Cùng Quân Đi Về

Chương 8

Edit: Siu Nhơn Mèo

Hắn chỉ hi vọng sau này khi tiểu Thái tử đã lớn, vẫn còn có thể nhớ, đã từng ngồi trên vai Lục Uyên ngắm hoa đăng.

Hai mươi hai, ngắm hoa đăng.

“Nhìn bên kia.” Lục Uyên chỉ vào hoa đăng ở phía xa xa.

Tiểu Thái tử nôn nóng đến độ giậm chân, nó vẫn còn quá thấp, chỉ có thể xem hoa đăng qua khe hở trong biển người.

Thẩm Ngôn chú ý thấy, ngồi xổm xuống: “Tiểu công tử, nô tài cõng ngài nhé.”

Già dặn đến đâu thì vẫn là một cục nhỏ tròn tròn, sự tò mò với hoa đăng đã khiến nó quên mất đủ các loại dò xét với Thẩm Ngôn trước kia.

Mở ra hai tay, leo lên lưng Thẩm Ngôn.

Lục Uyên nhìn nó, chờ sau khi tiểu Thái tử ngồi vững vàng trên cổ Thẩm Ngôn rồi. Y mới nói: “Lễ nghi cha dạy con đâu rồi?”

Tiểu Thái tử hé môi.

Thẩm Ngôn đang muốn nói khó lắm mới có dịp ra ngoài chơi, làm càn một chút cũng không sao. Thế nhưng, rất nhanh đã nghe thấy một tiếng rất nhỏ truyền tới từ trên đỉnh đầu: “Đa tạ.”

Thẩm Ngôn kinh ngạc nhìn về phía Lục Uyên, đã thấy Lục Uyên hài lòng gật đầu, đỡ lấy lưng nhi tử, kể cho nó và Thẩm Ngôn nghe về những điển cố mà họ chưa biết đến.

Một lớn một nhỏ nghe đến mê mẩn, Thẩm Ngôn cũng không chú ý tới bởi vì cục tròn béo trên lưng, mà trán của hắn đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Kỳ thực nếu có chú ý tới cũng không hề gì, việc của thái giám vốn chính là hầu hạ người trên. Có cái khổ cái mệt gì mà chưa từng chịu? Việc này đã là gì đâu.

Thế nhưng Lục Uyên lại vỗ vỗ Thẩm Ngôn: “Ta cõng một lát.”

Lúc này không chỉ Thẩm Ngôn giật mình, ngay cả tiểu Thái tử cũng cứng cả người.

“Cha, con, con xuống dưới tự đi là được ạ.”

Lục Uyên vươn tay ôm lấy nó từ trên người Thẩm Ngôn, sau đó nhấc nó lên ngồi trên đầu vai.

Tiểu Thái tử kích động đến mặt cũng đỏ rần, lắp bắp nói: “Cảm tạ cha.”

Thẩm Ngôn thấy thế cũng cười, nếu vẫn luôn được như giờ thì tốt biết bao.

Không có cục tròn béo, Thẩm Ngôn liền bắt đầu lo liệu việc ăn uống.

Đút Lục Uyên một miếng, đút tiểu Thái tử một miếng.

Hai lớn một nhỏ vừa nói vừa cười, không nói việc nước chỉ nói đến những chuyện thú vị về phong thổ địa lý. Chọc cho tiểu Thái tử ngửa tới ngửa lui, bột bánh bơ rơi đầy trên đầu vai Lục Uyên. Thẩm Ngôn giúp y phủi, lại bị Lục Uyên thuận thế nắm tay.

Hai người đứng giữa đám đông rộn ràng nhốn nháo, nhìn qua thì như đang nghiêm túc nói chuyện, nhưng phía dưới ống tay áo rộng dài, mười ngón lại càng ngày càng đan chặt. Lòng bàn tay nóng lên dán chặt vào nhau, nóng đến mức vành tai Thẩm Ngôn đỏ hết cả lên, nóng đến mức khóe môi Lục Uyên không nhịn được mà khẽ cong.

Hai mươi ba, hứa tâm nguyện.

Ba người vừa đi vừa ăn, dạo hết toàn bờ sông, cuối cùng dừng chân trước một quầy hàng.

“Ông chủ, lấy cho hai ngọn hoa đăng.” Lục Uyên thả tiểu Thái tử xuống, vỗ vỗ lưng nó, ý bảo nó tiến lên, “Tự chọn một cái đi.”

Tiểu Thái tử chọn đi chọn lại nửa ngày, chọn được một đèn rồng khí phách mười phần.

Lục Uyên thì chọn một ngọn đèn hoa sen tinh xảo.

Sau đó, y mượn bút mực từ ông chủ.

Hai cha con tách ra đứng ở hai đầu, trước khi viết tiểu Thái tử còn len lén nhìn về phía Lục Uyên, thấy phụ hoàng không nhìn mình, mới vội vàng viết xuống nguyện vọng của nó.

Lục Uyên không nhìn thấy, nhưng không có nghĩa là Thẩm Ngôn vẫn luôn quan sát tỉ mỉ không chú ý, thấy vậy chỉ có thể khẽ thở dài một hơi. Thiên gia vô phụ tử, lời Lục Uyên nói lúc nào cũng đúng. Hắn chỉ hi vọng sau này khi tiểu Thái tử đã lớn, vẫn còn có thể nhớ, đã từng ngồi trên vai Lục Uyên ngắm hoa đăng.

“Cha, con đi thả hoa đăng trước nha.”

“Đi đi.” Lục Uyên biết xung quanh có ám vệ, tất nhiên không lo lắng cho Thái tử nữa.

Chờ Thái tử chạy đi rồi, y đưa bút cho Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn tiếp nhận, đang muốn bỏ qua một bên, lại bị Lục Uyên gõ đầu: “Ngốc, là để ngươi viết.”

“Nô, nô tài viết?”

Lục Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, nắm tay hắn kéo đến bên cạnh nguyện vọng của y: “Chúng ta cùng nhau ước.”

“Nô tài mong gia có thể… Bình an vui vẻ, phúc thọ an khang.”

“Vậy thì xóa câu trước đi, bởi vì ta cũng mong A Ngôn vui vẻ khỏe mạnh.”

Vì vậy ở ngay bên cạnh câu “ Mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an” mà Lục Uyên đã viết kia. Thẩm Ngôn cũng nghiêm túc hạ bút —— “Bình an vui vẻ, phúc thọ an khang.” Tám chữ to.

Ông chủ chạy sang lấy lại bút mực liếc mắt nhìn, vui vẻ: “Hai vị công tử là huynh đệ sao? Mấy chữ này viết thật là giống nhau.”

Không hoảng hốt như Thẩm Ngôn, Lục Uyên bình tĩnh gật đầu: “Là huynh đệ.”

Sau khi nói xong, Lục Uyên kéo Thẩm Ngôn đang sắp ngất đi về phía bờ sông, đợi cách xa ông chủ quán rồi mới nói: “Đến nỗi này luôn sao? Làm huynh đệ của gia có thiệt chỗ nào đâu.”

Nào chỉ là không thiệt, mà còn là giảm thọ.

Thẩm Ngôn vẻ mặt đau khổ nói: “Gia, nô tài nhát gan, Người đừng dọa ta.”

Lục Uyên cười tủm tỉm khom lưng ghé vào tai hắn: “Không làm huynh đệ, vậy thì làm khế huynh đệ đi.”

Hai mươi bốn, cầu trời phù hộ.

Bọn họ không đi về hướng tiểu Thái tử, mà cố ý cách ra một khoảng xa.

“Gia, Người biết tiểu Thái tử ước gì không?” Không phải hắn châm ngòi ly gián, chỉ là giữa Hoàng thượng và Thái tử, hắn chắc chắn đứng về phía Hoàng thượng, thường xuyên nhắc nhở Lục Uyên mới được.

“Không gì ngoài ngôi vị, quyền thế này kia.” Lục Uyên đánh cái ngáp, “Năm đó gia lớn cỡ nó cũng nghĩ tới những thứ đó.”

“Biết vì sao gia chỉ ước hai điều này không?” Một vì nước, một vì y và người đang ở cạnh y này.

Thẩm Ngôn lắc đầu, đang khi nói chuyện cả hai đã đến bờ sông. Hắn vốn nghĩ rằng Lục Uyên sẽ ước triều đình trong sạch, bốn biển thần phục.

Lục Uyên nhướng mày, có chút điệu thấp: “Bởi vì những thứ khác gia đều có thể tự mình làm được, duy chỉ có hai điều này…”

Y và Thẩm Ngôn cùng thả hoa đăng xuống nước.

Nhìn ngọn đèn trôi lơ lửng trên mặt sông, Lục Uyên nắm tay Thẩm Ngôn, thành kính nói: “Hi vọng ông trời ngài có thể phù hộ Lục Uyên.”