Cưỡng Chế Hoan Sủng: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 85: Chung Gia Bắt Người!

Edit: Quân Ly

Ngày hôm sau, Vô Thanh đang chuẩn bị giúp Dạ Mộc khai thông nội lực, một đám người lại tới cửa.

Chung gia là thế gia mạnh nhất trong tam đại thế gia, hoành hành ngang ngược, tuy rằng một năm gần đây có thu liễm, nhưng là bị người khi dễ không phản kích cũng không phải tác phong của bọn họ.

Chung phu nhân tự mình dẫn người tới, hôm trước bị Dạ Mộc dọa chạy, sau khi trở về nàng nghĩ như thế nào đều không đúng, hôm nay là tới đập phá!

"Đi tìm người cho ta! Còn có nghiệt chủng kia!"

Nàng ra lệnh một tiếng, đám người liền bắt đầu đập phá, võ tăng không dám đả thương người, lại phòng không được, cho nên người bên ngoài liền vào được.

Vô Thanh nghe được tin tức liền cảm thấy khó xử, bởi vì phụ nhân kia còn chưa có tỉnh.

Dạ Mộc nói,

"Không bằng như vậy, ngươi chuyển chút nội lực cho nàng ấy, để nàng tạm thời tỉnh lại, chúng ta biết rõ ràng tình huống rồi lại quyết định."

Vô Thanh gật gật đầu, hắn tu luyện Thanh Tâm Quyết, chỗ tốt nhất chính là ôn hòa.

Sau khi hắn đánh thức phụ nhân, Dạ Mộc đem hài tử ôm đến bên người nàng, mặt mày nàng thoáng chốc trở nên ôn nhu.

Mấy ngày nay đứa nhỏ này đều là ăn sữa dê, nhưng cũng không có việc gì, Dạ Mộc hỏi nàng,

"Ngươi là ai? Ngươi biết chữ không? Hiện tại có chút việc cần hỏi ngươi, Chung gia tới cửa rồi."

Vừa nghe đến Chung gia, sắc mặt phụ nhân liền thay đổi, sau đó gật gật đầu, cầu xin nhìn bọn họ, nàng quả nhiên là người câm.

Dạ Mộc lấy tới giấy bút, hỏi nàng,

"Đám người đó nói ngươi là tiểu thiếp trốn đi, ngươi có phải không?"

Nữ tử vội vàng lắc đầu, sau đó nhanh chóng viết mấy chữ xuống giấy.

Hóa ra nàng là quan kỹ, tên là Phương Như, một năm trước hoàng đế đăng cơ, đại xá thiên hạ, nàng mới dùng bạc tích góp chuộc thân, sau đó, nàng liền gặp tiểu thiếu gia Chung gia.

Thiếu gia Chung gia thích nàng, nhưng bởi vì nàng đã làm quan kỹ, Chung gia không cho phép Chung thiếu gia cưới nàng, cho dù là làm thiếp đều không được, chỉ có thể làm ngoại thất.

Mấy tháng trước, nàng mang thai, bởi vì sợ hãi Chung gia muốn bỏ con, cho nên cùng Chung thiếu gia chặt đứt quan hệ.

Ai ngờ hơn mười ngày trước, nàng chuyện mang thai bị Chung gia phát hiện, Chung gia buộc nàng bỏ con, nàng không chịu, vì thế liền nghĩ đi nơi khác tránh đầu sóng ngọn gió.

Trước đó tới chùa vì dâng hương cầu xin cho đứa con của mình, sau đó bị bắt được, dẫn tới sinh non.

Dạ Mộc nhìn, hừ một tiếng,

"Chung gia này thật là xấu! Đến cốt nhục cũng không cần."

Phương Như nghe xong, mặt lộ vẻ bi thương, nàng lôi kéo tay Dạ Mộc, hy vọng Dạ Mộc có thể cứu cứu nàng!

Nàng còn viết —— chỉ cần con không có việc gì, nàng nguyện ý ăn chay niệm phật cả đời, vì con cầu phúc.

Dạ Mộc nhìn Vô Thanh,

"Các ngươi có thu nhận ni cô không?"

Vô Thanh ôn nhu biểu tình có chút rạn nứt,

"Không thu."

Dạ Mộc gãi gãi tóc,

"Tóm lại, chúng ta đi gặp bọn họ trước!"

Chung gia tìm không thấy người, lại không vào được hậu viện, liền ở bên ngoài mắng to.

"Mọi người đến xem này, hòa thượng gì gì đó cưỡng ép giam thiếp thị trong chùa, cũng không biết đánh chủ ý gì!"

Lời nói càng nói càng khó nghe, không ít khách hành hương nghe được động tĩnh nhìn lại đây, sau đó cũng cảm thấy chùa Thiên Thụ thu một thai phụ ở chùa tổn hại đến trang nghiêm của Phật Tổ.

Thời điểm Vô Thanh ra tới liền nghe được thanh âm của Chung phu nhân, không khỏi nhíu nhíu mày,

"Người nào ở trong chùa ồn ào?"

Chung phu nhân đứng trước một đám gia đinh đôi tay chống nạnh,

"Là ta! Vô Thanh đại sư, bổn phu nhân nhìn ngươi tuổi không lớn, đúng là xuân tâm manh động, nhưng ngươi coi trọng ai cũng không nên coi trọng một thị thiếp trốn nhà! Hơn nữa, nàng đang mang thai con của người khác......"

"Làm càn!"

Giữa mày Vô Thanh chợt tắt, lần đầu tiên phẫn nộ như vậy!

"Nơi Phật môn thanh tịnh, sao có thể tha cho ngươi miệng đầy dơ bẩn?"

"Ta dơ bẩn?"

Chung phu nhân thật là đanh đá cười ha hả,

"Rốt cuộc là ta dơ bẩn hay là chính ngươi tâm tư bất chính? Trong chùa có tiểu cô nương không đủ, còn thu một thai phụ, ai biết ngươi tu chính Phật hay là cái gì?"

Vô Thanh tức giận! Mà lúc này, chỉ nghe bang một tiếng, Chung phu nhân bị người tát một cái thật mạnh, tức khắc kêu thảm thiết một tiếng, liên tục lui về phía sau,

"Là ai? Là ai đánh ta?!"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]

Dạ Mộc lắc lắc tay, nhảy đến trước mặt nàng,

"Thật là xin lỗi nha, xuống tay có chút nhẹ, ngươi vừa mới nói cái gì? Nói trong chùa có tiểu cô nương? Ta ở đây, có gì cứ nói thẳng ra này?"

Chung phu nhân che lại mặt, oán hận nhìn nàng,

"Tiểu tiện nhân, ngươi dám đánh ta! Đừng tưởng rằng ngươi là người của bệ hạ liền có thể làm càn! Ta tới bắt thị thiếp trốn đi của nhà mình, cho dù bẩm báo quan phủ cũng là ta có lý!"

Dạ Mộc khí thế không yếu dỗi trở về,

"Thị thiếp trốn nhà, ngươi nói nàng là thị thiếp nhà các ngươi, chứng cứ đâu?"

Lúc này, Phương Như cũng ôm con từ phía sau đi ra, hai mắt đỏ bừng nhìn Chung phu nhân.

Chung phu nhân nhìn thấy Phương Như đã sinh con ra, tức giận đến chết khiếp!

"Muốn chứng cứ đúng không? Được! Ta cho ngươi xem!"

Nói, nàng từ trong hộp lấy ra một cái thư,

"Xem cho kĩ, đây là nàng tự mình ấn dấu tay, còn có thể là giả?"

Thư vừa lấy ra, người xung quanh nghị luận lập tức lớn lên, Dạ Mộc kỳ quái nhìn về phía Phương Như, nhưng sắc mặt Phương Như cũng tái nhợt, lung lay sắp đổ.

Nàng lúc trước vì làm tiểu thiếp của Chung thiếu là ký thư, nhưng sau Chung thiếu gia nói cho nàng bởi vì mẫu thân hắn không đồng ý, thư kia đã bị xé.

Kết quả, thế nhưng không xé?

Chung phu nhân thấy Phương Như ôm hài tử sợ hãi lui về phía sau, liền dào dạt đắc ý.

"Thư này không phải giả! Nàng chính là tiểu thiếp trốn nhà của Chung gia, cái này cùa Thiên Thụ các ngươi không còn lời nào để nói đi? Mang đi!"

Nàng ra lệnh một tiếng, quay đầu nhìn chằm chằm Dạ Mộc,

"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi chờ cho ta, ngươi đánh ta một cái tát, ta sẽ tìm ngươi đòi lại!"

Người Chung gia hướng Phương Như đi đến, mà Phương Như trốn đi, nàng nói không được, ôm đứa con lớn tiếng kêu to, Vô Thanh muốn giúp, nhưng giấy trắng mực đen, chuyện này đã không phải hắn có thể nhúng tay.

"Chậm đã!"

Dạ Mộc nhảy tới trước mặt Phương Như,

"Ta cho các ngươi động thủ sao? Có phải muốn tìm đánh hay không?"

Phương Như vội vàng tránh sau Dạ Mộc, tuy rằng Dạ Mộc rất nhỏ, nhưng lúc này, lại chỉ có nàng nguyện ý vì mình xuất đầu.

Nghe được tiếng đứa nhỏ oa oa khóc, Vô Thanh khẳng định sẽ không để Dạ Mộc ra mặt gánh vác một mình, hắn đứng ra nói,

"Sự tình cụ thể như thế nào, bần tăng sẽ tự mình hướng nghĩa để quan phủ chứng thực, nhưng nàng hiện tại thân thể suy yếu, các ngươi không thể mang đi."

Chung phu nhân không nghĩ tới hòa thượng ngoan cố như vậy,

"Tốt tốt tốt, các ngươi liền chờ ta đi cáo các ngươi đi! Chùa Thiên Thụ này, vừa thấy chính là nơi thu nạp toàn chuyện xấu! Xem ta đi tố cáo các ngươi!"

Thanh âm quá mức sắc nhọn làm Dạ Mộc bực bội, thời điểm đôi tay ngứa khó nhịn, một thanh âm truyền đến.

"Chuyện gì náo nhiệt như vậy?"

Hai mắt Dạ Mộc sáng ngời! Mặc Lâm Uyên tới!

Nàng theo bản năng chạy tới chỗ Mặc Lâm Uyên, mà Mặc Lâm Uyên nhìn thấy Dạ Mộc cũng thật cao hứng, hắn là tới đón Dạ Mộc trở về, không nghĩ tới liền nhìn thấy một màn như vậy..