức được chuyện hôm nay không đơn giản chút nào, nếu Tôn Hoán Lâm làm lộ ra thân phận của mình, nó sẽ không thể nào ở lại Thẩm phủ đến mười lăm, mười sáu.

“Đại nhân.” Lục Kiêm đi tới cạnh Trình Dục, nhẹ giọng nói mấy câu.

Trình Dục ngay lập tức hiểu rõ, gõ đường mộc*.

*Đường mộc:

“Việc này liên quan đến danh tiết của Tôn tiểu thư, không thích hợp thẩm tra xử lí ở đây, đúng sai phải trái việc này như thế nào bản quan nhất định sẽ minh xét, đợi khi có kết quả sẽ bố cáo với bàng dân.”

“Đại nhân!” Đột nhiên, ngoài cửa có mấy nữ tử lớn tiếng gọi họ, “Lục gia không phải là người phụ tình bạc nghĩa, cũng chưa từng hại người khác, xử sự rộng lượng nhân hậu, mong đại nhân minh giám.”

Trình Dục gật đầu: “Bản quan sẽ xử lý công bằng.”

Tôn Hoán Lâm thật không ngờ sẽ có nhiều biến cố như vậy, sau khi Trình Dục đứng dậy, đột nhiên hô lên: “Một đương sự khác của việc này là Lục Hành Chỉ, sao y lại có thể không đến hầu? Hạ quan quả thật nghi ngờ về tính công chính của hai vị tuần án đại nhân.”

Trình, Hạ, Lục đều nhướng mày, người này có phải là chán sống rồi không?

Vừa định khiển trách, lại nghe thấy một giọng nói lẫn chút ý cười chen vào: “Lục mỗ đây cũng không biết Tôn tri phủ lại thương nhớ ta đến vậy đấy, nhưng Lục mỗ chẳng qua chỉ là một kẻ dân thường, Tôn tri phủ còn muốn tiến cử thảo dân làm Hoàng thương, thảo dân cũng đành lực bất tòng tâm. Tuy nói… Tiểu thư nhà họ Tôn làm tài nhân trong cung, như hậu cung không thể can chính là quy củ của tổ tông, tuy rằng thảo dân không đọc nhiều sách nhưng cũng không phải là không hiểu lý lẽ, lần này cũng không khiến Tôn tài nhân khó xử.”