Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại

Chương 14

Ăn rồi thì sẽ làm sao nữa?

Có độc không có độc không?

Chờ đợi rất là mệt, chờ đợi kết quả sinh tồn còn mệt hơn. Ánh mắt Soviet lúc này đặc biệt nóng bỏng, mà loại ánh mắt nóng bỏng này hẳn là đang chờ đợi tin tức tốt từ vị đội mũ.

Lúc ăn xong đám dâu dại kia, vị đội mũ còn chép miệng mấy cái. Nhìn vẻ mặt chờ đợi của Soviet, hắn hơi nhếch miệng cười, tiếp theo nắm tay Soviet mà chỉ về đám dâu dại, không biết là muốn Soviet hái thêm cho y ăn, hay là cũng muốn Soviet ăn như mình.

Bởi vì y không có biểu hiện rõ ràng, cho nên Soviet quyết định giả ngu. Mặc kệ y muốn gì, hắn cũng không muốn làm, cái duy nhất hắn quan tâm là ăn xong đám dâu dại đó thì sẽ có phản ứng gì thôi!

“Hou hou!” – Vị đội mũ rống vài tiếng thúc giục, nhưng Soviet vẫn là mặc kệ y, trước sau không thèm nhúc nhích. Con ngươi y chuyển động, có vẻ hơi luống cuống. Nhưng mà phải gắng kìm nén biểu tình luống cuống trong ánh mắt xuống, chỉ im lặng bế thốc Soviet vác lên vai, hướng đến chỗ hôm tu luyện qua mà bước.

Đến nơi, y thả Soviet xuống, lặp lại mấy động tác nọ, đại ý là để cho hắn đừng chạy mất.

Một lần thì lạ, hai lần thành quen, huống chi này cũng là động tác giao lưu đơn giản, Soviet vừa nhìn qua đã hiểu. Bất quá hắn không rõ, lần này không bắt hắn ở lại là làm sao? Chẳng lẽ lại phải tu luyện nữa? Nhưng nhìn sắc trời, mặt trăng còn chưa có, hắn nhớ rõ ràng hôm qua, muốn tu luyện được thì phải có mặt trăng chứ!

Nghi hoặc cũng chẳng kéo dài lâu. Đang xác định Soviet đã ngoan ngoan nghe lời, vị đội mũ liền cách xa hắn hai bước, trấn tĩnh mấy giây, sau đó bắt đầu rống to “hou hou hou” mấy tiếng. Tiếng gào rất có nhịp điệu, không hề giống như ngày thường cùng Soviet giao tiếp mang theo cảm xúc, loại này đầy bình tĩnh lẫn uy nghiêm. Rống liên tiếp mấy chập đều đều như thế, y mới ngừng hẳn. Nhưng sau đó, y không trở về bên cạnh Soviet, mà đứng yên tại chỗ, nhìn thẳng về hướng khác, con ngươi hoàng sắc ngày càng sắc bén.

“Sột soạt… sột soạt”, tự bao giờ, những âm thanh ban đầu rất nhỏ bắt đầu trở nên đặc biệt rõ ràng. Soviet cau mày, âm thanh nghe ra từ hướng ánh nhìn của vị đội mũ. Những tiếng động ki ban đầu còn lộn xộn, chừng hai phút sau, đồng điệu một tiếng “Thịch thịch” chỉnh tề.

Nghe như là tiếng bước nhảy vậy cà? Lại có vẻ quen thuộc nữa. Soviet nhìn sang vị đội mũ, lúc này y giống như đã đem hắn bỏ quên đi, một chút cũng không nhìn lại. Soviet đột nhiên cảm thấy hơi hụt hẫng, từ lúc xuyên qua đến bây giờ, y là người duy nhất hắn tiếp xúc tới…

Đúng rồi! Hắn chợt nhớ ra, ngoài cái “người” trước mặt này, âm thanh như tiếng bước nhảy kia chính là động tác của đám “người” lạ nọ.

Hai mắt sáng rỡ, Soviet hài lòng nghĩ.

“Rạt rạt” – tiếng động như tiếng đào xới bụi cỏ vang lên, tiếp theo đó, đột ngột vang dậy một tràng thanh âm hưng phấn “Hou! Hou!” đồng nhất.

Đúng là đám “người” kia rồi! Giống như là họ trốn đi ngủ ở nơi xa xôi nào đó, sau một hồi náo động, đã tập hợp toàn bộ tại đây.

“Hou!” – Vị đội mũ quét mắt toàn thể “đám” người, phát hiện một “người” cũng không thiếu, nên hài lòng gật đầu.

“Hou! Hou!” – Đám người xung quanh đồng loạt rống theo!

“Hou! Hou hou hou!” – Đang lúc mọi “người” yên lặng, vị đội mũ rống lên một loạt âm thanh tần suất dài ngắn khác nha. Sau rốt đám “người” kia vừa nghe vừa thỉnh thoảng phụ họa vài tiếng gào nho nhỏ, nhưng vẫn là chú tâm lắng nghe.

Nếu như không phải là nghe không hiểu, Soviet thầm nghĩ với bộ dáng như thế kia, thật giống cảnh tượng thời đi học, có hiệu trưởng diễn thuyết trước mặt một đoàn học sinh ngoan ngoãn.

Tại sao lại liên tưởng như vậy ta? Đem vị đội mũ so với hiệu trưởng, đám học sinh so với đám “người” đằng kia, Soviet không khỏi thấy rét mà run.

Hắn cũng nhẫn nhịn lắng nghe một hồi, mặc kệ nào là tiếng ngắn tiếng dài, tiếng cao tiếng thấp, so với hắn mà nói, chung quy lại vẫn chỉ là thứ âm thanh gào thét đơn điệu, nghe không hiểu, mà càng nghe càng thấy bấn loạn. Soviet im lặng đếm đếm tính tính, đại thể là tính ra được hơn 10 phút đồng hồ, hắn xem xét cẩn thận mới rút ra được một chuyện, sau khi ăn đám dâu dại kia xong, vị đội mũ không có bất kì phản ứng khó chịu nào. Vị chi đám dâu dại hẳn là không có độc. Thêm đó, lúc này đám “người” kia hiển nhiên không nhìn ra sự có mặt của hắn, dù sao cũng là rảnh rỗi, cho nên tìm cách lấp đầy bụng mới là thích hợp nhất.

Nghĩ nghĩ, Soviet mang theo tâm trạng không hiểu vì sao cực kì phiền muộn xoay người đi. Trước khi xoay, còn liếc nhìn đám người kia một cái, phát hiện bọn họ trước sau vẫn chuyên tâm lắng nghe cực kì. Thôi vậy, đi hái dâu dại ăn lót bụng trước đã. Hình như là đã giải tỏa được việc đám dâu kia vô hại với vị đội mũ, cho nên trong đầu liền hiện ra hình ảnh những trai dâu xinh tươi mọng nước. Chỉ mới nghĩ đến thôi đã thấy nước bọt ứa ra đầy miệng, nhịn không được phải đánh “ực” một tiếng. Soviet muốn ăn, cực kì muốn ăn! Cho nên, hắn không khỏi tăng nhanh cước bộ, rất nhanh đã đến chỗ mọc đầy dâu dại kia.

Mà ngay lúc đó, vị đội mũ cùng thuộc hạ của mình đang trao đổi những chuyện trọng yếu trong bộ tộc. Bởi bộ tộc của y có một ưu điểm, chính là làm chuyện gì cũng hết sức chuyên chú, nếu không có chuyện cấp bách phát sinh tuyệt đối không bị phân tâm. Đương nhiên cũng có thể lý giải rằng, não bộ đám “người” nọ chỉ đủ để họ làm một việc trong một lúc, nếu như hai chuyện xảy ra cùng lúc thì não bộ không thể xử lý kịp thời.

Vị đội mũ cùng đám “người” nọ là đang mở hội nghị buổi sớm ( thiệt là không thể xem thường Mê Thi bộ tộc, cho dù bọn họ là bộ tộc, nhưng cũng có lịch sử hình thành xa xưa, mà triệu tập hội nghị bộ tộc chính là một biểu hiện còn lưu giữ lại được thành truyền thống). Mà cũng bởi vì biểu hiện rất đáng hài lòng của Soviet ngày hôm qua, cho nên vị đội mũ cũng tạm thả lỏng hắn một lúc. Sau khi thả hắn xuống đất, y cũng không khư khư giữ bên mình, hắn muốn đi ăn, y cũng không quản siết.

Nói về chuyện đang dang dở.

Bấy giờ, vị cương thi số một – chính là cái vị vác lấy Soviet mang về hôm qua – nịnh nọt hỏi một câu

“Thủ lĩnh, chúng ta có lẽ đã đến thời điểm nên quay trở về sào huyệt rồi đúng không?”

Vị đội mũ rơi vào trầm mặc.

Giống như bộ tộc loài người, nếu thủ lĩnh rơi vào trầm mặc, thủ hạ chỉ có thể đứng lo lắng bất an. Nhưng không như loài người mặt một kiểu mà tâm một hướng, đám “người” này chỉ có thể trong ngoài đồng nhất.

Vị đội mũ trầm mặc càng lâu, tộc nhân tộc Mê Thi càng lo lắng bấy nhiêu. Thậm chí vị cương thi số một còn kinh hoảng mà hỏi “ Thủ lĩnh, có phải là ta nói bây rồi không?”

“Không! Không có! Là ta đang suy nghĩ thôi!” – Vị đội mũ trả lời. Sau đó hắn tiếp tục vận dũng nơ ron để suy nghĩ về vấn đề khiến hắn phiền muộn này.

Mê Thi bộ tộc ( haiz, kì thực chính là cương thi a) bọn họ tồn tại với số lượng này cũng không phải điều dễ dàng. Tuy nói rằng bọn họ bất lão bất tử, nhưng không phải ai cũng có thể được dặc ân này. Mê Thi tộc không nói rằng người sau khi chết có thể biến thành tộc nhân của bộ tộc, mà phải cần có thiên thời – địa lợi – nhân hòa, còn phải có thủ tục dài dòng cùng ý chí kiên nhận mới có thể. Tâm càng thanh tỉnh, năng lực biến thành tộc nhân càng cao cường.

Vị đội mũ không phải là tộc nhân lớn tuổi nhất tộc Mê Thi, chỉ là vì y khác với những tộc nhân còn lại, cho nên mới được bọn họ tôn làm thủ lĩnh.

Tộc nhân mới hình thành vốn đã không dễ, cho nên những người còn lại của bộ tộc càng thêm quý giá.

Nhưng bọn họ cũng không chỉ đối mặt với một loại khó khăn, kẻ địch lớn nhất chính là những đạo sĩ trừ yêu diệt ma. Y không rõ thế giới này có bao nhiêu đạo sĩ, nhưng khi bọn y di chuyển trên sơn đạo, bông đâu xuất hiện một “Sùng mao phái” có hơn cả ngàn người, đạo pháp cao thâm hay không không rõ. Bọn người này không có việc gì làm, liền tìm đến bộ tộc của y mà càn quét. Mỗi một lần càn quét, đều sẽ có một hai tộc nhân gặp nạn.

Tộc nhân càng ít, sức mạnh càng nhỏ, chuyện này khiến cho những tộc nhân còn lại hết sức phẫn nộ. Thân làm tộc trưởng, nhưng chuyện duy nhất y có thể làm là nhẫn nhịn chịu đựng, để cho tộc nhân sống yên ổn, không gặp chuyện, bọn y chỉ có thể sống vùi trong sào huyệt không ra ngoài.

Lần này, cùng tiểu Nhất (chính là vị cương thi số một -__-), tiểu Nhị, tiểu Tam ra ngoài, bởi vì hắn linh cảm được, một trăm năm qua, cuối cùng cũng xuất hiện thêm một đồng loại. Có đồng loại mới là chuyện cực kì đáng vui mừng. Vì có thêm nhân lực, tộc nhân sẽ có thể tồn tại thêm lâu, cho dù nguy hiểm cũng không đáng kể nữa.

Chỉ là, trăm ngàn lần cũng không ngờ tới, tân tộc nhân chưa tìm ra, trái lại lai tìm thấy một loại sinh vật kì quái, nhưng mà y cảm thấy y có thể dùng sinh vật này làm sủng vật của mình. Chuyện đáng lo ở đây, chính là bộ tộc bọn y phải gấp rút trở về sào huyệt. Nếu như bị phát hiện, như vậy tộc nhân bọn y chỉ có con đường diệt vong.

Hiện tại, “Sùng mao phái” đã mười ngày càng quét cũng không lần ra được gì, tộc Mê Thi muốn trở về sào huyệt, y là chín phần khó khăn.

Dù sao đi nữa, nhất định cũng phải trở về. Chỉ là không biết, phải trở về làm sao thôi! Có thể mang sủng vật kia về cùng hay không? Nghĩ đến thật đau đầu.

Nghĩ ngợi một hồi, vị đội mũ phát hiện ra cái gì cũng chưa có nghĩ thông. Vừa lúc đó, y bắt đầu phát hiện ra tộc nhân có mấy người bắt đầu mất tập trung mà náo loạn. Đây là cái chuyện mà hắn cực kì không thích, y chưa nói xong, mà bọn họ đã dám lơ là, xem ra là cần phải dạy bảo lại.

“Thủ Lĩnh, sủng vật của người… cái đó, hình như có chút không thoải mái? – tiểu Nhất ngại ngần lên tiếng.

Không thoải mái? Con ngươi vị đội mũ khẽ chuyển động, nhìn tộc nhân từng người một di tản về sau, mới hướng mắt nhìn lại nơi Soviet lẽ ra đang đứng, lại phát hiện ở đó chẳng có ai!

Đã đi đâu rồi? Vị đội mũ không vui mà rống lên, quay đầu nhìn ngó xung quanh, phát hiện ra Soviet đang nằm ở gần đám dâu dại, bộ dáng không nhúc nhích, chỉ khẽ phát ra những tiếng rên nhi nhỏ, tuy rằng không hiểu những tiếng rên kia biểu thị chuyện gì. Mà tiểu Nhất đã nói là không thoải mái, y cũng có chút cảm giác được.

Chẳng lẽ bởi vì muốn y hái trái cho ăn nên mới làm vậy?

Nghĩ thế, vị đội mũ tâm tình sung sướng cực điểm trong lòng, bước nhanh tới chỗ Soviet nằm.