Cuồng Thê PK Thập Lang Quân

Chương 26: Yên lặng trước phong ba

Tiếng gõ vừa báo canh năm, khi mọi người vẫn còn chìm sâu vào giấc ngủ, Bích Nguyệt nhẹ nhàng ngồi dậy, nhặt y phục khoát lên người. Nhìn dung nhan yên ổn nằm ngủ bên cạnh, trên môi thoáng hiện ý cười yếu ớt.

Sau một đêm hoan ái, gương mặt Tuyệt Tình không còn dấu hiệu của dược vật, chợt nhớ tới hai nữ nhân chết tiệt kia, nụ cười bên môi tắt hẳn, chớp mắt khôi phục vẽ điềm tĩnh như mọi ngày, ẩn sâu trong đáy mắt lóe hàn quang.

Khẽ đặt một nụ hôn trên môi Tuyệt Tình, dịch lại góc chăn, Bích Nguyệt xoay người ra cửa.

Nàng muốn nhìn xem bộ dạng hiện tại của hai chủ tớ kia.

Vừa đặt chân vào phòng chứa củi, một mùi nồng đậm lặp tức xông vào mũi nàng, ngay góc tường, hai bóng dáng không ngừng run rẫy, y phục trên người hoàn toàn rách nát, làn da trắng noãn mềm mại chi chít dấu ngân chạy dọc khắp toàn thân...Bộ dạng hiện tại của hai chủ tớ Triệu Phi Tuyết vô cùng chật vật, vừa thấy có̀ người xuất hiện, gương mặt lặp tức tái nhợt, ôm chầm lấy nhau.

" Giải huyệt cho ả !"

"Tuân mệnh!" Lôi tiến lên, mau chóng cởi ra huyệt câm trên người chủ tớ Triệu Phi Tuyết, sau đó trở về vị trí của mình, phục mệnh.

Huyện câm vừa được giải, Triệu Phi Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn Bích Nguyệt, vận dụng hết sức lực còn lại của mình để mắng, "Tiện nhân, muốn chém muốn giết cứ việc mà làm, ta có thành ma cũng sẽ không tha cho ngươi đâu, ta nguyền rũa ngươi khi sống không được hạnh phúc, khi chết không được yên thân!"

"Bốp, bốp!" Bích Nguyệt vỗ tay hai cái, khóe miệng nhếch lên cười khinh miệt, từ trên cao nhìn xuống bộ dạng chật vật của Triệu Phi Tuyết, " Nói hay lắm, nhưng có một điều ngươi cần phải nhớ kỹ, hiện tại là ngươi đang nằm trong tay bổn cung, hiễn nhiên quyền sinh sát đều do bổn cung quyết định...chậc..chậc..ban đầu bổn cung nghĩ sẽ cho ngươi chết thật thống khoái một chút, vì dù sao ngươi cũng đồng hạng nữ nhi như ta...nhưng hiện tại, sau khi nghe ngươi nguyền rũa một hồi, trong đầu bổn cung liền xuất hiện một chủ ý khác thú vị hơn việc một đao giết chết ngươi vậy không phải rất tiện lợi cho ngươi sao..hahaha!"

"Ngươi....tiện nhân!" Triệu Phi Tuyết tức giận mặt, thở hồng hộc.

Tố Tâm tiến lên, liều chết dập đầu cầu xin tha thứ, " Công chúa, nô tỳ van xin người từ bi tha cho chủ tớ nô tỳ, để hai người được chết một cách thống khoái...nô tỳ cầu xin người !" Tố Tâm biết, bản thân nàng và tiểu thư khó thoát khỏi đại kiếp này, có nhiều khi cái chết sẽ thoải mái hơn việc tiếp tục sống để chịu dày vò thân xác.

" Tố Tâm, muội điên rồi sao, chúng ta không cần phải cầu xin ả, ả ta không xứng!"

"Tiểu thư, nô tỳ cầu xin người đừng nói nữa....tiểu thư..ô..ô!" Tố Tâm vừa khóc vừa dập đầu đến bể trán đổ máu cũng không ngừng việc cầu xin.

" Được, bổn cung sẽ thành toàn cho ngươi....còn về phần tiểu thư của ngươi, bổn cung....mạn phép không cách nào đồng ý với thỉnh cầu kia...vì...những ai dám nhúng chàm nam nhân của ta, chỉ có duy nhất một con đường chính là...chết!" Bích Nguyệt vừa phất tay, một viên thuốc bay vào miệng Tố Tâm, vừa vào miệng liền tan, ngay tức khắc, Tố Tâm ngã xuống mặt đất, thân thể lạnh lẽo, thất khứu chảy máu.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, đột ngột chỉ trong một cái chớp mắt, một sinh mệnh liền bị tước đoạt đi như thế.

"Không.....ô..ô!" Triệu Phi Tuyết khóc tê tâm liệt phế, nhào tới ôm xác Tố Tâm vào lòng, nước mắt rơi như mưa, từ bé đến lớn, nàng không bao giờ xem Tố Tâm là nô tỳ của mình, luôn đối đãi với nhau như tỷ muội thân sinh, bởi vì...Tố Tâm thực sự chính là muội muội do tiểu thiếp sinh ra, thân phận mẫu thân của Tố Tâm là kỹ nữ, do phụ thân một chuyến phong lưu mới có sự xuất hiện của Tố Tâm trên cõi đời này...Khi vừa lên bảy, tiểu thiếp kia lìa trần, trước khi chết bà ta không quên đem Tố Tâm đến tìm phụ thân nhận tổ quy tông, nhưng bởi vì mẫu thân của nàng quá khắt khe...không ngừng ép buộc khiến Tố Tâm có quyền lưu lại nhưng chỉ có thể có thân phận là một nô tỳ....

Nếu không phải do nàng nghịch ngợm bướng bỉnh đòi cướp Tình ca ca về....thì Tố Tâm sẽ không chịu kiếp nạn như ngày hôm nay...Không..là tiện nhân độc ác kia..đều do ả...!

Ôm thi thể còn vương lại chút hơi ấm của Tố Tâm, Triệu Phi Tuyết hung hăng trừng mắt liếc nhìn Bích Nguyệt..." Giết ta, tiện nhận...mau giết ta đi, nếu như hôm nay ta không chết, tương lai ắt ngươi vong..!"

"Giết ngươi sao? Chuyện đâu có dễ như ngươi muốn? Bổn cung sẽ giữ lại cái mạng quèn của ngươi lại, từ từ chà đạp hành hạ không hảo ngoạn hơn sao...Nhìn thấy ngươi mỗi ngày đều phải hèn mọn nằm hầu hạ dưới thâm nam nhân cho đến ngày người chết mới thôi...Giết một người rất dễ, để cho người đó sống những ngày tháng không khác gì địa ngục sẽ thú vị hơn...hahaha! Người đâu, mang ả đến Hồng Ngọc Lâu để cho ả ngày ngày tiếp khách, nhớ phải chăm sóc thật đặc biệt mỗi ngày biết không, bổn cung không muốn nghe tin ả đã chết....hiểu chưa?" Bích Nguyệt nhếch môi cười, lạnh lùng lên tiếng, từng câu từng chữ khiến cả người Triệu Phi Tuyết như lạc vào hầm băng.

"Thuộc hạ tuân mệnh!" Điện khấu đầu nhận lệnh, tiến lên, trùm bao lên đầu Triệu Phi Tuyết, điểm luôn huyệt câm của ả, Lôi cầm bao gọn gàng bỏ xác Tố Tâm vào, hai người không đầy một khắc liền biến mất khỏi phòng chứa củi...

Ánh dương cũng dần xuất hiện từ chân trời phía đông, bầu trời nhuộm hồng một mãng.

Việc làm đầu tiên khi Bích Nguyệt trở về Đào Hoa Uyển chính là ban hành lệnh cấm tất cả mọi người vào nơi này....Mọi người nhanh chân lui khỏi, ngay cả Xuân Mai cũng không được phép ở lại.

Chạm vào cơ quan trên giường, Bích Nguyệt lấy dạ minh châu cầm trên tay, dựa vào ánh sáng của dạ minh châu, nàng đi xuống những bậc thang, xuyên qua cơ quan, cho tới khi chạm phải bức tường đá, nàng lại tiếp tục chạm vào co quan trên tường, cánh cửa đá chậm rãi mở ra, trước mặt liền xuất hiện khung cảnh có lẽ chỉ có thế ngoại đào nguyên mới có được.

Đi thẳng một mạch đến trước tủ dược quen thuộc, "két" một tiếng, cửa tủ vừa mở, bên trong có rất nhiều tầng, mỗi tầng chứa vô số các lọ dược do chính tay nàng chế thành. Cầm trên tay hai lọ dược, Bích Nguyệt khẽ cười, trút lọ xuống, nhìn viên dược đen bóng tỏa ngát hương làm cho tinh thần sảng khoái, đưa lên miệng, không chút do dự nuốt vào.

Dược liệu vừa xâm nhập vào cơ thể, cả người Bích Nguyệt bắt đầu nóng lên, trên trán lấm tấm mồ hồi, nàng không nghỉ ngơi dù chỉ một chút, liền ngồi xuống xếp bằng điều tức, vận khởi tâm pháp, hấp thụ tinh hoa thuần dương nam tử. Chiếc mặt nạ được tháo xuống, lộ ra gương mặt mang vẻ đẹp dùng tám từ "chim sa cá lặn, bé nguyệt tu hoa" cũng không quá đáng.

Tin tức đêm qua Công Chúa thị tẩm Tuyệt Tình mau chóng được lan truyền khắp phủ công chúa, kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này không ai khác chính là Xuân Mai. Theo cách nghĩ của Xuân Mai thì đây là hỉ sự, nếu đã gọi là hỉ sự thì không cần phải giữ kín, thế nên sáng sớm liền đem theo tin tức phát tán khắp nơi trong phủ.

Người đầu tiên được Xuân Mai báo tin chính là Vân Thương, dù sao đi nữa, Vân Thương với nàng cũng rất thân thiết như thân huynh muội, dĩ nhiên, có cái gì tốt phải san sẽ với nhau..

Vân Sương Các

Hôm qua vừa bị kê đơn, cho nên hôm nay Vân Thương vẫn còn yếu ớt, thân thể suy nhược, cơm sáng cũng chỉ có thể miễn cưỡng húp một chén cháu loãng lót dạ, vừa mới nằm xuống giường không được bao lâu thì Xuân Mai liền xuất hiện trong phòng.

"Uy, Vân Thương, ta có chuyện muốn nói cho huynh biết...chuyện vui nga!"

Xuân Mai nhấc một chiếc ghế kê gần giường, hai mắt linh động, miệng cười chúm chím, trên gương mặt thiếu nữ tràn đầy sức sống, nhưng cái miệng vẫn huyên thuyên không ngừng.

Vân Thương miễn cưỡng lê lết tấm thân suy nhược của mình, được Xảo Nhi kê một cái gối, cả người tựa lưng vào đấy, cùng trò chuyện với Xuân Mai.

"Chuyện vui? Chẳng lẽ muội sắp được công chúa gả đi sao?" Vân Thương khẽ nhếch môi cười yếu ớt, trêu chọc.

"Hừ, không thèm nói với huynh, muội sang những nơi khác báo tin cho rồi...!" Xuân Mai hờn dỗi, vờ đứng lên bỏ đi, chưa được mấy bước.

"Này, tiểu muội xinh đẹp khả ái, có thể nói cho ta biết chuyện gì được không?"

Xoay người, Xuân Mai trở về vị trí cái ghế lúc nảy với tốc độ cực nhanh, gương mặt không giấu được ý cười, đôi con ngươi phát ra tinh quang, " Ừ, miễn cưỡng nói cho huynh biết....Ừ, chuyện là vầy, công chúa...đêm qua người sang Tuyệt Tình Các thị tẩm một đêm, sáng nay lúc muội tiến vào, vô tình nhìn thấy vết lạc hồng trên sàn đan...hihi...Muội đoán đâu có sai đâu, biết ngay Công chúa vẫn một thân trong sạch mà, những kẻ bên ngoài có mắt như mù, toàn bàn mấy chuyện linh tinh, suốt ngày cứ bảo, công chúa bất trinh...thật hết chổ nói!"

Xuân Mai vẫn mãi mê huyên thuyên không ngừng, không để ý trên gương mặt Vân Thương dần trút cạn huyết sắc "Công chúa...nàng thị tẩm rồi ư?" Tại sao? Chuyện này lại đến nhanh hơn dự tính của bọn họ? Dẫu biết trước sau gì chuyện này cũng xảy ra...nhưng...

Nói được một lúc, Xuân Mai mới để ý thấy gương mặt Vân Thương tái nhợt, nàng lập tức cười hì hì nhìn Vân Thương, " Huynh đoán thử xem, đêm nay Công chúa sẽ đến đâu thị tẩm?"

"Ta cũng đâu phải công chúa, cho nên nàng định làm gì ta cũng không cách nào biết được!" Trong giọng nói chất chứa sự thương tâm, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía bức tranh được treo trên tường, bức tranh họa một thiếu nữ, trên gương mặt mang một chiếc mặt nạ hình cánh bướm, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười như có như không, hai tay lướt trên dây đàn, ngồi trong lương đình, xung quanh đầy những cánh hoa đào rơi rụng nương theo gió, một vài cánh hoa vương trên tóc nàng. Người trong bức tranh không ai khác ngoài Bích Nguyệt, hôm ấy, hắn vô tình đi ngang qua Đào Hoa Uyển, bắt gặp nàng một mình khải đàn, khung cảnh lúc ấy quả thật tuyệt đẹp, ấn tượng khắc sâu, khiến hắn sau khi trở về phòng liền nổi hứng muốn họa nàng.

"Không phải huynh thích công chúa ư ? Sao không đi tranh thủ tình cảm với nàng...?" Xuân Mai khó hiểu, nhăn mày nhìn Vân Thương. Huynh ấy yêu thích công chúa nhiều năm, ai cũng có thể nhìn ra được việc này..vậy, vì cớ gì không chịu đi tranh thủ a, trong phủ hiện tại cũng đâu phải chỉ có hai người Vân Thương và Tuyệt Tình, còn ba người kia đâu....

"Ừ, ta đã biết, muội cũng mau quay về hầu hạ, kẻo công chúa trách phạt muội bây giờ!" Vân Thương nói xong câu đó, Xảo Nhi cũng tiến lên hạ gối đầu xuống, để Vân Thương nghĩ ngơi.

"Hảo, muội đi đây..huynh nhớ nghĩ ngơi thật tốt nhé!" Dứt lời, Xuân Mai lặp tức ly khai, không phải nàng nhanh chân trở về Đào Hoa Uyển mà hiện tại lại bát quái chuyện tối đêm qua công chúa thị tẩm...

Nạp Lan Huyền Ngọc đang đánh đàn bên thủy tạ, nghe thiếp thân tỳ nữ bẩm báo, bên môi cũng nhàn nhạt ý cười, im lặng, tập trung, bàn tay tiếp tục lướt nhanh trên dây đàn, dường như chuyện vừa rồi không chút ảnh hưởng gì đến hắn.

Bên Phong Vân Các cũng nhận được tin tức, gương mặt yêu nghiệt của Nam Cung Phong xuất hiện ý cười trêu tức, khóe miệng nhếch lên, "Cũng thú vị !" Tiếp đó quay sang nhìn đám ca kỹ, thưởng thức vũ khúc của hoa khôi Hồng Ngọc Lâu.

Khi Lưu Ly Các nhận được tin tức đã gần đến giờ ngọ, Mộc Thanh Ly bỏ Hắc Huyền xà trên tay vào lồng, lệnh cho mọi người mau chóng sang Đào Hoa Uyển mời công chúa tối nay đến Lưu Ly Các dùng cơm tối.