Cường Hãn Vương Phi Và Vương Gia Phúc Hắc

Chương 70: Ta là ai?

Mộc Họa Lam thật đẹp.

Nàng đẹp một cách khác thường.

Càng không như những thiếu nữ cùng tuổi, xinh đẹp như nắng mới sau cơn mưa chiều, kiêu sa như hoa tươi, mỏng manh vương mình trước gió khiến cho người ta muốn nâng niu muốn chiều chuộng. Nét đẹp của Họa Lam như mặt hồ tĩnh lặng phảng chiếu vạn vật trong một ngày thu se lạnh, âm trầm mà lộng lẫy, như vầng nguyệt soi sáng trong một đêm giông bão, đơn côi nhưng mạnh mẽ.

Nàng kiều diễm, quá kiều diễm.

" Tiểu nữ - Mộc Họa Lam diện kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu. Hoàng Thượng,Hoàng Hậu vạn tuế, vạn vạn tuế "

Họa Lam tiến tới giữa đại điện, sau khi nhìn qua một lượt những gương mặt "thân quen" đang sững sờ,nàng nghiên người cuối mình hành lễ, khóe miệng nhếch lên một vầng diễm lệ. Tiếng nàng vang vọng đập vào bốn bức tường trảm thạch,dội vào trong không gian như tiếng chuông bạc đánh thức người người dự hoa hội.

"Bình thân!"

Con heo béo chỉ kịp mấp mấy một tiếng liền đơ người dõi theo bóng Họa Lam đứng dậy, lui về chỗ ngồi.

- Kia là Mộc Họa Lam sao?

- Không phải nàng ta xấu xí lắm sao?

- Các ngươi chỉ giỏi phán đoán, nàng ta chỉ có cái mã thôi!

- Để ta xem tối nay ngươi diễn trò gì?

Bao lời ban ra tán vào đều lọt vào tai phải Họa Lam chui ra tai trái, nàng thản nhiên ngồi trên ghế của mình nhấp một ngụm trà nóng cũng không thèm ngó ngàng tới Phong Tiêu Chiến ngồi đối diện.

Khách tới một lúc một đông, cả đại điện đã chật cứng người, quan nhỏ ngồi thấp phía xa, quan lớn ngồi giữa đại điện. Nam nam, nữ nữ diện hoa phục lộng lẫy, thỉnh thoảng liếc mắt gởi nhu tình cười cười nói nói, khúc kha khúc khích.

- Cảm ơn chư vị khách quý đã tới đây, thay mặt Hoàng Thượng, ta chính thức khai mạc đại Hoa Hội.

Tiếng tổng thái giám vừa réo rắt xé ngang bầu không khí, từ cửa ngoài liền có vũ cơ, cùng lắc bạc bước vào chánh điện. Lại nói thức ăn được hầu nữ hai bên phục vụ trông cực kỳ ngon miệng.

- Họa Lam tỷ, tỷ còn nhớ ta không?

Họa Lam nghe hỏi liền dời tầm mắt của mình lên người một tiểu oa đầu nhỏ nhỏ ngồi cùng bậc với nàng. Vừa nhìn nàng đã lập tức đoán ra, nàng ta chính là công chúa Thư Khuê thuộc cung Đan Huyền của Khanh Nhu quý tần. Thư Khuê năm nay ngang tuổi đệ đệ của nàng, gương mặt bầu bĩnh, ngũ quan hài hòa, nhìn thoáng qua không có gì nổi bật nhưng âu do tính khí cùng nhan sắc trầm dịu mà vị công chúa này khiến người đối diện càng ngắm càng thấy yêu mến. Khanh Nhu quý tần lúc còn sống được Hoàng Thượng sủng ái, tuy vậy nàng lại không leo lên được vị trí cao hơn do chỉ sanh được nữ tử, lại nói vị Quý Tần này chính là hảo muội của mẫu thân Họa Lam, không may mắc bệnh mà chết. Thư Khuê coi như cũng là tỷ muội trong nhà Họa Lam quen thuộc.

- Công chúa Thư Khuê.

Họa Lam khép mở môi đào thành bốn chữ, nha đầu kia thấy nàng nhớ ra mình thì hai đôi mắt tròn bật sáng

- Tỷ không cần gọi ta trang trọng như vậy, cứ gọi là Khuê Nhi...

Chậm một chút Thư Khuê nhoẻn miệng cười khổ nhìn nàng.

- Dẫu sao thì ta vẫn là một công chúa có danh không có quyền.

Họa Lam nhìn bàn thức ăn bày trước mặt tùy tiện nhấc chén chè xanh đưa lên trước môi nhấp một ngụm đủ ấm họng, mắt nhìn vào hư không.

- Danh quyền chỉ là cái mã ngoài, có danh thì sao quyền thì thế nào? Muội càng muốn tranh chỗ đứng nơi này thì càng có nhiều người ghét bỏ muội, chỉ cần sống đúng với lương tâm mình ắt được quý nhân giúp đỡ.

Thư Khuê gật đầu nhìn Họa Lam cảm thán

- Lam tỷ nói pha...

Không để nàng kịp nói hết câu, Họa Lam nhẹ nhàng nhìn về phía vị công chúa nhỏ, giao mắt trầm lặng với hảo muội của mình, ánh nhìn như băng hàn thấu tâm gang Thư Khuê.

- Nhưng mà... Vị quý nhân ấy vẫn không tới kịp còn muội thì đã cạn sức chống đỡ, thì chỉ còn nước vùng lên, đứng lên với đôi bàn chân của muội. Ta không cần biết bằng cách nào, thủ đoạn nào một khi đã ra khỏi cái "hốc tối" ấy thì muội nhất định phải làm tới cùng...làm cho những kẻ lúc trước ép mình tới đường cùng phải kinh sợ, phải thật sự kinh sợ để đời đời nhớ muội, nhớ rằng muội là người tiễn kẻ ấy xuống địa ngục trần gian.

Nói xong, Họa Lam chỉnh thế ngồi lại nhìn vào hư không nhấp ngụm trà từ chén trên tay ngọc.

Vị công chúa Thư Khuê như hiểu như không trầm mặc nhìn Họa Lam, sau đó cũng quay về phía trước mấp máy môi nhỏ.

- Âu là do số phận, tỷ và muội gặp được nhau... âu cũng là do số phận.